Chuyện mà Niên Vân Ni lo lắng nhất cũng đã đến. Một vị khách đến Niên gia chúc tết khi ra về đã vô tình nhìn thấy cô đi cùng với Liêu Thần Duệ đến trước cổng dinh thự của Niên gia. Ngày hôm qua vị khách đó đã gặp lại cha cô và nhắc đến chuyện hôm mùng hai tết.
Khi Niên Vân Ni đang cùng trên xe với Liêu Thần Duệ chuẩn bị đi ăn tối thì bất chợt nhận được điện thoại từ mẹ của cô. Trong điện thoại giọng nói của bà vô cùng nghiêm trọng bảo cô.
"Con mau về nhà đi. Sao con lại dám qua lại cùng với Liêu Thần Duệ chứ?"
Sau khi mẹ cô ngắt điện thoại, người đàn ông bên cạnh liền nhận ra sắc mặt cô không tốt, khẩn trương hỏi.
"Có chuyện gì vậy em?"
"Cha em biết chuyện của chúng ta rồi. Mẹ bảo cha muốn gặp em ngay bây giờ."
Niên Vân Ni cũng không muốn giấu hắn.
Liêu Thần Duệ nghe cô nói thì không có vẻ gì bất ngờ cho lắm. Hắn suy nghĩ gì đó rồi cầm lấy tay cô bảo.
"Anh sẽ đi với em."
...
...
Trong phòng khách rộng lớn của Niên gia, bầu không khí nặng nề bao trùm cả không gian. Niên Vân Ni và Liêu Thần Duệ đứng trước mặt cha âm thầm chờ đợi trận lôi đình từ ông. Trong phòng khách còn có sự có mặt của mẹ và anh trai cô.
Niên Cảnh Lai nhìn xuống bàn tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau trong mắt toàn là giễu cợt.
"Thật là hay ho làm sao. Ta còn tưởng rằng con vì quá yêu quý chị gái của mình nên mới luôn trách ta. Nhưng đây là việc làm thể hiện tình cảm của con đối với chị mình sao?"
Những lời giễu cợt của cha như những mũi kim đâm sâu vào trái tim cô. Niên Vân Ni biết một khi bản thân chấp nhận đến với hắn là cô đã mang tội với chị gái mình.
Cha cô lại lạnh lùng mắng.
"Cô đúng là không biết xấu hổ! Lại đi yêu đương cùng với kẻ đã khiến chị mình phải tự sát!"
"Cha nổi giận không sai. Là con đã có lỗi với chị Vi Vi."
Niên Vân Ni cụp mắt, khẽ nói.
Liêu Thần Duệ cuối cùng cũng bước lên nhìn người đàn ông uy quyền trước mặt, thấp giọng nói.
"Thưa bác, chuyện của Đắc Vi là lỗi của cháu. Và trong chuyện này, cũng chính cháu đã theo đuổi Vân Ni, tất cả đều là lỗi của cháu. Bác muốn mắng hay muốn đánh thì xin cứ trút hết lên người cháu." Hắn vừa nói lại vừa cúi gập người.
"Câm miệng! Anh nghĩ mình là ai mà có quyền lên tiếng ở đây!"
Niên Cảnh Lai đột nhiên nổi giận khi nghe thấy hắn lên tiếng.
Ông ta làm sao không nổi giận cho được khi kẻ đã làm cho đứa con gái lớn của ông tự sát bây giờ lại còn quyến rũ cả đứa con gái út của ông. Dù ngoài mặt ông rất giận Đắc Vi nhưng nó vẫn là con gái của ông, trong thâm tâm ông vẫn là một người cha. Sao Niên Cảnh Lai có thể tha thứ cho kẻ đã khiến Đắc Vi chết được chứ.
Niên Vân Ni hiểu được tại sao cha lại nổi giận. Ông ấy có quyền như thế. Bởi vì lần này người sai là cô. Ngay cả Niên Kiệt, người anh trai vẫn luôn bao dung cho cô nay cũng không thể nhịn được mà nghiêm mặt nói.
"Vân Ni, lần này em sai rồi."
"Cháu biết bác sẽ không tha thứ cho cháu. Nhưng mà, cháu sẽ không để Vân Ni rời xa mình đâu."
Liêu Thần Duệ nắm chặt tay cô, kiên định nói.
"Anh cũng mạnh miệng quá nhỉ. Ta sẽ không giờ chấp nhận mối quan hệ này đâu. Và ta sẽ không bao giờ để một kẻ như anh bước chân vào căn nhà này. Đây là một sự sỉ nhục đối với Niên gia!"
Giọng nói đầy uy lực của người đàn ông đứng đầu gia tộc vang lên.
Niên Vân Ni bây giờ mới ngẩng mặt lên, nhìn về phía gia đình mình, chậm rãi nói một câu khiến tất cả mọi người phải giật mình hốt hoảng.
"Con có thai rồi."
Ngay cả Liêu Thần Duệ đang đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn qua cô. Cả cơ thể to lớn nhất thời sững sờ chằm chằm nhìn người phụ nữ.
"Ni Ni..."
"Con nói cái gì chứ?"
