Một ngày giữa tháng mười một bắt đầu bằng một cơn mưa tuyết rơi dày đặc bên ngoài. Bên trong phòng ngủ lại tràn ngập không khí ấm áp từ lò sưởi bằng đá. Liêu Thần Duệ trở người mò tìm cơ thể mềm mại lại phát hiện ra người bên cạnh đã rời khỏi giường từ lúc nào.
Người đàn ông mở mắt ngồi dậy, nhanh chóng bước xuống giường cầm lấy áo choàng ngủ che đi cơ thể cao lớn rắn chắc. Liêu Thần Duệ mở cửa bước ra khỏi phòng mình. Nhìn ra phòng khách yên tĩnh không một bóng người, Liêu Thần Duệ lại bước vào trong bếp, chỉ thấy Lucia đang nấu ăn.
Liêu Thần Duệ thấp giọng hỏi bằng tiếng Anh.
"Elina đâu rồi?"
Lucia đang làm bếp nghe thấy tiếng hắn thì giật mình xoay đầu, vội vàng nói.
"Chào buổi sáng, ngài Victor."
Chị ta lại nhìn hắn trả lời.
"Thưa, tiểu thư Elina sáng nay đã trở về nước rồi."
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông bất ngờ mở lớn, nhíu mày hỏi.
"Sáng nay đã bay về rồi sao?"
"Vâng đúng vậy. Chắc giờ này máy bay đã cất cánh rồi."
Lucia cẩn thận trả lời.
Bàn tay người đàn ông âm thầm cuộn chặt thành quyền. Niên Vân Ni nhanh như vậy đã chạy đi mất. Đêm qua còn cuồng nhiệt với hắn trên giường vậy mà sáng nay đã rời đi không lời từ biệt.
Người phụ nữ này quả nhiên là muốn chọc giận hắn.
*************
"Tiểu thư, cô muốn dùng thức uống gì?"
Cô tiếp viên xinh đẹp của chuyên cơ riêng đứng bên cạnh hỏi han cô.
Niên Vân Ni ngẩng đầu lên nhẹ giọng đáp.
"Cho tôi một ly rượu vang trắng."
Cô tiếp viên rất nhanh rót cho cô một ly rượu vang trắng đặt lên bàn.
"Mời tiểu thư."
Vân Ni nâng ly rượu vang lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay. Phía dưới là thành phố Milan xa hoa cổ kính được phủ lên một lớp tuyết trắng xoá đang khuất xa dần.
Từ trước đến nay, cô luôn phân biệt rất rõ giữa bản năng và lý trí. Trong quan niệm của cô, con người thỉnh thoảng có thể hành động theo bản năng, chìm trong dục vọng vài lần nhưng tuyệt đối không thể đánh mất lý trí của mình.
Vân Ni cũng vậy, cô có thể lên giường cùng Liêu Thần Duệ, dây dưa triền miên cùng hắn, chơi đùa với trái tim người đàn ông kia. Nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ phát sinh thứ gì khác với hắn.
Dù những ngày qua giữa cô và hắn đã xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có gì thay đổi hết. Tất cả vẫn sẽ trở về như cũ, như đúng vị trí vốn có của nó. **************
Từ khi Liêu Minh Hiên đưa cô đi thử khinh khí cầu, Ninh Thuần liền có ý tưởng về câu chuyện giả tưởng về một cuộc phiêu lưu bằng khinh khí cầu của một cô gái trẻ. Mấy ngày rồi, cô đều vùi đầu vào máy tính, ý tưởng tuôn trào trong đầu cứ thế mà viết ra.
Đến mức Lâm Dật Phi nhắn tin cô cũng không hay biết. Mãi đến tối Ninh Thuần định đi tắm thì mới cầm lấy điện thoại kiểm tra. Anh nhắn tin vì mấy hôm nay bận rộn quá nên không liên lạc với cô được, còn chưa thực hiện lời hứa đền bù với cô. Ninh Thuần cũng nhắn tin lại là không sao đâu, còn bảo anh cố gắng lên.
Nghe Dật Phi nói công việc ở công ty mới nhiều đến mức bù đầu bù cổ, vô cùng áp lực nên cô cũng không dám làm phiền anh. Hơn nữa cô cũng đang viết sách mới nên đặt toàn tâm toàn lực chú ý vào trong đó. Mỗi khi tập trung, con người Ninh Thuần hoàn toàn chỉ chú tâm vào một thứ mà không quan tâm điều gì khác.
