"Cám ơn các vị khách quý đã có mặt ở đây để chúc mừng sinh nhật tuổi 33 của tôi. Cám ơn những lời chúng mừng từ mọi người. Mong rằng tất cả mọi người sẽ tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ khi tham dự buổi tiệc này."
Sau khi phát biểu, Viên Triều bước xuống bậc tăng cấp. Anh ta nhìn ngó khắp đại sảnh nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Lúc này Liêu Thần Duệ và Đường Hạ Du bước tới chỗ anh.
Hạ Du thấy anh có vẻ ngó nghiêng hoài từ nãy đến giờ, liền tò mò hỏi.
"Viên tổng, anh đang tìm ai vậy?"
"À không có gì."
Anh ta cười cười đáp.
Sau đó, Viên Triều hai tay đút vào túi quần nhìn qua hắn hỏi.
"Quà của tôi đâu?"
Liêu Thần Duệ nhếch khoé môi trả lời anh ta.
"Quà đã được chuyển qua cho cậu rồi."
"Chuyển rồi? Sao mình không biết gì vậy?"
Viên Triều hơi ngạc nhiên mở miệng.
"Đảo nhân tạo Galilio đã được chuyển qua tên cậu rồi."
Người đàn ông cao giọng lặp lại lần nữa.
Người đối diện nghe xong ngay lập tức kinh ngạc, bật cười nói.
"Không ngờ Liêu tổng nay lại hào phóng như vậy, khiến mình cảm thấy có chút kinh sợ đó."
Liêu Thần Duệ mà hào phóng quá với anh, Viên Triều cũng cảm thấy sợ. Anh đã quen với hắn lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính cách của hắn. Làm gì dễ đòi hỏi hắn được cái gì.
"Sao? Lâu lâu được đối xử tốt cậu không quen à?"
Giọng cười của Liêu Thần Duệ trầm thấp vang lên.
"Thôi thì cậu cứ đối xử bình thường với tôi đi, tôi sẽ quen hơn."
Viên Triều nhướng vai nói.
"Dù sao thì cũng cám ơn món quà quý giá này của cậu nhé, Liêu tổng." Nói đi cũng phải nói lại, là bạn bè đã nhiều năm, thi thoảng Liêu Thần Duệ cũng phải hào phóng với bạn bè một lần chứ nhỉ.
"À em cũng có một món quà để chúc mừng sinh nhật Viên tổng đây."
Đường Hạ Du nói rồi xoay đầu ra hiệu cho vệ sĩ đứng ngay cửa.
Vài phút sau người vệ sĩ đó trên tay cầm một chiếc hộp lớn màu xám quay lại, tiến đến chỗ ba người.
"Đây là quà mà em đã chuẩn bị cho anh. Nghe Thần Duệ nói anh thích cờ vua nên em đã chọn món quà đặc biệt này. Viên tổng trực tiếp mở ra xem thử đi."
Hạ Du cười nói.
Viên Triều hào hứng bước đến mở nắp chiếc hộp ra. Ánh mắt người đàn ông có chút bất ngờ lại thêm chút thích thú.
Bên trong chiếc hộp là một bàn cờ vua được nạm bằng kim cương trắng và đen.
"Tôi biết bàn cờ này. Đây chẳng phải bàn cờ Royal Diamond sao? Đường tiểu thư là người đã mua nó trong buổi đấu giá tuần trước phải không?"
Viên Triều vừa đọc trên báo về tin tức bàn cờ này đã được bán với giá 600.000 USD.
"Đúng vậy."
Cô thừa nhận.
Viên Triều ngẩng đầu nhìn cô, cười cười nói.
"Cám ơn Đường tiểu thư. Món quà này rất đặc biệt với tôi đấy."
Vì Viên Triều là bạn thân của Liêu Thần Duệ nên cô ta cũng muốn lấy lòng một chút.
"Nhìn bàn cờ đẹp tinh xảo thế này làm tay mình có chút ngứa ngáy quá."
Tay anh ta chạm vào bàn cờ được nạm bằng kim cương, khẽ cảm thán.
"Vậy Viên tổng đây có muốn chơi cùng tôi một ván không?"
Đột nhiên một giọng nói cất lên. Cả ba người men theo giọng nói hướng mắt nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy một người phụ nữ vừa xuất hiện ngay cửa ra vào.
Ánh mắt Liêu Thần Duệ ngay lập tức khựng lại. Con ngươi đen láy đột nhiên xoáy sâu như một hố đen.
So với lần đầu gặp mặt, người phụ nữ trước mặt Viên Triều hoàn toàn giống như một người khác. Cô xinh đẹp ma mị hơn, khí chất quyến rũ mị hoặc chết người toả ra từ cô khiến cho anh ta nhất thời sững sờ.
Niên Vân Ni khoác lên mình bộ váy dạ hội lộng lẫy màu đen hở vai để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Người phụ nữ tiến vào trong đại sảnh dưới ánh nhìn của tất cả quan khách. Họ không biết cô là ai nhưng vẻ đẹp của cô khiến bọn họ phải chú ý.
