*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Kir, thủ đoạn của ta ngươi nên biết rất rõ.” Gin đi tới trước mặt Kir, cúi người xuống, gằn từng chữ một, “Làm mất người của ta, thì phải gánh chịu hậu quả.”
“Này này, ông chú, rõ ràng là tên thám tử kia tự mình chạy mất, cùng chúng tôi thì có quan hệ gì chứ!” Kuroba Kaito rõ ràng đang bị Vodka dí súng ngay trán, nhưng sau khi nghe Gin ‘không phân biệt lí lẽ’ phán vậy vẫn lên tiếng cãi lại.
“Quả nhiên... Khuôn mặt này của ngươi quá vướng rồi.” Gin phủi một cái trên vai áo gió màu đen không dính chút bụi bẩn nào, thiếu kiên nhẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Kuroba Kaito, tên nhóc thúi này mà dám dùng khuôn mặt đó nói bất kỳ câu nói lý nào nữa, liền cho cậu ta đi gặp thượng đế.
“Ông chú à, ông chú đúng là rất bất lịch sự đó, ô, khuôn mặt này của tôi thì có làm sao chứ... Ách, trưởng thành như vậy đúng là lỗi của tôi, đại ca tay anh đừng nên run nha.” Kuroba Kaito rất không nghĩa khí thay đổi ý kiến ngay dưới ánh mắt hung tàn của Vodka, cùng cái tên thám tử kia giống nhau như đúc rõ ràng cho thấy cậu chịu thiệt quá nhiều rồi, ôi, bị buộc phải thừa nhận khuôn mặt của chính mình bắt chước theo tên thám tử là chuyện rất đáng xấu hổ khiến cậu cũng hết chỗ để nói rồi.
“Xử lí xong đám người này đi.” Ngữ khí lãnh đạm của Gin giống như đang nói nghiền chết một con kiến thông thường, hủy diệt một sinh mệnh cũng dễ như trở bàn tay.
Vodka nghe vậy liền muốn động thủ, điện thoại di động bên trong túi quần đột nhiên lại vang lên.
“Phốc!” Kuroba Kaito thực sự nhịn không được, mắt thấy tên đầu to muốn động thủ, cậu cũng chơi đủ rồi đang chuẩn bị chạy trốn, thì lại bị bản nhạc Đôraêmon của tên đầu to kia làm cho phát cười.
“Đại ca, điện thoại của đại tẩu.” Vodka trực tiếp móc điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho Gin, Đôraêmon là nhạc chuông y cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của nhóc thám tử.
“Xử lý sạch sẽ.” Gin hững hờ nói không rõ được cảm nhận, bóng lưng rời đi mang theo khí thế bức người.
Vermouth nhất thời nổi lên hứng thú, không khỏi đứng thẳng lưng, ưu nhã vén lọn tóc buông sau tai, âm thầm đánh giá Gin, mỉm cười gật đầu nói: “Cool Guy có quan trọng đến như vậy không?”
“Cô ở đây nói vớ vấn cái gì, Vermouth.” Gin lạnh lùng nhếch khoé môi, có chút không chấp nhận.
Vermouth nhìn chằm chằm bóng người Gin sau đó dời tầm mắt xuống chiếc điện thoại, ngoài miệng không nói trong lòng lại thông suốt.
Gin ở trước đài phun nước Trevi tìm được tiểu tình nhân đã chạy mất từ lâu, Tiểu Quỷ đang nhìn chằm chằm vào bức tượng vị Thần Biển phun nước ở giữa hồ mà không hề chớp mắt.
Bên trong đài phun nước Trevi (1) La Mã đặt một bức tượng Thần Biển Neptune, đứng trên cỗ xe ngựa, hai bên là hai vị thần đầu người thân cá, đứng phía trên Thần Biển là bốn nàng tiên, là bốn vị tiên nữ đại diện cho bốn mùa. Thần thái của từng bức tượng trong đài phun nước Trevi đều phong phú như nhau, trông rất sống động, nơi các vị thần đang đứng chính là từng tảng đá hình san hô sắp xếp lộn xộn, suối phun nước chủ yếu ở đằng trước tượng Thần Biển, trong khi nước suối từ các pho tượng, đá ngầm phun ra, chảy về phía bốn phương tám hướng, cuối cùng hợp lại một chỗ.
