“Sherry? Loại rượu này không hợp với anh một chút nào, Gin.” Shinichi nhìn nụ cười của Gin, chợt cảm thấy sởn cả tóc gáy, bên trong nụ cười của Gin tản ra một loại khí tức lạnh lẽo như muốn giết người, làm người ta không rét mà run.
Gin vô cùng thưởng thức vẻ sợ hãi trên mặt của Kudo Shinichi, hắn dán vào lỗ tai Shinichi không ngừng cố gắng nói: “Trước khi đi săn, cần phải hiểu rõ chuỗi quan hệ của con mồi, em cho là tôi đối với nhân vật ‘Edogawa Conan’ này hiểu rõ được bao nhiêu đây?”
Kudo Shinichi không nhịn được hai tay ôm vai, run lẩy bẩy, FBI đã tiêu hủy những tư liệu liên quan đến Haibara Ai, vì lẽ đó Gin không thể điều tra ra chuyện gì, cũng không biết được sự tồn tại của Haibara Ai.
“Mấy tên FBI ngu ngốc đó sẽ không giúp được em đâu.” Gin đem Shinichi đang run lẩy bẩy ôm vào trong lồng ngực, hắn đã rất mất hứng khi FBI cứ bám đuôi theo tiểu quỷ của hắn cả ngày hôm nay rồi, hắn nhất định phải dạy dỗ vài tên dám lợi dụng tiểu quỷ cùng với khiến tiểu quỷ toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn.
“Ngày hôm nay căn bản không phải là ám sát gián điệp, mà là vòng giết FBI, gián điệp của FBI ở trong tổ chức đều bị anh xúi giục rồi.” Shinichi đem chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nói qua một lần, lập tức biến thành một con người can đảm ra mặt.
“Kẻ phản bội sẽ sớm phải xuống địa ngục.” Gin khinh thường hừ một tiếng, kẻ phản bội tổ chức thì làm sao có thể tin cậy, bắt được người cần bắt sau muốn giam giữ kẻ phản bội phương thức đều dễ như ăn cháo.
“APTX – 4869 là mồi nhử, thuốc giải ở đâu?” Shinichi hiển nhiên cũng hiểu được phong cách làm việc của Gin, đối với kẻ phản bội đều không chút do dự loại bỏ, thà giết lầm 1000 còn hơn xảy ra lỡ như, nếu như Haibara Ai bị hắn bắt được liền xong đời. May mà cậu sau khi đem cặp đựng giấy tờ màu đen giao cho cô Jodie đã từng căn dặn để Haibara Ai làm thí nghiệm với thuốc trước, bằng không hậu quả khó mà lường được.
“Kẻ phản bội tổ chức, lặng yên không tiếng động chết đi thì quá tiện nghi rồi.” Gin đối với dục vọng tự tay giết chết Sherry, cùng với dục vọng chiếm được Shinichi đều mãnh liệt như thế.
Kudo Shinichi từ trong cách nói chuyện của Gin liền biết, Gin tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Haibara Ai, viên thuốc giải này chính là Gin mượn tay cậu đưa cho Haibara Ai, để Haibara Ai khôi phục lại thành dáng dấp người lớn.
“Tiểu quỷ, em nên vui mừng vì không phải thành viên tổ chức... Bằng không dám to gan phản bội tôi, đã sớm thành bộ thi thể rồi.” Gin ngậm vành tai Shinichi, khe khẽ uy hiếp cắn một hồi, cảm giác được thân thể cương trực của Shinichi, trên mặt lộ ra một nụ cười thật lòng.
“Gin, tôi...” Shinichi vừa định nói chuyện, du khách xung quanh đột nhiên liên tiếp phát ra tiếng ồ ồ kinh ngạc, sau đó Shinichi đã bị nước trong hồ ước nguyện tràn ra thấm ướt một thân.
Gin đứng thẳng người, một mặt vô sắc nhìn chằm chằm bóng người màu trắng trong hồ ước nguyện.
“KID!” Kudo Shinichi thất thanh hô, cái tên đạo chích Kid này tại sao lại đỡ Kir trông rất trật vật rơi xuống trước mặt Gin chứ?
