Nhìn người phụ nữ đang mệt mỏi nhắm mắt nằm sấp bên cạnh mình, cả cơ thể cô đều là ấn ký thô bạo hắn để lại, Liêu Thần Duệ muốn đưa tay chạm vào gương mặt cô nhưng tay hắn chợt dừng lại giữa không trung. Người đàn ông rút tay mình lại, đứng dậy mặc quần tây vào cho chỉnh tề.
Niên Vân Ni đang nằm trên giường tự nhiên bị ai đó ném thứ gì đó vào người. Cô liền mở mắt, phát hiện ra là quần áo mới đang phủ lên người mình, lại nghe thấy người đàn ông kia mở miệng.
"Máy bay sắp hạ cánh rồi. Mặc đồ của cô vào đi."
Thuốc cũng đã tan bớt tác dụng nhưng chiếc còng khiến Vân Ni khó cử động. Cô nhìn lên hắn nói.
"Chiếc còng vướng víu quá. Tôi không thay đồ được."
Liêu Thần Duệ âm trầm nhìn cô, vài giây sau mới tiến tới mở còng cho cô. Nhưng vừa mở còng xong, Niên Vân Ni đã nhìn thấy hắn lấy từ trong hộc tủ gần đó ra một cây súng chĩa thẳng vào đầu cô.
"Mặc đồ của cô đi, đừng có mà giở trò."
Niên Vân Ni đành im lặng, mặc đồ lên người. Cả cơ thể đều đau nhức nhưng cô phải ráng nhịn xuống.
Máy bay cũng đã bắt đầu đáp xuống đường băng.
Đợi đến khi cô mặc xong đồ, Liêu Thần Duệ liền lôi cô đứng lên. Hắn đi qua bên cạnh cô, vòng tay chĩa súng sau lưng Niên Vân Ni, lạnh lùng ra lệnh.
"Bây giờ, chúng ta sẽ cùng ra khỏi máy bay. Cô phải ra lệnh cho đám thuộc hạ ngoài kia của mình không được manh động."
Hắn biết rõ đám thuộc hạ của cô đang ở ngay ngoài máy bay đợi sẵn.
Cánh cửa máy bay vừa được mở ra, một lát sau Niên Vân Ni cùng hắn bước ra ngoài cửa. Thuộc hạ của cô ở bên dưới nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt thì ngay lập tức nghi ngờ. Tên vệ sĩ đứng đầu đám thuộc hạ của cô nhanh mắt trông thấy cây súng được giấu sau lưng Vân Ni. Anh ta kinh ngạc ngay tức thì ra lệnh cho đám người phía sau rút súng ra.
Liêu Thần Duệ liền lạnh giọng nói bên tai cô.
"Ra lệnh cho họ hạ súng xuống."
Niên Vân Ni nhìn qua người đàn ông, ánh mắt lãnh đạm cũng không hề vâng lời hắn mà chỉ nói với đám thuộc hạ.
"Đừng bắn."
Cho nên đám thuộc hạ chưa chịu hạ súng, chỉ chờ đợi lệnh cô.
Người đàn ông ngay lập tức không hài lòng định mở miệng nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang lời hắn. Đúng lúc này Niên Vân Ni thấp giọng nhắc nhở.
"Anh nên nghe điện thoại của mình đi, biết đâu có nhiều điều bất ngờ đấy."
Liêu Thần Duệ cau mày trước lời nói của cô, chậm rãi rút điện thoại ra áp lên tai mình. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Liêu tổng, chuyện này là thế nào vậy? Sau khi bọn tôi kiểm tra lại mới phát hiện trong xe tải đó chỉ toàn là súng giả, với vẻ ngoài mô phỏng y như loại súng P45 và VP-839 thật. Những thùng đạn kia khi mở ra cũng chỉ toàn đạn cao su. Với việc tàng trữ và vận chuyển mấy món đồ chơi bạo lực này thì hai tên tài xế đó chỉ bị tịch thu hàng và bị phạt tiền thôi. Trên chiếc xe đó đã bị tháo hộp đen không thể điều tra..."
Người đàn ông sững sờ cúp điện thoại, chưa kịp nghe hết người bên kia nói gì đã quay sang nhìn cô. Niên Vân Ni không nhìn hắn chỉ lạnh giọng nói.
"Chẳng lẽ Liêu tổng nghĩ rằng Papillon lại giao hàng một cách lộ liễu như vậy sao? Nếu vậy, chúng tôi đã sớm bị cảnh sát sờ gáy lâu rồi chứ không đợi đến anh."