“Gin, có tiền xu không?” Shinichi chỉ dựa vào tiếng bước chân truyền từ phía sau, ở giữa dòng người đến người đi bên cạnh đài phun nước Trevi mà phân biệt ra Gin.
Đài phun nước Trevi tượng trưng cho sức mạnh, ở Thời đại Viễn cổ, đàn ông La Mã khi xuất trận thường đến bên cạnh hồ, bỏ ra một đồng bạc, cầu mong bản thân có thể sống sót trở về. Sau đó người La Mã còn có một truyền thuyết rất đẹp, nếu có người đưa lưng về phía đài phun nước, tay phải cầm tiền xu ném qua vai trái vào trong hồ nước, là có thể thực hiện được nguyện vọng của chính mình. Một đồng xu tượng trưng cho ước nguyện đời này có thể trở lại thăm La Mã, hai đồng xu sẽ khiến bạn nên duyên với người mà mình yêu thích, còn ba đồng xu thì có thể làm người mình ghét biến mất.
Truyền thuyết này Shinichi đã được nghe từ rất lâu về trước, ngày hôm nay chẳng biết vì sao lại cứ luôn muốn ước nguyện.
Ánh đèn về đêm nơi đài phun nước rực rỡ, Shinichi quay đầu ngược sáng nhìn Gin, ánh vàng chiếu trên gò má Gin, phác hoạ ra một gương mặt ám muội nhìn không rõ.
Gin phun ra một làn khói trắng, đem tàn thuốc dí tắt ở dưới chân, nghiêng đầu trừng mắt về bên phải... Nơi một cậu bé đang đứng nhai kẹo que, trong tay cầm theo vài đồng xu bạc.
“Oa! Mommy!” Cậu bé con kia sợ đến mức vứt cả kẹo que lẫn mấy đồng xu rồi hét lên, mấy đồng xu bạc cứ thế lăn vòng vòng đến bên chân Shinichi.
Mẹ cậu bé kia vội vã ôm lấy con vào lòng, rụt rè liếc trộm Gin một chút, sắc mặt sau đó nhanh chóng chuyển xanh ôm con rời đi.
“...” Shinichi há hốc miệng, không biết bản thân ngay lúc này phải dùng vẻ mặt gì để hình dung tâm trạng của chính mình, trầm mặc một lát sau Shinichi vẫn cúi người xuống nhặt mấy đồng xu bên chân mình.
Shinichi cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến, trong lòng tâm tư phức tạp, cậu muốn vứt bao nhiêu đồng xu đây?
Lần này tới lại không thể dạo chơi vòng quanh La Mã, thật muốn tới đây một lần nữa!
Shinichi nghĩ ngợi rồi lấy ra một đồng xu đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía chốc lát, do dự lại lén lút đặt thêm một đồng xu, lông mày nhăn lại thành một đoàn.
Chuyện này tuyệt đối là vì Ran chứ không phải vì Gin mà ước nguyện, là vì Ran ở Nhật Bản, cậu và Gin, hai người đều là nam thì làm sao có khả năng kết hôn chứ... Shinichi ở trong lòng biện giải như thế, nhưng mà ngay cả cậu cũng không tin nổi lời giải thích này, không biết tên đạo chính kia cùng Kir có tin hay không nữa.
Cuối cùng Shinichi lựa ra ba đồng xu, nếu nhất định không có cách nào ở cùng nhau, còn không bằng sớm một chút tách ra.
Gin đại khái không hợp mắt, trực tiếp đẩy tay của Shinichi ra, đem tiền xu cầm đi hơn nửa, chỉ để lại cho Shinichi hai đồng.
Shinichi mặt thoáng chốc đỏ, lẽ nào Gin nhìn thấu tâm tư của cậu?