Kid nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông tóc vàng, lúng ta lúng túng ha ha cười hai tiếng, nhìn Kudo Shinichi chào hỏi nói: “Chào buổi tối, tên thám tử.”
Ánh mắt Shinichi quất thẳng tới, liên tục nháy nháy mắt bên trái, lời nói trong mắt biểu đạt ‘Cái tên trộm đần độn này, còn không mau chạy, chờ bị tóm sao?‘.
Kid hướng Gin liên tục bĩu môi, cậu cũng rất muốn chạy a, nhưng mà bên trong áo gió màu đen của người đàn ông đang ôm tên thám tử rất có khả năng giấu thứ đồ nguy hiểm, cậu không dám tự tiện nhúc nhích. Tài bắn súng của người đàn ông tóc vàng cực kỳ chuẩn xác, vừa nãy nếu như không phải cậu cật lực bay lệch đi thì kết quả sẽ không chỉ có mỗi cánh bay bị đạn bắn trúng thôi đâu mà có thể còn tệ hơn nữa.
Shinichi ở sau lưng Gin đưa tay làm động tác nắm tay thành nắm đấm rồi giơ ngón cái chỉ xuống đất, đường đường là một đạo chích quốc tế vậy mà lại làm mất thể diện như vậy.
Kid lườm trộm một cái, sau lại vụng trộm nói: “Tên thám tử nhà cậu cũng không nhìn xem người đó nhà cậu lực sát thương tương đương với vũ khí hạt nhân đấy.”
Shinichi tức giận trợn tròn mắt, nếu như không phải Kir đang nằm trong tay cậu ta, thật không muốn ra tay tương trợ một chút nào.
Shinichi kéo kéo ống tay áo của Gin, Gin quay đầu sang, Shinichi đột nhiên giữ hai tay trên vai Gin, nhón chân lên hôn môi Gin.
Gin đơ ra một hồi, sau lại tiện đà dùng sức đè sau gáy Shinichi, bờ môi Shinichi bị Gin trèn ép mút lấy, lúc ban đầu còn dùng sức giãy dụa, ngay lập tức liền lạc lối bên trong nụ hôn nồng nhiệt của Gin, hai tay khoác trên bả vai hắn chủ động đáp lại.
Đây là lần đầu hai người hôn môi giữa đám đông người người, may mà nước ngoài khá cởi mở, hơn nữa sự quan tâm chủ yếu của các du khách đều tập trung vào hai người đang trật vật chạy ra khỏi hồ.
Shinichi đã không rảnh bận tâm người bên ngoài, lúc này cậu bị ép phải ngước đầu, hai tay dùng sức vịn vào vai Gin mới không trượt chân ngã về phía sau, mà nhẫn kim cương trên bàn tay đang khoác trên vai Gin ở dưới ánh trăng rực rỡ sáng ngời ngời.
Bên trong xe cổ Porsche, Shinichi bởi vì sự kiện hôn môi mà thẹn thùng không thôi, vì lẽ đó vẫn luôn khăng khăng đoạt ghế phụ bên cạnh ghế lái của Vodka.
Vermouth không thể làm gì khác hơn là đảm nhiệm trở thành kỳ đà cản mũi, cùng Gin ngồi song song ở chỗ ngồi phía sau xe.
Vodka vừa thả mất người đại ca muốn giết, tâm trạng vô cùng buồn bực, liền ở trên con đường xe cộ chen chúc mở ra trình độ đua xe của mình, liên tiếp lượn lách phóng vèo vèo hình chữ S, đồng thời liên tục vượt qua bao nhiêu đèn đỏ.
“Vodka, có thể chậm lại một chút nữa được không?” Shinichi suýt chút nữa là nôn ra, liền vội vàng đưa tay đặt trên bàn tay to lớn đang lái xe của Vodka.
“Đại tẩu, đại ca đã tặng nhẫn cho cậu rồi hả?” Vodka giảm lại tốc độ xe, trừng trừng nhìn chăm chăm vào ngón tay áp út đang đeo nhẫn của Shinichi.
Shinichi nghi hoặc nhìn Vodka, bên trong chiếc nhẫn này có chứa bí mật gì hay sao?
