Con Rể Chiến Thần

Chương 2184: Ngài tỉnh rồi?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quần Quần thu dọn vài thứ sau đó cùng với bà nội rời khỏi Thiên Sách Phủ.
Hôm nay có thể nói là ngày náo nhiệt nhất ở Thiên Sách Phủ. Tất cả mọi người đều rất chờ mong ngày tổ tông nhỏ này xuống núi đấy. Có điều Thiên Sách Phủ cũng chặn hết những tin tức về việc Quần Quần xuống núi, trừ những nhân viên nội bộ ra những người khác không ai biết tin này hết.
Nhưng mà Quân Quân chỉ mới đi không tới một tiếng sau, nữ tổ tông đã không chịu nổi rồi. Cả đời cô ta không có con cái, bỗng nhiên trong cuộc sống dài đằng đẳng xuất hiện Quân Quân khiến mọi thứ rực rỡ lên. Bây giờ Quân Quân đi rồi làm sao cô ta chịu nổi.
“Không được! Tôi phải đi theo Quân Quân!” Nữ tổ tông nhịn không được nữa muốn chay theo.
Một nam tổ tông khác đến từ tộc Bảo Long nam sâu sắc nói: “Các người như vậy là không được, các người có thể bảo vệ Quân Quân cả đời không? Không thể nuôi nó thành hoa trong nhà kính được!”
Những tổ tông khác trừng mắt nhìn ông ta: “Được, vậy ông đừng đi, chúng tôi đi!”
Thì ra những người khác cũng sắp nổi điên như nữ tổ tông rồi. Quân Quân vừa mới đi mấy tiếng bọn họ đã vò đầu bứt tai, sắp điên rồi. Chỉ đang chờ có người mở lời đi tìm Quân Quân mà thôi, cho nên nữ tổ tông vừa nhắc tới mọi người đã lập tức hưởng ứng mạnh mẽ. Nữ tổ tông và những tổ tông khác liếc nhau, sau đó nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
“Tôi.”
Tên tổ tông tộc Bảo Long trợn mắt.
“Này này này, các người đợi tôi với! Tôi chỉ nói vậy thôi chứ còn muốn đi theo Quân Quân hơn các người nữa đấy!”
Sau đó vị tổ tông kia cũng lập tức chạy theo.
Mọi người trong Thiên Sách Phủ: "..."
Nếu là trước kia sẽ không bao giờ xảy ra việc mấy vị tổ tông này ra khỏi Thiên Sách Phủ đâu!
Mấy vị tổ tông lập tức đuổi theo Quân Quân, sau khi nhìn thấy cô mọi người mới thở ra một hơi, mỉm cười. Có điều bọn họ cũng chỉ theo dõi từ xa, chỉ cần Quân Quân ở trong tầm mắt bọn họ là được.
“Như vậy không phải là được rồi sao? Chúng ta đi cách xa không xuất hiện trước mặt Quân Quân, không quấy rầy nó tự sống!”.
“Đúng vậy! Chúng ta không nhúng tay cũng không can thiệp vào chuyến đi của Quân 
Quân. Lúc Quân Quân gặp nguy hiểm thì để nó tự giải quyết, nếu nó không thể giải quyết hoặc là gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng thì chúng ta mới ra tay. Như vậy Quân Quân mới đạt được mục tiêu rèn luyện, chúng ta cũng có thể bảo vệ nó!”
Nghe nữ tổ tông nói như vậy những người khác sôi nổi gật đầu, cách này hay!
"Các người đấy, không biết linh hoạt gì cả, sống lâu quá đầu óc đều rỉ sét hết rồi. Tôi nói này, chúng ta làm vậy có cản trở Quân Quân rèn luyện không?” Nữ tổ tông tự hào nói.
“Không có! Không ảnh hưởng chút nào hết!”
Mấy vị tổ tông tươi cười giống như trẻ con, được nhìn thấy Quần Quần là bọn họ thỏa mãn rồi. Không chỉ có thể để Quân quân tự rèn luyện mà lúc nguy hiểm bọn họ cũng có thể kịp thời ra tay. Chứ không phải tới lúc biết Quân Quân gặp nguy hiểm mà bọn họ lại ở Thiên Sách Phủ không đến cứu kịp.
“Huống gì chúng ta cũng có thể sẵn tiện đi ngắm nhìn núi sông tươi đẹp luôn, đã rất lâu. rồi không có đi ra ngoài, không tốt sao?”
Nữ tổ tông nói có sách mách có chứng, những người khác không cãi lại được.
Dưới sự bảo vệ âm thầm của mấy lão tổ tông, Quận Quận bắt đầu con đường rèn luyện của mình.
Đây có thể nói là nhóm bảo tiêu mạnh nhất!

“Ngài tỉnh rồi?” Tà Thần Hỏa Vân vội vàng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.