Gin bị dáng vẻ nàng dâu nhỏ của Shinichi chọc cười, hắn đưa tay niết niết khuôn mặt của Shinichi, thong dong giải thích nói: “Tiểu quỷ tham lam, của tôi cho em rồi.”
Shinichi thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng tức đến nổ đom đóm, hóa ra là bởi vì mỗi người một đồng cho nên mới để lại cho cậu hai đồng xu, lão già này sao một tế bào lãng mạn nào cũng không có vậy.
Shinichi nổi giận đùng đùng ném đồng xu vào trong hồ ước nguyện, nếu như không phải vì hướng cậu ném là phía đằng sau, thì những người qua đường, tình nhân vây quanh hồ đều cho rằng Shinichi cậu là đang muốn ném tiền vào mặt người nào đó.
“Ước điều gì?” Ánh mắt thâm thuý của Gin rơi xuống trên mặt Shinichi, rất lâu mới dừng lại.
“Vừa nãy ở trong hội trường triển lãm kim cương nhìn thấy nhiều kim cương rất đẹp đẽ, đáng tiếc trên người lại không mang theo tiền, mua không được.” Shinichi gián tiếp nói rõ hành trình sau khi rời khỏi bên người Gin, cậu cũng không có mặt nào nói ra nguyện vọng chân chính sâu trong lòng.
Gin nắm chặt tay Shinichi, dựa sát bên tai Shinichi cười cợt: “Lừa người không phải thói quen tốt.”
“Gin, anh là ông già Noel à?” Shinichi nhớ tới một chuyện rất lâu về trước Gin có gọi cậu là nhóc lừa đảo, vừa định suy nghĩ xem Gin có phải đã phát hiện ra chuyện gì rồi không, thì trên ngón tay áp út bên tay trái đã bị người mang vào một thứ.
Shinichi giơ tay trái lên, một chiếc nhẫn nạm kim cương dành cho nam ở dưới ngọn đèn rực rỡ sáng ngời. Chiếc nhẫn này cậu rất thích, chí ít kim cương trên nhẫn rất đáng giá, chuyện lặt vặt khác Shinichi tạm thời không muốn để ý tới.
“Em đã từng thấy ông già Noel nào tặng nhẫn kim cương rồi?” Gin đột nhiên cảm thấy khi mình và tiểu quỷ ở cùng nhau, hình tượng lãnh đạm cấm chạm vào của hắn sẽ triệt để bị phá huỷ.
Shinichi cụp mắt xuống nhỏ giọng nói: “Chứ anh không giống vậy à?”
Nói xong Shinichi mới phản ứng lại, thính giác của Gin quả thực chính là quà tặng thần ban, tốt nhất không được quay đầu lại để hắn dạy bảo.
“Đêm nay chơi đủ rồi?” Gin nhíu mày hơi nhìn thoáng qua, thanh âm lạnh băng.
“Ừ, kim cương rất thú vị.” Shinichi giơ ngón tay áp út lên ngắm nghía, skill giả ngu khi còn là Conan cũng vận dụng rất tự nhiên, ngay lập tức không hề có kẽ hở.
Gin nheo mắt lại, ánh mắt bình thường đã lạnh lẽo nay lại như con rắn độc siết chặt lấy cổ Shinichi, hô hấp của Shinichi nhất thời trở nên khó khăn.
Khí thế bức người của Gin ít người có thể chịu đựng được, Shinichi tuy rằng đã tiếp xúc với Gin được một quãng thời gian, thế nhưng một ánh mắt của Gin cũng khiến cậu sợ mất mật.
Gin bỗng nhiên tới gần Shinichi, duỗi ra một ngón tay lướt qua vai Shinichi, tiện đà nhìn đầu ngón tay trắng bệch đã khô máu của cậu rồi nói: “Sherry ở đâu?”
Shinichi không cách nào khống chế miệng hơi mở ra, khó có thể che giấu được kinh ngạc của cậu.
Thời gian trở lại mười giờ sáng nay, Shinichi tản bộ trở về từ tiểu khu căn biệt thự, mới vừa bước vào cổng lớn của căn biệt thự cậu liền từ cửa sổ sát đất trong suốt nhìn thấy Vodka cùng một người đàn ông áo đen đang ngồi bên trong đại sảnh.