Khi giao hàng, Papillon luôn điều phối một đơn hàng giả đi trước để đề phòng bất trắc xảy ra từ phía đối tác nếu bên đó không giữ đúng lời.
Một kẻ tỉ mỉ như Niên Vân Ni sao có thể để xảy ra một sai sót ngu ngốc như vậy được.
"Thì ra ngay từ đầu Niên tiểu thư đã biết mình không bị tôi nắm thóp, sao cô còn..."
Người đàn ông lạnh lẽo hỏi cô.
"Lúc nãy tôi đã bị anh đánh thuốc, nếu tôi nói ra anh sẽ tha cho tôi sao?"
Khi nãy trên chuyên cơ tất cả đều bị hắn khống chế, cô còn bị đánh thuốc không cử động nổi. Nếu cô có nói cho hắn biết, Liêu Thần Duệ chỉ càng nổi giận thêm thôi. Cứ để hắn đắc ý chẳng phải tốt hơn sao?
Liêu Thần Duệ trầm mặc không trả lời cô. Một lúc sau nở nụ cười lạnh, giống như tự chế giễu chính mình.
"Niên tiểu thư lại đi trước tôi một bước rồi."
"Nhưng mà tôi không nghĩ đến, một người giỏi tính toán như Liêu tổng đây lại lập nên một kế hoạch đầy sơ hở như vậy. Anh làm tôi có chút thất vọng đấy."
Niên Vân Ni nhạt giọng mở miệng.
Thực sự kế hoạch trả đũa lần này của hắn quá sơ hở, không đủ tính toán. Giống như được lập ra trong sự vội vàng không tỉnh táo. Một đại ma đầu lừng danh như Liêu Thần Duệ lại lập ra một ra kế hoạch sơ sót như vậy, không giống như chính hắn thường ngày. Đây không phải Liêu Thần Duệ mà cô biết.
Liêu Thần Duệ cũng không biết chính mình đang làm cái gì. Tại sao hắn lại lập nên một kế hoạch vội vàng như vậy, tại sao lại cứ chạy theo người phụ nữ này để cô dắt mũi mình. Hắn cũng không thể nào tìm ra được đáp án chính xác.
Hắn chỉ biết mình căm hận cô, chỉ muốn hành hạ cùng cô cả đời.
Niên Vân Ni im lặng, hắn cũng trầm mặc không trả lời cô. Bên tay vẫn chĩa thẳng súng vào sau lưng người phụ nữ.
Một lúc sau, cô mới ngước lên nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng.
"Liêu Thần Duệ."
Đột nhiên Niên Vân Ni gọi tên hắn khiến cho người đàn ông giật mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chờ đợi.
"Để tôi cũng cho anh một cơ hội nhé. Một cơ hội để có thể chấm dứt tất cả mọi chuyện giữa chúng ta."
Người phụ nữ bất ngờ di chuyển đứng ra ngay trước mặt Liêu Thần Duệ. Cô cầm tay đang giữ súng của hắn chĩa vào đầu mình.
Người đàn ông cau chặt lông mày nhìn hành động khác thường của cô.
"Cô, định làm gì?"
"Chủ nhân..."
Vệ sĩ của cô ở bên dưới ngay lập tức đồng loạt giơ súng lên nhắm vào người Liêu Thần Duệ.
Nhưng Vân Ni đã giơ bàn tay mình lên ra hiệu không được bắn.
Cô lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt không chút run sợ.
"Bắn tôi đi. Chỉ cần một trong hai chúng ta chết thì nỗi hận trong lòng anh và tôi đều sẽ được giải quyết."
Niên Vân Ni rõ ràng là muốn kéo tâm lý cả hai người đến cực hạn cuối cùng.
Hắn ngạc nhiên nhìn cô, sau đó lạnh lẽo mở miệng.
"Cô tưởng tôi không dám bắn chết cô sao Niên Vân Ni?"
Người phụ nữ đối diện hắn vẫn như cũ, không chút e ngại, điềm tĩnh đáp.
"Tôi tin là anh làm được. Anh đã mặc kệ chị tôi tự sát, còn cho người bắn cả Tô An thì chắc giết tôi cũng không khó đâu."
Đám vệ sĩ cấp bách muốn tiến lên làm gì đó nhưng bị cô cứ ra hiệu ngăn lại. Hơn nữa bây giờ Liêu Thần Duệ đang chĩa súng vào cô nên bọn họ cũng không dám manh động.
Liêu Thần Duệ căm ghét cái dáng vẻ lãnh đạm này của cô, hắn chỉ muốn xé nát cái lớp mặt nạ của Niên Vân Ni ra. Nhưng mà, hắn lại chỉ có thể nhìn thấy vẻ yếu ớt thống khổ của cô khi hoan ái trên giường. Chỉ có những giây phút đó hắn mới là kẻ nắm thế chủ động, hoàn toàn kiểm soát cô ở bên dưới, nhìn cô vì mình mà thống khoái. Chỉ có như vậy Liêu Thần Duệ mới có thể nhìn rõ cô đang nghĩ gì, biết cô đang đau hay đang thoải mái.
Tại sao một kẻ cao ngạo như hắn lại trở nên hèn mọn đến như vậy.
Liêu Thần Duệ thống hận nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh lùng lên đạn. Là do cô nên hắn mới trở nên như thế này.
Niên Vân Ni chậm rãi đối diện với ánh mắt hung hăng đang đâm thẳng về phía mình, chờ đợi sự phán quyết của hắn. Dáng vẻ điềm nhiên của cô khiến tâm lý cứng rắn của người đàn ông giống như bị bẻ nát.
Ngón tay đặt ngay cò súng của hắn muốn di chuyển. Đôi mắt điên cuồng chỉ muốn bóp chết cô.
Thực ra, Niên Vân Ni cũng đang rất căng thẳng. Chỉ là cô không để lộ ra. Cô không phải sợ cái chết mà thực sự sợ hắn tàn nhẫn xuống tay với mình.
Liêu Thần Duệ trong tích tắc đã bấm còi.
Nhưng Vân Ni chỉ nghe thấy một tiếng cạch, sau đó chẳng có gì xảy ra cả. Giây phút vừa nãy, trái tim cô đã giật thót một nhịp.
Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông. Liêu Thần Duệ hạ súng xuống, nổi giận lao đến nắm lấy hai vai cô truy hỏi.
"Tại sao cô cứ phải làm vậy với tôi?! Nhìn thấy tôi phát điên như vậy cô vui lắm phải không?!"
Ngay từ đầu trong cây súng đã không có đạn.
Đôi mắt người đàn ông long lên sòng sọc, nhuốm một mảng đỏ đầy thù hận. Hắn lay mạnh người phụ nữ trước mặt truy hỏi cho bằng được.
Niên Vân Ni nhìn vẻ phát điên của hắn, trong lòng ngực nổi lên một trận đau đớn.
"Buông tôi ra."
Nhưng người đàn ông lại siết chặt vai cô hơn, nặng nề nói.
"Tôi không buông. Niên Vân Ni, tôi nói cho cô biết tôi cả đời này cũng không buông tha cho cô đâu!"
Tại sao cứ phải dày vò nhau như vậy? Càng hận lại càng lưu luyến không muốn từ bỏ.
Liêu Thần Duệ cùng cô đứng trước cửa máy bay dùng dằng qua lại. Lực tay của hắn quá mạnh khiến cô đau. Niên Vân Ni bắt buộc phải đẩy mạnh hắn ra, bàn tay cô động mạnh vào vết thương mổ còn chưa lành hẳn trên ngực trái của người đàn ông khiến hắn nhăn mặt buông lỏng tay mình ra nhưng cũng chính lúc đó, cô mất thăng bằng trượt chân ngã xuống cầu thang.
Liêu Thần Duệ kinh tâm hoảng hốt theo phản xạ muốn tóm lấy cô nhưng không kịp. Niên Vân Ni từ trên cao ngã lăn xuống xe thang của máy bay. Đầu và thân thể cô va đập mạnh rơi xuống đất.
Cả thân hình cao lớn của Liêu Thần Duệ run rẩy điên cuồng. Bên tai hắn không còn nghe thấy được bất kỳ một âm thanh nào. Mùi màu tanh chiếm lấy hô hấp của người đàn ông. Trước mắt hắn là thân thể người phụ nữ chảy máu nằm dưới đất.
"Niên Vân Ni!"
Người đàn ông điên cuồng lao xuống dưới ôm lấy cô.
"Chủ nhân..."
Đám vệ sĩ cũng sửng sốt chạy đến.
Một cảnh tượng hỗn loạn diễn ra ngay trước máy bay.