Vodka từ trong chiếc gương chiếu hậu nhìn thấy Gin đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mới dám sát lại gần Shinichi lén lút nói: “Đại tẩu, kỳ thực đây là nhẫn dành cho nam rất đặc biệt, đại ca hai ngày trước đã gọi người chế tạo tốt.”
Shinichi một mặt không tin nhìn về phía Vodka, trong đầu Gin tế bào lãng mạn còn tồn tại sao?
“Chiếc nhẫn còn lại đại ca đeo trên cổ, bên trong chiếc nhẫn đó có khắc tên đại tẩu bằng tiếng Nhật. Đại ca nói đại tẩu cậu quá không biết bảo vệ mình, cho nên bên trong chiếc nhẫn mới khắc tên cậu để đại ca lấy làm mục tiêu sống, vì lẽ đó bên trong chiếc nhẫn của đại tẩu cậu mới không có khắc chữ.”
Đương nhiên sau đó đại ca còn nói một câu nữa —— loại dấu ấn này, khắc vào trong cơ thể mới càng có ý nghĩa.
Có điều xét thấy độ dày da mặt của đại tẩu, Vodka yên lặng đem câu nói sau kia thu hồi vào trong bụng.
Shinichi mặt đỏ bừng, cậu tuy là thám tử, ai, nhưng mà bảo vệ mình cậu vẫn có thể làm được... Cậu mới không chờ mong Gin khắc cái gì bên trong nhẫn đó.
“Gin, nhanh như vậy đã bị Cool Guy mê hoặc toàn bộ rồi hả?” Vermouth ám muội vuốt ve đùi Gin, cử động của hai người hàng trước đã sớm bị nàng phát hiện.
“Cho sủng vật thêm khối cẩu bài, người khác mới không dám mơ tưởng.” Gin giơ lên chân phải khoát lên trên chân trái, tách ra bàn tay của Vermouth.
Vermouth sáng sớm hôm nay liền từ trong miệng Vodka biết được chân tướng sự việc, lập tức không chút lưu tình vạch trần nói: “Trên cẩu bài không có khắc tên chủ nhân, ai biết là chó hoang nhà ai nha?”
“Vodka, đêm nay trở lại nhảy ếch 100 vòng quanh biệt thự.” Gin giận chó đánh mèo với Vodka, Vodka vô cùng đáng thương nhìn về phía Vermouth, tại sao lại không ăn nói cẩn thận để y bất hoà với đại ca chứ?
Shinichi thì lại tức giận muốn đem nhẫn tháo xuống, quả nhiên là Lão Già không có chút tế bào lãng mạn!
Xe của FBI ở chỗ đèn xanh đèn đỏ liền mất dấu bóng xe Porsche, cô Jodie giảm lại tốc độ xe, hoà vào bên trong dòng xe cộ đông đúc.
“Trong cặp công văn không có thứ gì, Gin đã sớm biết hành động của chúng ta, tình báo viên khả năng đã bị xúi giục.” Kir đem cặp tài liệu trống không ném ra ngoài cửa xe, ngăn ngừa Gin đã lắp đặt GPS gì bên trong đó.
Akai Shuichi một tay dựa ở cửa sổ xe, lấy ra viên thuốc ở một cặp tài liệu khác cầm trong tay, biểu hiện ngưng trọng hỏi: “Kir, Kudo Shinichi kêu cô lén lấy thứ này đưa cho ‘Haibara Ai’?”
“Đúng thế.” Kir khẳng định gật đầu, đối với vấn đề này nàng cũng vô cùng nghi hoặc.
Cô Jodie quay đầu lại liếc mắt nhìn, hỏi: “Đây là cái gì?”
“APTX – 4869 là thuốc độc mà nhà Khoa Học Sherry bên trong tổ chức nghiên cứu ra, có thể giết người trong vô hình, người dùng thuốc phần lớn đều đã tử vong, mà người dùng thử thứ thuốc này lại là... Kudo Shinichi.” Kir sau khi giải thích xong liền doạ sợ chính mình, nàng làm sao lại không nghĩ đến chứ, tên đạo chích kia không biết vì sao lại nhắc đến tên Kudo Shinichi quen tai đến vậy!