Người đàn ông áo đen cung kính cầm cặp đựng giấy tờ màu đen mở ra, sau đó từ trong đó lấy ra một viên thuốc nửa trắng nửa hồng.
Shinichi cả người chấn động, không khỏi tăng nhanh bước chân lặng lẽ đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, dựa vào vách tường ló đầu vào trong. Bởi vì thân thể đã khôi phục trở về dáng vẻ người lớn, không còn là Conan cho nên không thể sử dụng được mắt kính nữa, Shinichi đã nhờ bác tiến sĩ phát minh ra một loại kính sát tròng không độ giống như đúc, chức năng đều như vậy, chỉ cần mở điện thoại di động ra thì Shinichi có thể thông qua động tác gõ phím đặc biệt, nhấn phím sử dụng các chức năng của kính.
Shinichi nhắm ngay vị trí viên thuốc, trên viên thuốc có ghi dòng chữ APTX – 4869, có thể giết người trong vô hình hoặc là thuốc độc làm teo nhỏ người!
Vodka hài lòng gật gù, người đàn ông mặc áo đen liền đem APTX – 4869 cất vào, lại từ trong cặp công văn lấy ra một viên thuốc khác. Trên bề mặt viên thuốc nửa trắng nửa đỏ, mặt trên cũng viết APTX – 4869.
Thuốc giải! Shinichi cực kỳ tin tưởng, đây chính là thuốc giải APTX – 4869.
Vodka tự mình đem viên thuốc thả lại trong cặp đựng giấy tờ, người đàn ông mặc áo đen đứng dậy làm bộ dáng phải đi, Shinichi vội vã giả trang như vừa mới trở về, chạy chậm tới cạnh cửa bước vào.
Buổi tối Vodka quả nhiên mang theo cặp đựng giấy tờ màu đen ra ngoài, Shinichi lên kế hoạch cả ngày lén lút triển khai hành động.
Người của FBI quả nhiên xuất hiện tại hội trường triển lãm kim cương, nói chính xác hơn thì chính là thành viên lúc trước của CIA, nằm vùng bên trong Tổ chức Áo đen Kir ngụy trang thành bộ dáng của cậu lẻn vào hội trường, Shinichi biết mình chỉ là thám tử, chuyện ăn cắp vẫn là nên dựa vào dân chuyên nghiệp để hoàn thành, vì lẽ đó cậu phó thác cho Kir hỗ trợ ăn cắp cặp đựng giấy tờ.
Chuyện tiến hành đều rất thuận lợi, ngoại trừ việc Shinichi không có dự liệu được chính mình lại bị đánh thuốc mê ở bên ngoài.
Sau đó Shinichi bị đập đầu cho nên mới tỉnh lại, Shinichi mơ hồ vuốt vuốt quả đầu bị đau, hồi tưởng lại chính mình bị ngất xỉu trước đó, cảm giác khi bị “bản thân” đánh thuốc mê đúng là không tốt tí nào.
Cậu đã đáp ứng sẽ yểm trợ Kir, Kir không có lý do gì đánh ngất cậu, nếu như là kẻ thù của Gin, lúc này mình không phải đã chết thì chính là bị bắt cóc, như vậy rốt cuộc là ai ngụy trang thành cậu chứ?
Shinichi đột nhiên nhớ tới một người, lại đem tên đạo chích mang tầm quốc tế cùng người bảo vệ đứng trước hội trường triển lãm kim cương kia gộp thành một, kiểu đánh thuốc mê người có thân phận thật sự đúng là rất hợp. Mục đích chính của đạo chính Kid mang danh tầm quốc tế giả trang thành cậu hẳn là mượn thân phận của cậu để tiến vào hội trường triển lãm kim cương, chờ thời cơ lấy trộm viên kim cương quốc gia.