Sau khi tắm rửa thật sảng khoái Ninh Thuần lại nhìn thấy tin nhắn của Liêu Minh Hiên. Anh hỏi cô đang làm gì, đã ăn tối chưa. Ninh Thuần mới nhớ ra là mình chưa ăn gì từ chiều tới giờ.
Mấy ngày nay cô cũng chưa có thời gian đi siêu thị nên tủ lạnh trống trơn. Trả lời tin nhắn của Minh Hiên xong cô liền gọi điện đặt một cái pizza ăn cho đỡ đói.
Ninh Thuần vứt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục làm việc. Gần 30 phút sau thì pizza đến, Lục Ninh Thuần vội chạy ra nhận bánh. Cô đóng cửa lại đi vào trong nhà, vừa đặt bánh xuống bàn chuông cửa lại reo lên.
Lục Ninh Thuần ngạc nhiên. Chẳng lẽ người giao bánh quên gì sao? Tiền cô đã đưa đủ rồi mà. Cô lại chạy ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Ninh Thuần đã sửng sốt nhìn người bên ngoài, lắp bắp nói.
"Minh Hiên... Sao anh lại đến đây?"
Trên người Minh Hiên vẫn còn mặc bộ vest cao cấp, có vẻ anh vừa từ chỗ làm đến. Hai tay còn xách hai túi đồ.
"Em nói chưa ăn tối nên anh mua đồ đến nấu cho em đây."
Anh giơ hai túi đồ lên khoe khoang nói.
Ninh Thuần lại ngạc nhiên không nghĩ anh lại đến tận đây nấu ăn cho mình.
"Anh biết nấu ăn sao?"
Cô ngu ngơ hỏi một câu. Cô không nghĩ một thiếu gia như anh lại biết nấu ăn.
Liêu Minh Hiên liền thả một túi đồ xuống, một tay búng lên trán cô khiến Ninh Thuần kêu a một tiếng.
"Đừng có mà khinh thường anh, hôm nay anh nấu cho em xem."
Cô xoa xoa cái trán của mình, tức giận vếnh miệng nói.
"Được, em cũng muốn xem thiếu gia như anh nấu ăn thế nào."
Thế là cô mời anh vào trong nhà. Minh Hiên cầm hai túi đồ đi thẳng vào trong nhà bếp của cô. Anh đã từng đến đây một hai lần nên cũng còn nhớ khá rõ.
"Nhưng mà, em lỡ đặt pizza mất rồi."
Ninh Thuần chợt nhớ đến cái bánh trên bàn.
"Em đó, mỗi lần tập trung viết sách là y như rằng ăn uống qua loa. Ăn mấy thứ này không cho sức khoẻ đâu. Đừng ăn nữa, để anh nấu cho em. Em lo tập trung viết sách đi."
Anh lo lắng cho cô bảo.
Ninh Thuần cảm thấy anh tốt với mình quá làm cô tự cảm thấy ngại. Cô vừa than đói trong tin nhắn, Minh Hiên đã mua đồ chạy đến đây.
"Em làm phiền anh quá, lần sau anh không cần nấu cho em vậy đâu. Anh ở trong tập đoàn cũng bận rộn bao nhiêu việc rồi."
Một phó tổng giám đốc cao cao tại thượng lại chạy đến đây nấu ăn cho cô, trong lòng thật có chút e sợ.
"Đúng là mấy hôm nay anh rất bận rộn đến khuya mới trở về nhà, anh trai anh đi công tác đã hơn hai tuần rồi vẫn chưa trở về, mọi công việc ở tập đoàn đều do anh quán xuyến. Hôm nay vì có một buổi tiệc xã giao bị hủy nên anh mới được về sớm."
Minh Hiên cởi áo vest ngoài của mình ra để sang một bên. Chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên để lộ cánh tay dài săn chắc. Anh lôi thức ăn từ trong túi ra chuẩn bị làm sạch.
Lục Ninh Thuần nghe vậy liền cảm thấy lo lắng nói.
"Vậy sao anh không tranh thủ về nghỉ ngơi, lại còn chạy đến đây nữa?"
Anh quay đầu mỉm cười nói với cô.