“Nếu như loại thuốc này lợi hại như vậy, Kudo Shinichi tại sao còn sống?” Cô Jodie nhíu mày, “Nếu như Kudo Shinichi đã chết, như vậy người thiếu niên bên cạnh Gin chính là người khác ngụy trang; Hoặc nếu như Kudo Shinichi không chết, cậu ta làm sao lại sống được?”
“Hay đây chính là nguyên nhân khiến Gin cảm thấy hứng thú với Kudo Shinichi.” Akai Shuichi đốt một điếu thuốc, cánh tay đặt bên cửa sổ, mặc cho gió đêm đem khói thuốc lá thổi tan đến ngoài cửa sổ.
Cô Jodie nghe được trong lời nói của Akai Shuichi có sự khẳng định, không hiểu nói: “Shuichi, anh làm sao xác định thiếu niên kia không phải người khác ngụy trang?”
“Bởi vì Gin sẽ không cảm thấy hứng thú với hàng giả.” Lần này người trả lời chính là Kir, sự hiểu biết của nàng đối với Gin cùng Akai Shuichi cũng không thua kém.
“Chuyện dừng ở đây, về tổng bộ đi, cô gái kia có thể nói cho chúng ta đáp án.” Trong đầu Akai Shuichi đang hồi tưởng lại hình ảnh cô gái dịu dàng xinh đẹp, vẻ mặt dần dần trở nên hoảng hốt mê man. Anh biết đại khái mục đích của Kudo Shinichi, bởi vì em gái của cô gái kia cũng gặp phải chuyện tương tự, hay là loại thuốc này còn có công hiệu gì khác.
Kudo Shinichi, Edogawa Conan, Gin cảm thấy hứng thú xưa nay chỉ là cùng một người.
“Lần hành động này có vài tên thám viên bị thương, sau khi trở về lại phải viết một đống báo cáo...” Xe màu đen giấu ở trong màn đêm, cùng một chiếc xe ô tô đậu bên đường sượt qua nhau.
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
“Thiếu gia Kuroba, thuốc cảm mạo đã mua được rồi, nhanh uống vào.” Konosuke Jii từ tiệm thuốc bước ra, đi vào bên trong chiếc xe màu đen đậu bên đường.
Kuroba Kaito nuốt xuống viên thuốc, bởi vì không có nước cho nên lúc nuốt có chút khó khăn.
“Khí trời dễ gây cảm mạo... Thiếu gia Kuroba, cậu tối hôm qua lại tắm nước lạnh rồi hả?” Konosuke Jii nhìn Kuroba Kaito vẫn chưa thoát khỏi tính trẻ con, trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Vừa nãy ở bên cạnh hồ ước nguyện nhìn thấy bên trong có. rất nhiều tiền xu, liền muốn nhảy xuống vớt một ít.” Kuroba Kaito ha ha cười cợt, tuyệt đối không thể nói là bị đe doạ nên biến thành Thiên Nga Trắng nhảy vào trong hồ được.
“Thiếu gia Kuroba...” Konosuke Jii bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thiếu gia chính là luôn có tâm hồn chơi như vậy.
Kuroba kaito sau khi uống xong thuốc cảm mạo, đầu cháng váng nặng nề như muốn ngủ, nằm vật xuống sau chỗ ngồi, cái mông tiếp xúc trúng một thứ đồ lạnh lẽo.
Kuroba Kaito dịch dịch cái mông, đưa tay lấy cái thẻ móc ra...
“Kudo Shinichi!” Tiếng hét tê tâm liệt phế chọc thủng cả bầu trời, mui xe màu đen suýt chút nữa đã bị sóng âm hất bay.
Đêm đó Shinichi liền từ La Mã bay về Nhật Bản, tung tích của Gin ở La Mã đã bị bại lộ, hơn nữa sự tình cũng đã xong xuôi, bao gồm việc dạy dỗ quý cô Jenni —— người đã kêu người truy sát Kid cùng Kir.
Nguyên lai đêm đó sau khi Kid đóng giả thành cậu liền bị người theo đuổi Gin đến điên cuồng nhìn chằm chằm, Shinichi lúc trước ở sân golf kia cũng có nghe người ta nhắc qua quý cô này, ả vì tiêu diệt tình địch cho nên xuống tay rất độc ác, sau đó bị Gin phái Vodka đi giết ả.
Tiếp theo đó theo như Vodka đã tiết lộ, nếu như người mà quý cô Jenni muốn truy sát không phải là hàng giả, Gin sẽ không dễ dàng buông tha cho ả đâu.
Shinichi không biết có nên tin tưởng lời giải thích của Vodka hay không, nhưng từ sau khi có Vodka bát quái này tồn tại, cậu đối với Gin tốc độ hiểu biết xác thực cũng nhanh hơn.
Khi về đến nhà đã là chín giờ tối, Vodka theo thường lệ dừng xe ở phụ cận trong bãi đậu xe, Shinichi cùng Gin đi bộ trước trở lại.
Buổi tối hiếm có người qua lại nên đường phố trống vắng, Shinichi đi theo sau Gin, theo bước chân Gin một bước cậu một bước mà đi.
Rõ ràng cảm thấy hẳn là phải rất ấm áp, nhưng Shinichi luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó...
Ánh đèn? Người bên cạnh? Nhiệt độ? Shinichi thoáng nhìn qua bên cạnh Gin, đáy lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là bởi vì ngày hôm nay Gin không nắm tay cậu.
Shinichi khó chịu nhìn bóng lưng Gin, mấy lần đưa tay ra lại rụt trở về, làm như vậy quá kì quái.
Gin hình như có cảm giác liền quay đầu lại, Shinichi lúng túng ho khan hai tiếng, đi nhanh hai bước cùng Gin đi song song, sau đó lấy dũng khí nắm chặt tay Gin.
Biểu hiện bên dưới mũ dạ của Gin ở trong màn đêm mơ hồ không rõ, thế nhưng khóe môi bởi vì nụ cười mà hở ra, vì vậy răng nanh trắng nhìn đặc biệt rõ ràng.
Gin cúi người muốn hôn môi Shinichi, một âm thanh quen thuộc ngay lúc này lại vang lên: “Shinichi?”
“Ran.” Shinichi đẩy Gin ra, nhìn kỹ Ran đứng trước cổng biệt thự của bác tiến sĩ Agasa.
“Shinichi, cậu trở về rồi?” Ran cao hứng chạy chậm lại đây, đưa tay nắm thật chặt bàn tay Shinichi, lại bị một vật cộm cộm lại lạnh lẽo đâm tay.
Ran cúi đầu nhìn lại, kinh ngạc hỏi: “Shinichi, cậu mua nhẫn từ lúc nào vậy?”
“Ách, mẹ mua cho tớ.” Lời nói của Shinichi vừa dứt, một ánh mắt sắc bén ngay lập tức tập trung trên người cậu, Shinichi lén lút kéo kéo ống tay áo của Gin, dùng ánh mắt thỉnh cầu hắn không nên tức giận ở chỗ này.
Gin hừ lạnh một tiếng, bước trở về căn biệt thự của Shinichi trước.
“Bác trai thiệt là...” Ran nhớ tới hai ngày trước cô cùng mẹ Shinichi gọi điện, mẹ Shinichi có trêu đùa cô hiện tại nên bắt đầu gọi tiếng ‘chồng’ đi, rồi cùng Shinichi đi mua nhẫn cưới, sớm ngày đính hôn là được rồi.
Ran càng nghĩ càng thẹn thùng, cuối cùng trực tiếp che mặt chạy mất.
“Ran...” Shinichi đầu óc mơ hồ, “Ran có chuyện gì thế này? Thôi quên đi, hay là trước về nhà xử lý một đại phiền phức khác vậy!”
Ran sau khi về đến nhà, liền lập tức gọi điện thoại cho Kudo Yukiko đang ở nước Mỹ cách xa vòng Trái Đất.
“Cái gì? Ông xã, bé Shin trở lại rồi! Ông xã, nhanh đi đặt vé máy bay về Nhật Bản.”