Sau khi Shinichi nghĩ thông suốt điểm ấy, ngược lại không vội vã quay trở lại bên người Gin, có Kid giúp cậu, Gin trong một chốc sẽ không nhận ra cậu biến mất không rõ tung tích, nhân cơ hội này cậu có thể đi giúp Kir ăn cắp cặp đựng giấy tờ, cho nên việc quan trọng bây giờ là làm cách nào thoát ra khỏi cái phòng vệ sinh bị khoá trái cửa này để đi ra bên ngoài.
“Đau đau đau đau đau...” Shinichi che chân phải của chính mình, ngồi tại chỗ than đau mấy lần, cái tên Kid này sẽ không lấy đồ gì chặn cửa chứ?
Shinichi dò xét phòng vệ sinh một vòng, phát hiện trên vách tường có cửa thông gió, không chút do dự liền đạp chân lên nắp bồn cầu, mở cửa thông gió ra bò vào.
Mới vừa đi được một đoạn, Shinichi liền nhìn thấy bên trong ống thông gió có trang bị tia hồng ngoại cùng máy truyền âm, không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, không đâu lại đi xây dựng khách sạn như cái pháo đài quân sự làm cái quái gì chứ!
Shinichi phiền muộn uất ức ở bên trong ống thông gió, không biết là nên quay đầu lại hay là đi tiếp đây, bất quá lúc cậu đang đau đầu muốn chết thì đàn bồ câu ở đâu lại bay vù vù xông tới, mọi lo lắng ở cậu cũng biến mất theo.
Cái tên Kid này rõ ràng cũng dự định lợi dụng đường ống thông gió để đào tẩu, dùng đàn chim bồ câu gây xúc động cảnh báo hệ thống tần suất cực nhanh, hiện tại toàn bộ đường ống thông gió đều có cảnh báo dày đặc, trước khi bảo vệ khách sạn nhận ra được vị trí của cậu thì tốt nhất nên rời khỏi được đây.
May mà bên cạnh nhà vệ sinh chính là nhà bếp khách sạn, Shinichi từ kho chứa rau củ quả bước ra, đi qua phòng trà rồi trà trộn vào đám đông đến bên trong hội trường triển lãm.
Chờ Shinichi đi rồi người phụ trách quản lí nhà bếp mới nhớ ra nãy giờ không có ai đi vào trong kho chứa, tại sao có thể có nhân viên phục vụ từ bên trong đi ra?
Trợ lý bếp trưởng ngay lập tức báo cho bảo vệ đang tăng cường canh gác, đội trưởng bảo vệ liền sai hai người đến xem xét nhà bếp, đặc biệt mở ống thông gió ra xem.
Vào lúc Shinichi đang bước nhanh vào trong hội trường triển lãm kim cương thì va phải ông lão tóc trắng hoa râm Konosuke Jii, vì lẽ đó cậu không biết mình trong lúc đó có phải đã vô tình phá hỏng con đường lui mà ông lão đó gọi là ‘Thiếu gia Kuroba’ của Kid hay điệp viên CIA hay không nữa.
“Thiếu gia Kuroba, hiện tại đâu đâu cũng có cảnh báo, chúng ta rút lui trước đi.” Konosuke Jii lo lắng nhìn bốn phía, thiếu gia đã thành công trộm được viên Trái Tim Thiên Sứ rồi, trước khi bảo vệ vẫn chưa kịp phong toả toàn bộ nơi này thì bọn họ tốt nhất nên trốn khỏi đây.
Thiếu gia Kuroba? Shinichi cau mày trầm tư, ông lão này không phải là trợ thủ của Kid chứ? Vừa mới nãy từ trong miệng của bảo vệ cậu biết được viên kim cương quý giá kia đã bị lấy trộm, Kir chắc cũng đã thành công rồi, nếu ông lão này nhận lầm người, cậu không ngại nhờ vào việc này mà tra ra thân phận thật sự của Kid đâu.
“Vâng.” Shinichi theo hướng Konosuke Jii mà chạy đến nhà bếp, trên đường gặp được Kir đang ngụy trang thành công nhân vệ sinh, Shinichi vội vã đè xuống vành mũ né tránh Camera.
“Thiếu gia Kuroba?” Konosuke Jii nghi hoặc nhìn Shinichi, vào thời điểm đang chạy đến gần cửa nhà bếp thì ông không hiểu tại sao ‘Thiếu gia Kuroba’ lại dừng lại.