Người đầu tiên bật dậy chính là mẹ cô.
"Con điên rồi sao Niên Vân Ni? Sao con dám mang thai với cậu ta chứ?!"
Vương Thế Nga không kiềm chế được mà lớn tiếng hỏi cô.
"Mày... Mày... Sao mày có thể?!"
Niên Cảnh Lai hai mắt long lên sòng sọc, ông phải ôm lấy ngực mình để không bị lên cơn đau tim.
Trước tin tức động trời mà đứa con gái của mình đem tới, ông thực sự đã phát hoả. Niên Cảnh Lai nổi điên cầm lấy tách trà trên bàn ném về phía cô.
"Khốn khiếp!"
"Không!"
Liêu Thần Duệ nhanh như cắt xoay người ôm lấy cô. Chiếc tách bay tới, may mắn là chỉ đập mạnh vào lưng của hắn rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.
Niên Vân Ni bàng hoàng ngước nhìn người đàn ông cao lớn đang ôm lấy mình.
"Thần Duệ..."
"Anh không sao."
Hắn nhỏ giọng trấn an cô.
Cô không nghĩ đến cha lại nổi giận đến mức ném đồ vào người mình.
Nhìn thấy bộ dạng nổi điên của cha mình, Niên Kiệt cũng hoảng sợ phải đứng lên cản cha lại. Sợ rằng ông sẽ đánh chết em gái mình mất.
"Cha, xin cha hãy bớt giận..."
"Bọn mày, hai đứa bọn mày cút ra khỏi nhà của ta ngay lập tức! Từ nay Niên Cảnh Lai này không có đứa con gái như mày! Cút ngay!"
Niên Cảnh Lai hơi thở nặng nhọc, muốn đoạn tuyệt với cô.
Niệt Kiệt thấy tình hình này không ổn, liền quay sang nói với em gái mình và Liêu Thần Duệ.
"Hai đứa trước tiên hãy trở về đi. Hôm nay vậy là đủ rồi."
Liêu Thần Duệ nghe anh nói liền gật đầu đáp.
"Vậy em xin phép đưa Vân Ni về trước. Xin lỗi đã làm phiền mọi người."
Hắn rất nhanh ôm lấy cô rời khỏi Niên gia trong tâm trạng nặng nề.
...
...
Suốt quãng đường trở về nhà Niên Vân Ni đều ưu phiền trầm mặc. Liêu Thần Duệ ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay ôm lấy gò má tái nhợt của cô, giọng trầm thấp hỏi.
"Ni Ni, chuyện đó là thật ư? Em mang thai rồi sao?"
Thần Duệ vẫn cảm thấy chưa thể tin nổi. Mọi thứ sao lại nhanh như vậy? Vừa mới tuần trước cô còn cự tuyệt chưa muốn mang thai cho hắn.
Cô nắm lấy bàn tay hắn đang đặt trên má mình, khẽ gật đầu.
"Sáng nay em mới dùng que thử xong, thật sự đã hai vạch. Chỉ còn đến bệnh viện kiểm tra thử để xác nhận lại thôi. Em vốn muốn đợi sau khi khám ở bệnh viện xong, có kết quả chính thức rồi mới báo cho anh."
Chính cô cũng bị bất ngờ. Niên Vân Ni chỉ mới ngừng uống thuốc có một tuần vậy mà đã bị dính bầu rồi. Mấy hôm nay cô cứ cảm thấy đau bụng lại mệt mỏi trong người nên đã mua que thử thai để thử xem. Ai ngờ là bản thân đã thật sự trúng số.
Liêu Thần Duệ phấn khích đến mức ôm chặt lấy cô, hào hứng nói.
"Ni Ni, cám ơn em. Cám ơn em vì đã mang thai cho anh. Anh thật sự rất hạnh phúc."
Lần đầu tiên cô thấy người đàn ông vui mừng đến mức như vậy, trong lòng lại cảm thấy nghẹn ngào.
"Thần Duệ... Em cũng cảm thấy rất vui."
Người đàn ông không kiềm lòng được lại cúi xuống hôn hôn lên môi cô. Rất lâu sau hắn mới chịu buông tha cho Niên Vân Ni, cô khẽ thở gấp dựa vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim đang đập nhanh của người đàn ông.
Niên Vân Ni lại nhớ đến chuyện lúc nãy, lo lắng hỏi hắn.
"Lúc nãy bị cha em ném trúng có đau lắm không?"
Liêu Thần Duệ lắc đầu, đôi môi mỏng khẽ cong lên thành một đường đẹp đẽ.
"Không đau. Chỉ cần em không sao là được rồi."
Niên Vân Ni biết khi cô đã dám to gan nói tin tức động trời này ra, cha chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng chỉ có cách này mới khiến mọi người đồng ý cho hai người ở bên nhau.
"Ni Ni, hay bây giờ chúng ta đến bệnh viện khám đi."
Liêu Thần Duệ háo hức muốn xác thực cho chắc chắn. Hắn sợ mình đang nằm mơ.
Cô nhìn thấy hắn nôn nóng như vậy cũng không muốn cự tuyệt, mỉm cười đáp.
"Được."