*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người nói ra mục đích.
Mọi người ngạc nhiên.
Hóa ra bọn họ đến là muốn Dương Hạo Quân đón những người kia trở về, thuận tiện phục hồi quốc tịch Lạc Việt, thân phận cho bọn họ.
Cho dù mấy người già này mảng bọn họ thế nào.
Cho dù bọn họ có phản bội lại tổ tông thế nào.
Nhưng một khi xảy ra chuyện, sao bọn họ có thể yên tâm để con cái mình ở bên ngoài chịu khổ chứ? Khi bọn họ vừa muốn thất thanh la lên, thì không ngờ nhóm người Phó Phong Thu lại kêu ra tiếng.
Nhìn thấy Dương Hạo Quân, mọi người giống như nhìn thấy ma vậy.
Phó Phong Thu dẫn theo nhóm người lập tức chuyện phương hướng, chạy vào trong rừng núi bên cạnh.
Hóa ra đám người Phó Phong Thu hoàn toàn không phải đuổi theo Dương Hạo Quân mà là đi đến mộ của lão thành chủ để kiểm tra.
Để chứng minh lúc đầu trong khi giao thủ với Hắc Báo người cứu Lê Quân là ai.
“Bọn họ kỳ lạ quá, không phải là đuổi theo chúng ta sao?”
Mấy người Đoàn Lê Nguyên cảm thấy nghi ngờ đối với hành vi của đám người Phó Phong Đúng lúc nghe thấy Dương Hạo Quân trở vê.
Bọn họ vội vàng đến tìm Dương Hạo Quân.
Dựa vào thân phận của Dương Hạo Quân mà nói, chuyện đón người và phục hồi thân phận chỉ cần anh nói một câu là được.
Thật sự quá đơn giản.
“Bọn họ quả thật phản bội lại Lạc Việt, phản bội lại tố tông.
Nhưng chúng ta là người làm ba mẹ làm ông bà, sao có thể trơ mắt nhìn bọn nó chết nơi đất khách được chứ?”
“Chúng ta quyết định đón toàn bộ bọn nó về, chúng ta muốn măng chửi thì mảng chửi, không làm sao cả”
“Hạo Quân à, chúng ta đặc biệt đến tìm cháu, là muốn cháu đi đón người về.”
“Đúng vậy, cháu chỉ cần nói một câu, là có thể đón được người về, còn hồi phục quốc tịch Lạc Việt cho bọn nó nữa.”
Lần đầu tiên trong hai năm này, bọn họ đối với Dương Hạo Quân khách khí như vậy.
“Bọn họ thoát khỏi quốc tịch Lạc Việt rồi sao?”
Dương Hạo Quân hỏi.
“Ừ, mấy đứa bất hiếu này, lúc đầu cho rằng Lạc Việt sẽ mất, cho nên đều chạy hết, nói cũng không nghe.”
Ngô Thị Lan khóc lóc nói.
Dương Hạo Quân cười: “Vậy bọn họ đều là người trưởng thành rôi đúng không?”
“Đúng vậy, làm sao thế?”
Đoàn Văn Chấn vô thức trả lời.
“Nếu đã là người trưởng thành, thì phải chịu trách nghiệm với những hành động của mình.
Cháu tin hành động phản bội Lạc Việt tuyệt đối không phải là bọn họ nhất thời xúc động”
- -------------------