Hàn Nhiễm đứng gần chỗ ba người kia ngay lập tức nhận ra người phụ nữ đang bước vào. Còn Đường Hạ Du thoạt đầu không nhìn ra Lục Ninh Thuần, nhưng sau vài giây cô ta cũng đã nhận ra.
Hai người đều có chung một câu hỏi.
Sao cô ta lại ở đây?
"Lục... À không Niên..."
Tự nhiên Viên Triều trở nên ngập ngừng.
Lần đầu tiên Liêu Thần Duệ thấy anh ta như vậy.
Niên Vân Ni đã tiến đến gần chỗ ba người, mỉm cười với Viên Triều.
"Sao thế? Viên tổng là người gửi thư mời cho tôi vậy mà đã quên tên tôi rồi sao?"
Không để anh ta kịp trả lời, cô đã đưa tay ra trước mặt người đàn ông.
"Lần đầu chính thức gặp mặt, tôi là Niên Vân Ni."
Nét mặt của Viên Triều thoáng vẻ bất ngờ.
Anh ta đã cố tình gửi thư mời đến nơi ở của Niên Vân Ni dù không quen không biết. Bởi vì Viên Triều muốn xác nhận xem Lục Ninh Thuần có phải Niên Vân Ni hay không?
Dù anh ta không biết chắc liệu Niên Vân Ni có đến hay không?
Nhưng cuối cùng cô cũng đã đến.
Đáp án mà anh muốn biết cũng đã nhận được.
Lục Ninh Thuần chính là Niên Vân Ni.
Viên Triều bước đến gần cô hơn, cầm lấy tay người phụ nữ, rất phối hợp trả lời cô.
"Lần đầu gặp mặt, Niên tiểu thư."
Nhưng anh không bắt tay cô mà lại cúi xuống lịch thiệp chạm nhẹ lên trên bàn tay. Cách một lớp vải của bao tay, Vân Ni vẫn cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông.
Người đàn ông cao lớn đang đứng gần đó trong đáy mắt nổi lên một đợt sóng ngầm.
Trước khi hắn đến bữa tiệc này, Trương Luân đã đến báo cáo cho hắn những gì mình điều tra được về Niên Vân Ni.
Niên Vân Ni và Niên Đắc Vi là hai tiểu thư của gia tộc họ Niên danh giá quyền lực nhất Châu Á. Ở đất nước này không ai là không biết đến gia tộc họ Niên. Ngay cả Liêu Thần Duệ cũng biết. Hắn chỉ không ngờ cô và cả Vivian lại có xuất thân cao quý như vậy. Là cháu gái của cựu thủ tướng Niên Vĩ Nhân. Niên Vân Ni hiện nay đang là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thịnh Thế.
Đường Hạ Du ngạc nhiên không hiểu được sao Viên Triều lại gọi Lục Ninh Thuần là Niên tiểu thư. Cô ta giả vờ thấp giọng lên tiếng.
"Đây chẳng phải nhà văn Violet sao? Lục tiểu thư cũng được mời đến đây à?"
Liêu Thần Duệ biết chuyện Đường Hạ Du đã từng đến gặp cô ở nhà hắn. Đương nhiên hắn biết mục đích của cô ta là gì.
Niên Vân Ni nhìn qua cô ta, vẻ mặt vô cùng thản nhiên nói.
"Đường tiểu thư nhận nhầm người rồi, tôi không phải Lục Ninh Thuần cũng không phải nhà văn Violet. Tôi là Niên Vân Ni."
Đường Hạ Du lại bị làm cho chấn kinh.
Niên Vân Ni sao? Nhưng người phụ nữ trước mặt cô ta rõ ràng là Lục Ninh Thuần kia mà.
Hạ Du ngay lập tức nhìn qua Liêu Thần Duệ, muốn hỏi nhỏ hắn.
"Thần Duệ, đó đúng là Lục Ninh Thuần phải không?"
Liêu Thần Duệ nghiêng mặt qua, giọng điệu rắn rỏi vang lên.
"Sao em lại biết Lục Ninh Thuần? Hình như anh chưa từng giới thiệu cô ấy với em?"
"Em, em..."
Đường Hạ Du nhất thời giật mình chợt nhận ra mình đã bị hố. Cô ta không thể để hắn biết mình đã đến đe doạ Lục Ninh Thuần được.
Trong lúc cô ta đang ấp úng chưa biết trả lời thế nào thì Niên Vân Ni tiếp tục cuộc trò chuyện của mình với Viên Triều.
"Viên tổng không ngại đấu với tôi một ván chứ?"
"Tất nhiên là không. Nhưng việc đánh cờ có thể kéo dài rất lâu, có thể là đến khi hết tiệc. Niên tiểu thư không ngại chứ?"
Viên Triều hỏi ngược lại cô.
"Tôi sẽ kết thúc nó sớm thôi."
Niên Vân Ni vô cùng tự tin nhìn anh ta.
Chính là ánh mắt quyết liệt mạnh mẽ này, ánh mắt đã đánh gục Viên Triều mười năm trước.
"Cứ thử xem."
Viên Triều cong môi, dán chặt ánh mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô.