Sau khi thắc mắc của cô đã được hắn giải đáp, Liêu Thần Duệ ôm cô vào lòng, thẳng thắn lên tiếng.
"Ni Ni, nếu em không muốn làm anh cũng sẽ không ép em. Thật ra lúc trước vì muốn tìm mọi cách tiếp cận em nên anh mới đưa ra giao dịch mua bán cùng Papillon."
Hắn muốn mua vũ khí là thật nhưng mục đích quan trọng nhất vẫn chỉ là để tiếp cận cô.
Niên Vân Ni chậm rãi ngước nhìn hắn, nhẹ lắc đầu.
"Không, em muốn làm mà. Thật ra ý tưởng của anh rất hay. Em cũng muốn thử nghiên cứu một loại súng cầm tay bắn ra đầu đạn hạt nhân mini. Cái gì càng khó em lại càng muốn làm cho bằng được."
"Ừm, tất cả đều theo ý em."
Liêu Thần Duệ không nói thêm gì nhiều, nhu tình như nước nhìn ngắm người con gái trong lòng. Bây giờ Niên Vân Ni muốn làm gì hắn đều đáp ứng cả, chỉ cần cô thích là được.
Người đàn ông bất chợt suy nghĩ điều gì đó, rồi lại tì đầu mình vào trán cô, thấp giọng hỏi.
"Em còn có gì muốn nói với anh không hả?"
Niên Vân Ni chớp chớp hàng lông mi cong vút, có chút khó hiểu nhìn hắn.
"Ý anh là gì?"
"Chiều nay em đã đi đâu?"
Giọng của hắn trầm thấp vang lên truy hỏi cô.
Cô ngay lập tức nhướng mày, khẽ mở miệng.
"Sao anh lại biết em đi đâu? Anh lại cho người theo dõi em à?"
Trước câu hỏi của cô, Liêu Thần Duệ cũng không hề phủ nhận.
"Anh luôn dõi theo em, Ni Ni. Em là người phụ nữ của anh. Anh có quyền được biết em đang làm gì và đang ở đâu bất cứ khi nào."
Niên Vân Ni hiểu rõ bản tính của hắn bá đạo ra sao. Cũng chẳng bất ngờ với chuyện hắn cho người theo dõi mình vì lúc trước hắn cũng đã thường xuyên cho người đi theo cô mọi nơi. Cô cụp mắt vẽ vẽ mấy vòng tròn trên ngực hắn, nhẹ nhàng mở miệng.
"Nếu anh đã cho người theo dõi em thì chắc cũng biết em đi đâu rồi sao còn hỏi nữa?"
"Anh muốn nghe câu trả lời từ chính miệng em hơn."
Hắn nắm lấy bàn tay cô ngay ngực rồi vân vê trong lòng bàn tay mình.
Niên Vân Ni đối diện với ánh mắt sắc bén đang chằm chằm nhìn mình, từ từ quan sát sắc mặt hắn.
"Em đi dự lễ khai trương phòng tranh mới của Trình Bách Niên. Anh... chẳng lẽ vì chuyện này mà không vui sao?"
"Đúng vậy, anh không thích em cùng tên họ Trình kia gặp mặt."
Liêu Thần Duệ siết chặt lấy eo cô, đáy mắt có chút âm trầm.
Lúc trước cô đã cố tình kéo Trình Bách Niên vào để khiêu khích tình cảm trong lòng hắn. Chắc có lẽ vì vậy mà đến giờ hắn vẫn còn hiềm khích với anh ta.
Niên Vân Ni đưa tay vuốt ve gương mặt người đàn ông, dịu dàng giải thích.
"Thần Duệ, em và Bách Niên chỉ là bạn bè thôi. Bọn em đã quen biết nhau từ lúc em chỉ mới có 10 tuổi. Nếu như giữa em và cậu ấy có tình cảm thì đã xảy ra từ lâu rồi. Đâu phải đợi đến bây giờ chứ?"
Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại. Một vài giây sau, hắn mới cất tiếng nói.
"Nhưng tên họ Trình đó có tình cảm với em."
Hắn đã sớm nhận ra tình cảm được che giấu trong mắt Trình Bách Niên dành cho cô.
"Em chỉ xem Trình Bách Niên như một người bạn mà thôi, chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?"
Cô có chút khó xử, vội vàng hỏi hắn.
Người đàn ông lại kề sát mặt mình với mặt cô, hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề.
"Không phải anh không tin em nhưng xung quanh người phụ nữ của anh có nhiều tên đàn ông khác theo đuổi như vậy, anh làm sao có thể yên tâm được chứ?"
Niên Vân Ni có chút bất ngờ trước lời nói của hắn, liền đưa ngón tay chọt chọt vô một bên má người đàn ông, tỏ vẻ hờn dỗi nói.
"Chẳng phải cũng có nhiều người phụ nữ vây quanh anh đó sao? Hơn nữa anh còn qua lại với bọn họ."
Đột nhiên cô lại chuyển hướng sang hỏi tội Liêu Thần Duệ khiến hắn trở nên khẩn trương ôm lấy cô.
"Nhưng bây giờ anh chỉ có mình em thôi, Ni Ni."
Hắn thừa nhận trước đây, tình nhân bên tay hắn có rất nhiều nhưng hắn đối với bọn họ chỉ có giải quyết nhu cầu sinh lý.
Bây giờ hắn chỉ cần có cô. Không chỉ cơ thể cô mà cả trái tim cô hắn cũng muốn độc chiếm.
Một câu tuyên bố của Thần Duệ làm đáy lòng cô chợt ấm áp. Niên Vân Ni vòng tay qua cổ hắn, cao giọng đáp lại.
"Thì em cũng chỉ có mình anh thôi mà."
Trái tim của Liêu Thần Duệ cũng vì câu nói của cô mà đập nhanh hơn. Đôi môi mỏng cũng vì thế mà hơi cong lên. Hắn quả thật không thể nói lại cô nổi. Chỉ đành ôm lấy người phụ nữ, vừa giận vừa yêu hung hăng hôn tới. Hắn thực sự đã quá si mê cô mất rồi.
Niên Vân Ni mặc cho người đàn ông có chút thô bạo vẫn quấn quýt cùng hắn. Môi người đàn ông thuận thế mút vào, nhào nặn môi cô trong miệng mình.
Người phụ nữ không kiềm được rên rỉ vài tiếng trong họng lại bị Liêu Thần Duệ mãnh liệt đóng chiếm khuôn miệng nhỏ. Lưỡi của hắn mon men vào bên trong, quấn chặt lấy lưỡi cô ma sát qua lại không buông.
Liêu Thần Duệ nhấc bổng cơ thể cô lên nhẹ nhàng như một chiếc gối. Môi hắn vẫn dán chặt vào môi cô. Chân người đàn ông bước nhanh về phía chiếc giường cỡ lớn.
Cả hai cùng lúc ngã xuống chiếc giường êm ái. Hơi thở của cô cũng bắt đầu trở nên dồn dập. Ánh mắt của người đàn ông cũng đã nhuốm dần màu của dục vọng. Váy ngủ của cô trong tích tắc đã bị hắn lột trần trụi.
Cơ thể Niên Vân Ni hoàn hảo như bức tranh thần vệ nữ, bầu ngực tròn đầy, vòng eo nhỏ nhắn, toàn bộ đều bày ra trước mặt hắn. Giống như một bữa tiệc nhục dục khiêu gợi cơn thèm khát của Liêu Thần Duệ khiến hắn chỉ muốn điên cuồng lao vào.
Hơi thở nóng rực của Liêu Thần Duệ lướt đi trên da thịt trắng như tuyết, gặm cắn khắp nơi. Hắn khẽ rướn người, ngậm lấy nụ hoa anh đào khiêu khích, mút xuống cho thoả thích.
