Đây là chỉ pháp hội tụ toàn bộ sức mạnh chỉ với một điểm bùng nổ!
Dương Hạo Quân sắp phá bỏ bức tường này!
"Xoet!
Ngón tay này quá khủng khiếp! Nhưng vẫn không có lợi ích gì! Trên bức tường chỉ để lại một dấu ấn hơi sâu một chút thôi. Những bức tường bằng kim loại này dày tới tận một mét! Điểm này cũng tạm thời khoan tính tới đi. Điều đáng sợ hơn chính là lớp ngoài của bức tường kim loại này còn có thêm một lớp vỏ kim loại dày hơn nữa. Cái này vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Điểm mấu chốt chính là khi Dương Hạo Quân đánh một chương vào bên trong tường thì sức mạnh khi truyền đến lớp vỏ ngoài của bức tường đã bị tan biến mất rồi.
Bên trong và bên ngoài bức tường có thiết kế khiến sức mạnh tan biến đi.
Điều đó có nghĩa là khi Dương Hạo Quân đánh một chương thì bên trong và bên ngoài của bức tường hoàn toàn không chịu tác động lực và bị cái thiết kế này làm cho tan biến đi.
Chỉ có một chút dấu ấn còn lưu lại trên lớp trong bức tường mà thôi.
Dương Hạo Quân và Tà Thần Hỏa Vân rất nóng lòng.
Họ không ngừng chưởng liên tục. Cũng không biết đã chưởng bao nhiêu cái rồi. Hai người đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Những bức tường vẫn không có dấu hiệu bị lung lay chút nào cả!
Dấu ấn của bàn tay cũng chỉ nhàn nhạt mà thôi. Trên cơ bản có thể phớt lờ không cần quan tâm đến! Hai người đều dừng lại. “Bức tường này rốt cuộc làm bằng kim loại gì thế? Tốn nhiều sức mạnh như thế mà vẫn không biến dạng sao?”
Dương Hạo Quân nói với vẻ hoài nghi.
Điều đáng sợ nhất chính là anh đã sử dụng thuật cấm kỵ nhưng vẫn không được. Ngọn núi vắt ngang ở phía trước này dù có dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không được! Điều này khiến Dương Hạo Quân rất thất vọng và kinh ngạc. Đến thuật cấm kỵ cũng không có kết quả gì cả? Cái này... Trong khái niệm của anh, sau khi dùng thuật cấm kỵ thì chính là vô địch. Nhưng bây giờ đến thuật cấm kỵ cũng vô dụng rồi! Điều này thật khiến người ta cảm thấy vô cùng thất vọng!
Đến thuật cấm kỵ đó giờ anh luôn rất dựa dẫm cũng vô ích, điều này khiến nội tâm Dương Hạo Quân trở nên rất phức tạp.
Tà Thần Hỏa Vân cũng lắc lắc đầu: “Không biết nữa! Có thể là kim loại đặc thù gì đó! Thật sự quá kiên cố mà! Chúng ta đã sử dụng hết mọi cách vẫn không thể làm gì được nó!”.
Tà Thần Hỏa Vân sờ sờ vào cái dấu ấn nhàn nhạt kia: “Với cái tốc độ này nếu chúng ta không ngừng đánh bất
kể ngày đêm thì có lẽ cũng phải tốn mười năm đấy! Nhưng lúc đó chúng ta cũng đã kiệt sức mà chết rồi!”
“Tấn công trực tiếp xem ra không ổn lắm, chúng ta phải nghĩ cách khác thôi!”.
Dương Hạo Quân ngồi bệt xuống dưới đất và cười lạnh lùng nói: “Nghĩ cách cũng vô ích thôi! Đây không phải là máy móc! Thượng Để Hắc Ám đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi!”
“Cách duy nhất chính là sở hữu sức mạnh đủ lớn để phá hủy mọi thứ!”.
“Theo tình hình bây giờ mà nói thì sức mạnh của chúng ta vẫn chưa đủ! Cần phải tu luyện thêm đã!”
Bây giờ anh cần phải nâng cao, nâng cao đến trạng thái cùng cực. Sau đó dùng sức mạnh lớn nhất để phá hủy nơi này! Dương Hạo Quân nóng lòng muốn cứu Đoàn Lê Nguyên nên trực tiếp bắt đầu bế quan. Tà Thần Hỏa Vân chỉ có thể làm hộ pháp cho Dương Hạo Quân. Bây giờ ông ta thật sự rất muốn tìm những chủng tộc cổ đại đến giúp đỡ.
Nhưng nơi này có thể tìm được sao? Tin tức cũng không thể truyền ra bên ngoài. Bên ngoài, Thượng Để Hắc Ám và mười tám Thiên Sứ Hắc Ám đang dõi theo Dương Hạo Quân hai người họ.
"Cứ thế để mặc cho Dương Hạo Quân bế quan tu luyện sao?”
Tà Thần U Minh hỏi.
"Yên tâm đi, cậu ta chỉ đang cố vùng vẫy trước khi chết mà thôi! Cậu ta lo lắng cho Đoàn Lê Nguyên nên sẽ nhanh chóng chịu không nổi! Hãy đợi đi! Trước sau gì cậu ta cũng sẽ khuất phục trước tôi thôi!”
Thượng Đế Hắc Ám cười cười.
Biến mất rồi.
Dương Hạo Quân cứ thế biến mất rồi.
Không ai biết anh đã đi đâu. Manh mối cuối cùng chính là ở nước Hải Dương. Cũng chỉ có một bộ phận nhỏ người ở Thiên Sách phủ biết thôi. Tất nhiên những người khác đều ngỡ Dương Hạo Quân đã chết rồi. Dù không chết ở đảo Kim Cương nhưng đã chết ở Tinh Quốc Thành phố Ngàn Sao. Thiếu Soái Thiên Sách cho người đi tìm nhưng không có tin tức gì cả. Cả gia tộc Vua Cờ Bạc cũng phải không ít người đi tìm nhưng vẫn tìm không ra.
Thậm chí những gia tộc cổ đại từng nhìn thấy Dương Hạo Quân cũng đang tìm anh. Nhưng không tìm thấy. Biến mất rồi!
Dương Hạo Quân đã hoàn toàn biến mất rồi!
Ba tháng. Nửa năm.
Đã một năm trôi qua rồi.
Những vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Dương Hạo Quân, anh cũng không hề xuất hiện. Dương Hạo Quân cũng không còn liên tục đứng ra cướp công lao của Thiên Sách phủ nữa. Trong một năm qua ở Lạc Việt cũng gặp phải không ít uy hiếp và chuyện rắc rối. Nhưng Thiên Sách phủ đã giải quyết hết tất cả. Cũng không còn thấy sự xuất hiện của Dương Hạo Quân nữa... “Biến mất rồi! Một con người đang sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất rồi."
- -------------------