*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Trung Lâm lúng túng nói: ' Đó là do Chiến Thần Vân Lang ngài lợi hại, họ không thể so với ngài!" Ông ta nói rất đúng.
Cho dù họ Dương ở kinh thành là gia tộc sỗ một, Dương Minh Thiên có mạnh mẽ đến như thế nào đi nữa.
So với chiến thân hộ quốc của Lạc Việt thì vẫn còn kém một chút.
"Vậy ông ta dựa vào cái gì cho rằng tôi là con hoang? Ông ta có đủ tư cách sao? Nhà họ Dương có đủ tư cách sao?”
Dương Hạo Quân liên tục đặt câu hỏi.
"Không có! Không có! Trước mặt ngài, nhà họ Dương không có tư cách!" Dương Trung Lâm vội vàng nói.
Ông ta sợ hãi đến mức cả người run lên.
“Còn muốn tôi biến mất khỏi thế giới sao? Nhà họ Dương sợ là không có khả năng này?”
Dương Hạo Quân chế nhạo.
"Được rồi, các người đưa bao nhiêu người tới tôi đều tiếp được!" "Bùm!" "Bùm!" Dương Trung Lâm và những người khác lập tức quỳ xuống xin lỗi: "Chiến Thần tha mạng!" cách! Tôi sợ máu của các người làm ô uế tay của tôi!" "Tất nhiên là do nể mặt việc các người đã tặng quà hôm nay! Tôi thích cả ba món quà, nên bù đắp qua lại thôi!" Tất cả bọn người Dương Trung Lâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tánh mạng cũng được bảo vệ Hên là hôm nay có tặng quà.
Thật may mắn! “Các người có thể liên lạc trực tiếp với Dương Minh Thiên, đúng không?”
Dương Hạo Quân đột ngột hỏi.
"Có thể...
Có thể...
Dương Trung Lâm trả lời.
"Được rồi, về nói với Dương Minh Thiên một tiếng
- tôi Dương Hạo Quân và mẹ tôi đang sống rất tốt! Có lẽ một ngày nào đó tâm trậng của tôi không vui mà đến nhà họ Dương! Nói cho ông ta cứ chờ đó!" "Nhưng, thân phận của tôi không thể tiết lộ, tôi sẽ để lại một món quà lớn cho nhà họ Dương" Dương Hạo Quân dặn dò.
Bọn người Dương Trung Lâm rùng mình, vội vàng nói: "Nhất định, chúng ta nhất định sẽ truyền lời!" “Cút đi!" Sau khi được sự cho phép của Dương Hạo Quân bọn họ trốn chạy như điên.
Tuy nhiên, Dương Trung Lâm và những người khác không rời đi ngay lập tức.
- -------------------