Niên Vân Ni cảm nhận được thứ phân thân to lớn đang tiến vào trong cơ thể mình, cứng rắn và nóng bỏng. Cô không chịu được cơn khoái cảm ập đến, có chút thổn thức trong ngực người đàn ông. Liêu Thần Duệ nhanh chóng chiếm giữ môi cô lần nữa. Lưỡi và môi đều bị hắn mãnh liệt nhai nuốt.
"Uh... Thần Duệ... Chậm lại một chút..."
Trước lời cầu xin khẩn thiết của cô bờ hông tinh tráng không những không chậm lại mà còn xấu xa thúc mạnh, đem tất cả phân thân của mình chôn sâu trong hang động chật hẹp của cô. Hắn chuyển động một cách cuồng dã, không cho cô có một phút nghỉ ngơi.
"Ni Ni, em thật đẹp. Em là của anh... Tất cả đều là của anh."
Người đàn ông hung hăng nhấp vào, âm giọng trầm đục vang lên bên tai cô giống như một loại rượu khiến người ta say mê.
Niên Vân Ni ôm chặt lấy hắn, chỉ đành hùa theo sự điên cuồng của người đàn ông. Cả cơ thể của cô dường như hoà tan vào cơ thể Liêu Thần Duệ, để mặc người đàn ông nắm quyền kiểm soát.
Liêu Thần Duệ si mê nhìn gương mặt vì kích tình mà trở nên ửng hồng của cô. Lại không nhịn được hôn xuống.
Hắn lần lượt dắt cô đến đỉnh núi cao trào. Đầu người đàn ông vùi sâu vào hõm cổ cô, hít lấy mùi hương Vanilla quen thuộc. Thân dưới đâm sâu đến tận cùng bên trong cơ thể mềm mại ấm áp. Liêu Thần Duệ gầm lên một tiếng như mãnh thú hoang dã, cả người ướt đẫm mồ hôi siết chặt lấy cô.
Niên Vân Ni sau một hồi nén nhịn cũng đã phải hét lên, bị người đàn ông lôi xuống địa ngục tình ái không thể thoát khỏi.
********
Vào sáng sớm tinh mơ, Liêu Thần Duệ đã thức dậy. Sáng nay hắn có một cuộc họp quan trọng nên phải đi sớm. Hắn vừa mở mắt ra liền nhìn qua người phụ nữ xinh đẹp đang còn say ngủ trong lòng mình. Không nhịn được phải cúi xuống hôn lên bờ vai trắng mịn màng của cô còn lưu lại vài dấu hôn của trận hoan ái đêm qua.
Liêu Thần Duệ có chút lưu luyến không muốn dậy. Hắn nằm ôm cô thêm một lát nữa rồi mới chịu rời khỏi giường.
7 giờ hơn, người đàn ông đã có mặt tại công ty. Từ sau kỳ nghỉ tết, Trương Luân cảm thấy tổng giám đốc có gì đó rất kỳ lạ. Giống như khi đang tham dự cuộc họp sáng hôm nay, hắn thỉnh thoảng còn cười nói với nhân viên. Ai lỡ có sai sót gì cũng chỉ bị nhắc nhở nhẹ nhàng khiến bọn họ ai cũng há hốc mồm không nói nên lời.
Ai đã thay máu người đàn ông này vậy?
Cho đến đêm hôm trước trợ lý Trương được hắn ra lệnh phải dọn đồ đạc của Niên Vân Ni từ biệt phủ Venus đến biệt thự Bạch Lâm, anh mới hiểu được lý do.
Dù đang ở trong cuộc họp nhưng Liêu Thần Duệ không thể nào tập trung tối đa. Niên Vân Ni cứ lòng vòng trong tâm trí hắn khiến trái tim người đàn ông nôn nao. Thần Duệ chỉ mong bản thân có thể kết thúc công việc sớm một chút để về ôm cô.