"Vì anh muốn làm bữa tối cho em, vậy thôi."
Nhất thời trong lòng ngực Ninh Thuần, có một hơi ấm lan ra hung nóng trái tim cô.
"Em không viết sách sao? Muốn đứng đó ngắm anh hả?"
Minh Hiên cảm nhận ánh mắt của cô đặt lên người mình, trong lòng vui thích không thôi.
"Em làm gì có."
Lục Ninh Thuần tự nhiên xấu hổ vội vàng xoay người ra khỏi phòng bếp.
Cô lo lắng không biết anh có nấu nổi hay không. Chỉ đành để mặc anh tung hoành trong nhà bếp của mình.
Ninh Thuần trở về với cái máy tính của mình, tiếp tục công trình viết lách.
...
Liêu Minh Hiên đậy nắp nồi canh sườn hầm rau củ lại rồi tắt bếp. Sau đó múc một tô canh đầy bưng ra bàn ăn.
Anh tháo tạp dề xuống, đi ra bên ngoài. Ngay lập tức tìm thấy cô đang ngồi chú tâm bên bàn làm việc, anh khẽ lẳng lặng đi tới gần. Người đàn ông đứng sau lưng cô chậm rãi cúi thấp đầu, nghiêng người thổi khí nóng vào vành tai nhỏ.
"Anh nấu xong rồi."
Ninh Thuần đang tập trung cao độ thì bị anh làm cho giật mình. Lại cảm nhận hơi thở của anh sát bên tai mình. Cô đỏ mặt vội nhích người ra.
"Anh làm em giật mình đó."
"Anh nấu xong rồi, em nghỉ tay vào ăn đi."
Anh buồn cười nhìn cô nói.
"Vâng."
Cô nhu thuần đáp một tiếng rồi đóng laptop lại theo anh vào phòng ăn.
Trên bàn là cơm canh nóng hổi thơm phức. Hai món mặn, một món xào và một món canh. Lục Ninh Thuần kinh ngạc không thốt nên lời ngồi xuống bàn ăn.
"Anh thực sự nấu mấy món này sao?"
"Sao? Vẫn còn xem thường khả năng nấu nướng của anh hả?"
Liêu Minh Hiên mang theo chút kiêu ngạo hỏi.
"Anh đừng có vội tự mãn, còn chưa ăn thử thì còn chưa nói được gì đâu."
Lục Ninh Thuần trêu chọc nói.
"Được thôi, vậy mời Lục tiểu thư ăn thử và cho tôi nhận xét."
Anh ngồi bên cạnh cô, rất tự tin nói.
Ninh Thuần liền cầm đũa lên gắp thử món mực xào chua ngọt. Đây là món ăn khoái khẩu của cô.
Ninh Thuần ăn thử một miếng, lại gắp thử thêm một miếng nữa. Tự dưng cô bị mùi vị của thức ăn làm cho cứng họng không nói gì được.
Liêu Minh Hiên thì chờ đợi nhìn cô.
"Có ngon không?"
Lục Ninh Thuần mím môi quay qua nhìn anh chậm rãi gật đầu.
Đột nhiên người đàn ông bật cười như một đứa trẻ, vui mừng nói.
"Vậy là tốt rồi, anh còn sợ không hợp khẩu vị của em nữa chứ."
Minh Hiên làm cô bất ngờ thực sự. Không nghĩ đến anh lại có thể nấu ăn ngon như vậy.
Trong phòng ăn nhỏ ấm áp, Liêu Minh Hiên dùng bữa tối cùng với cô. Ninh Thuần vì quá đói nên đã ăn sạch ba chén cơm ngon lành. Lại nhìn qua người bên cạnh cứ trông mình ăn từ nãy đến giờ, xấu hổ nói.
"Có phải anh đang cười em ăn nhiều không?"
Người đàn ông phì cười, nhéo nhéo một bên má phúng phính của cô.
"Không có, em nên ăn nhiều vào, nhìn em mấy hôm nay gầy quá, má chẳng có tí thịt gì cả."
Quả thực mấy hôm nay cô ăn uống rất qua loa nên hơi hốc hác.
Liêu Minh Hiên tiếp tục múc thêm một chén canh ép cô ăn. Ninh Thuần cũng không hề từ chối mà ăn ngon lành.