“Ách, chuyện đó, ông trước tiên trốn ở đây một chút, cháu đi xem chỗ để kim cương có sao không...” Shinichi gãi đầu một cái, tùy tiện hướng về một gian phòng chạy đi.
“Thiếu gia vẫn cứ liều lĩnh như thế.” Konosuke Jii lắc lắc đầu, theo chỉ thị tạm thời núp ở bên trong một căn phòng bên ngoài nhà bếp.
Shinichi sở dĩ chạy ngược trở lại là bởi vì cậu nhìn thấy Kid mặc trang phục quen thuộc từ một hướng khác chạy tới, phía sau còn bị một đám người nhìn như Lính Đánh Thuê truy đuổi, mà không phải là bị bảo vệ khách sạn đuổi bắt.
Cái tên Kid thối kia ngụy trang thành cậu mới chỉ có nửa giờ, làm sao lại tìm đến phiền toái nhiều đến vậy chứ?
Shinichi không cách nào trơ mắt nhìn Kid bị giết chết, vì lẽ đó liền lập tức xoay ngược trở lại, núp trong bóng tối sử dụng kính áp tròng, nhìn thấy Kid cùng Kir đồng thời chạy vào thang máy dừng ở tầng năm.
Ở dưới hoàn cảnh bảo vệ cùng Lính Đánh Thuê tầng tầng vây quanh e rằng Kir không có cách nào mang theo hai cặp đựng giấy tờ có cài mật mã chạy trốn, mà đường chạy trốn tốt nhất là cầu thang bộ nơi có hệ thống an ninh bảo vệ ít dày đặc hơn.
Shinichi thành công né được bảo vệ khách sạn đứng canh ở cầu thang bộ rồi ở đằng sau chậu cây lớn tìm được hai cặp tài liệu màu đen, mặt trên có dính lá thư, Kir hẳn là đem cặp đựng giấy tờ giấu ở chỗ này chờ thám viên FBI khác tới lấy đi.
Shinichi lấy đi cặp đựng giấy tờ rồi quay trở lại tìm Konosuke Jii, cậu vừa mới tiện đường từ trong xe đẩy nhỏ Kir đẩy tới lấy ra hai bao rác cùng bao tay, hai người ngụy trang thành công nhân vệ sinh dự định mang rác đi bỏ rồi rời khỏi khách sạn.
Nhưng sau sự kiện Shinichi bước ra khỏi nhà bếp thì khách sạn đã sớm phái thêm bảo vệ lại đây, hai tên bảo vệ cản lại hai người Shinichi, lúc đang chuẩn bị xác định thẻ nhân viên cùng khuôn mặt của hai người thì trong bộ đàm bảo vệ đội trưởng bắt đầu triệu tập tất cả nhân viên đi tới thang máy tiến hành điều tra phạm nhân.
Hai người Shinichi trong cái rủi có cái may rời khỏi khách sạn, Konosuke Jii lái xe tới đón Shinichi, mà Shinichi ở trên xe đã tìm được thẻ học sinh của Kid.
Kuroba Kaito, 17 tuổi, học sinh trường trung học phổ thông Ekoda, năm 2 ban B, bức ảnh trên thẻ học sinh cùng cậu giống nhau như đúc.
“Kid, hoá ra đây chính là thân phận thực sư của cậ̣u. ” Shinichi nhìn bức ảnh trên thẻ học sinh, Kid cùng cậu có khuôn mặt giống nhau như đúc, Gin thật sự sẽ không nhận lầm người chứ? Nếu là như vậy, đơn giản có hai kết quả, Gin cho rằng Kid bắt chước theo cậu, tuyệt đối bị bắn chết; hoặc là Gin cho rằng ‘Kudo Shinichi’ ở dưới mí mắt của hắn lại dám chạy trốn, hậu quả đồng dạng khốc liệt...
Sắc mặt Shinichi trong nháy mắt trắng bệch, hiện tại đến giải cứu vẫn còn kịp chứ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Đài phun nước Trevi: