*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Cá có thể mắc câu hay không, là phải xem mồi nhử có đủ lớn.‘
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc môtô đỏ đẹp đẽ lao vun vút trên đường, rồi dừng lại bên đê sông.
Vermouth tắt máy bước xuống xe, lấy một điếu thuốc lá từ trong bao kẹp ở đầu ngón tay, sau đó ấn xuống bật lửa bằng bạc, thuốc lá cháy nổi lên từng đốm lửa nhỏ, một làn khói trắng lập tức bay lên.
Vermouth nhìn ánh đèn óng ánh của cảnh đêm ở bờ bên kia, tựa sát bên lan can bằng sắt, ban đêm yên tĩnh sẽ khiến cho người ta không khỏi nhớ tới rất nhiều hồi ức.
Ả còn nhớ lần đầu tiên lúc mình và Gin gặp mặt bên trong căn cứ tổ chức, khi đó ả mới vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ ám sát, sau khi về căn cứ báo cáo tình hình cho BOSS, cả người mệt mỏi ả chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút.
Ả liền trốn đến ban công, đón gió đêm lạnh lẽo, đứng giữa khung cảnh màn đêm cô độc, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.
Đáng tiếc ả đã lật tung túi xách, chỉ tìm được một gói thuốc lá, lúc này mới nhớ tới chiếc bật lửa duy nhất của ả trong nhiệm vụ lần này chính là dùng để phóng hoả huỷ thi diệt tích, thậm chí vụ hoả hoạn khủng khiếp này còn lên đầu trang báo Luân Đôn nước Anh.
Lúc này một thiếu niên tóc vàng đột nhiên xông vào ‘địa bàn‘ của ả, ả có chút bất ngờ, chẳng lẽ là do ả quá lâu chưa trở về căn cứ, ở bên người Boss lại có thể xuất hiện một cậu nhóc yếu ớt trẻ tuổi này.
Bên ngoài luôn có tin đồn ả là tình nhân của Boss, ả cao tuổi rồi thật sự khổ đến nỗi không thể nói ra được gì, xu hướng tình dục của Boss khác hẳn so với người thường, đối với ả căn bản không hề có hứng thú, tiểu thịt tươi đúng là càng phù hợp với khẩu vị của Boss hơn.
Vermouth còn đang suy tư, thiếu niên tóc vàng đã đứng ở bên ban công từ lâu, tự mình đốt một điếu thuốc.
“Cool Guy, cho mượn hộp quẹt.” Vermouth đi tới trêu chọc, tổng bộ tổ chức đã rất lâu không có nấy một cậu nhóc nhỏ tuổi như vậy cho ả pha trò.
Thiếu niên đang hút thuốc đưa mắt nhìn sang Vermouth, ánh mắt trên dưới đánh giá một chút, khóe mắt hơi nhếch lên, trong đôi mắt tựa hồ mang theo vài phần khinh bỉ không thèm che giấu.
“Không có.” Thiếu niên trợn tròn mắt nói dối, ngữ khí nói chuyện lạnh băng.
“Cool Guy, cậu biết tôi là ai sao?” Vermouth không bị ánh mắt băng lạnh của thiếu niên doạ sợ, trái lại còn cảm thấy hứng thú hơn.
Thiếu niên tóc vàng trả lời từng chữ từng chữ: “Ma Nữ Đa Diện.”
Vermouth sững sờ, sau đó không thể kiềm chế cười to: “Nhìn một chút là có thể nhận ra tôi dịch dung, cậu chắc là Gin người gần đây vì tổ chức mà lập ra không ít công lao to lớn.”
Gin xì một tiếng không thèm nói, Vermouth cũng bình tĩnh lại, hai người gặp mặt lần đầu lại có thể vào một buổi chiều tối kỳ diệu ở trên ban công thưởng thức mặt trời lặn phía tây.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Vermouth đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình lại bị ngọn lửa màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình doạ sợ hết hồn, ả quay đầu nhìn về phía Gin, sau đó quay đầu lại nhìn ánh lửa trước mặt.
Bàn tay trắng nõn của thiếu niên rơi vào đáy mắt, thon dài lại trắng bóc, nhìn kỹ là có thể nhận ra vì cầm súng thường xuyên mà không ít vết chai, cùng với một vài vết thương mới có.
Vermouth ngừng lại một chút, mới ngậm lấy điếu thuốc nghiêng người lại gần ngọn lửa kia, ả khi đó còn chưa biết Trung Quốc có một câu thành ngữ là thiêu thân lao đầu vào lửa, cho nên mới mặc kệ bản thân rơi vào trong biển lửa.
Rất lâu sau đó ả không thể kiềm chế bản thân mà nhớ đến người đàn ông mình đã âm thầm yêu, rồi lại nghĩ có phải do ả gặp hắn ta quá sớm hay không, đến nỗi trong trăm khóm hoa lướt qua, người đàn ông đó căn bản lại không có hứng thú gì với ả, hình tượng của ả ở trong lòng hắn có lẽ càng giống chị gái tri tâm hay mẹ già trung niên hơn.
Sau đó vào những lúc cô đơn ả sẽ đốt lên một điếu thuốc lá, ả không phải yêu thích loại mùi vị này, mà là khi làm như vậy cảm giác thật giống như hắn vẫn còn ở bên người ả, thói quen dần dần liền không thể bỏ được, tuy rằng khi đó ả cũng không hề quyến luyến ấm áp tình cờ của thiếu niên.
Vermouth hút một hơi thật sâu, dường như muốn đem hết thảy cô quạnh nén lại rồi phun ra, ả đang suy nghĩ mình tại sao lại nhớ đến phần ký ức đã xảy ra lâu như vậy.
Hoặc là bởi vì vừa mới cùng con trai của Sư Phụ chơi trò chơi trốn tìm, Vermouth vì bản thân tìm ra một lý do, ả sẽ không thừa nhận chính mình đang cố gắng vật lộn, cảm giác được tĩnh mịch.
Đại khái lại qua khoảng năm phút, Vermouth mới nhìn thấy xe của Gin xuất hiện trong tầm nhìn.
Xe Porsche cổ dừng ở một bên, cửa xe phía sau chậm rãi mở, lộ ra một bên gò má lạnh lùng.
“Tiểu quỷ đâu?” Tầm mắt của Gin cùng Vermoth đối diện, chỉ thấy khoé môi Gin giương lên, câu ra một đường cong tàn bạo doạ người.
Vermouth đã quen Gin thỉnh thoảng toả ra hơi lạnh, ả hút điếu thuốc một hơi, nhìn bầu trời xa xăm, có chút lười biếng trả lời: “Chạy trốn rồi.”
“Chuyện cười này ta đã nghe chán.” Sắc mặt Gin vẫn không thay đổi, chỉ là trong giọng nói pha thêm tức giận rõ ràng. Hắn từ lâu đã biết Vermouth vẫn luôn thiên vị tiểu quỷ, sau khi điều tra qua hắn cũng biết quan hệ của Vermouth cùng Shinichi, hắn ở một mức độ nào đó cũng có thể dung túng cho việc này phát sinh, thế nhưng hắn không thể chịu đựng được Vermouth cứ giả ngu lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Gin, anh cũng biết tiểu quỷ nhà anh khôn lỏi thế nào mà, mới không chú ý một chút đã chạy trốn mất rồi.” Vermouth thu lại mặt mày, vẻ mặt hững hờ, tựa hồ đang xuất thần, nhưng sau khi nghe được nghi vấn của Gin vẫn nhanh chóng trả lời.
Gin bước xuống xe đi đến, từng bước từng bước áp sát Vermouth, cho đến khi cả thân hình cao lớn của hắn đều đổ bóng trên người Vermouth.
Gin giơ tay khều vài cọng tóc vương trên vai của Vermouth về phía sau, khóe miệng hướng về một bên vẽ ra một độ cong, lạnh lùng nói: “Nếu như quý ngài kia vẫn còn, đúng là sẽ rất tình nguyện nghe cô nói dối, điểm ấy của ông ta cũng tốt...... Sự kiện năm đó cô cũng nhúng tay vào, tuy rằng vẫn làm bộ không biết, vì lẽ đó cô còn chút tác dụng nên mới có thể ở lại chỗ này, thế nhưng ta hiện tại muốn xử lý một số người không biết nghe lời như vậy.”
“Ôi chao, không phải là tôi chứ, tôi rất nghe lời giúp anh tìm được người rồi mà.” Vermouth vẫn giả vờ ngây ngốc, sự kiện năm đó là chỉ chuyện Gin thượng vị, ả làm việc rất bí ẩn, không nghĩ tới vẫn bị Gin phát hiện, lúc đó bên cạnh quý ngài kia đều là những trợ thủ cực kỳ tín nhiệm, trong những người đó cũng có người của Gin.
“Tiểu quỷ kia là giả.” Gin không tin Vermouth không nhận ra được, tuy rằng từ bên ngoài nhìn vào video ‘Kudo Shinichi’ không nhìn ra bất kỳ kẽ hở nào, thế nhưng tiểu quỷ sẽ không diễn kịch, một lòng theo đuổi sự thật nhưng lại không học được cách biểu lộ tình cảm, vì lẽ đó ‘Kudo Shinichi’ thâm tình trong video tuyệt đối không phải tiểu quỷ.
“Ồ, có thật không? Một chút cũng không nhận ra!” Vermouth tiếp tục giả ngu, tiểu quỷ cùng nhóc Kaito kia lúc lớn lên rõ ràng giống nhau như đúc, Gin làm sao nhận ra được?
“Ba năm trước, đạo chích Kid.” Thanh âm của Gin không có chút chần chờ, hắn không còn trong giai đoạn hoài nghi, mà là xác định mục tiêu chính xác. Lần triển lãm kim cương kia đạo chích Kid cũng giả trang thành tiểu quỷ trà trộn vào phòng triển lãm, hắn lần đó cũng không nhìn ra bất kỳ kẽ hở nào. Sau đó hắn phân tích tình huống như thế chỉ có hai loại khả năng, một loại chính là tay nghề dịch dung của đạo chích Kid vượt xa khỏi trình độ của người bình thường, một loại khác là dung mạo thật sự của đạo chích Kid cùng tiểu quỷ rất giống nhau, mà hắn cho rằng có thể giấu diếm được ánh mắt thủ hạ của hắn không chút nghi ngờ, thì chỉ có thể là loại thứ hai.
Trong tài liệu điều tra của Vodka có nhắc đến chuyện tiểu quỷ cùng đạo chích Kid từng có nhiều lần giao chiến, trong lúc đó có mấy lần giao chiến ‘Kudo Shinichi’ thậm chí còn xuất hiện trước mặt thanh mai trúc mã của tiểu quỷ, một lần thì có thể nói là trùng hợp, liên tục mấy lần thì càng khiến người khác hoài nghi.
“Gin, anh sẽ không hoài nghi đạo chích Kid giả trang thành Cool Guy chứ?” Vermouth rõ ràng trong nháy mắt có đình trệ rõ ràng, khứu giác của Gin đối với con mồi vẫn luôn mẫn cảm như vậy!
“Thủ pháp của người trói tiểu quỷ đi rất chuyên nghiệp, là thủ pháp của Vaughn, ta chưa từng hoài nghi kẻ gây án nào ngoại trừ Vaughn. Đạo chích Kid lại xuất hiện ở chỗ này đúng là bất ngờ, có điều vừa vặn giải quyết được chuyện này, gương mặt đó phát triển trên người hắn rất chướng mắt.” Gin xưa nay là người có oán tất báo, đạo chích Kid đã từng lừa gạt hắn trở thành nguyên do khiến cậu ta nhất định phải chết.
Vermouth không để ý lắm nói: “Lại có thể có người giống Cool Guy như thế? Gin, anh cũng học được cách nói chuyện cười rồi.”
“Vermouth, bất luận có cố giấu bí mật như thế nào, dùng thủ đoạn nghiêm mật để giấu diếm ra sao, cuối cùng cũng có một ngày đều bị ánh sáng chiếu tới.” Gin hơi khom người nhìn Vermouth, đôi mắt ở giữa màn đêm u tối càng trở nên thâm thúy, hắn đương nhiên cũng hoài nghi Vermouth cùng đạo chích Kid có quan hệ, tay nghề dịch dung của bọn họ đều khác thường như nhau, mặc dù là chi tiết rất nhỏ nhưng cũng bị hắn bắt lấy.
Vermouth quyến rũ cười một tiếng nói: “Gin, anh thật không hiểu chuyện, phụ nữ sở dĩ xinh đẹp, cũng là bởi vì tâm giấu bí mật! Chỉ có khi khiến cho đàn ông một tầng được tiếp đón một tầng lại bị đẩy ra, lại một lần tiếp đón rồi một lần bị mai phục, mới có thể khiến cho đàn ông vĩnh viễn duy trì cảm giác mới mẻ. Ừ, không đúng, kỳ thực anh cũng là người đàn ông bị mạng nhện bí mật cuốn lấy.”
Gin thâm thuý nhìn Vermouth một chút, khiến Vermouth bị nhìn trực tiếp than meo.
“Ôi chao, không chọc giận anh, anh đã cho rằng người kia chính là đạo chích Kid giả trang, vậy anh định làm như thế nào?” Vermouth tựa như cười mà như không cười nói, Gin mấy năm gần đây càng lúc càng đáng sợ, ả phải mau chóng đổi đề tài.
“Cô phụ trách khiến cả Thế Giới chú ý đến cuộc triển lãm kim cương, lần này thất bại nữa cô liền qua Châu Phi quản lý căn cứ.” Gin nhìn Vermouth, từ bên trong lẫn bên ngoài đều tản ra ý tứ uy hiếp.
Vermouth mím môi nở nụ cười, nắm lấy tóc nói: “Đạo chích Kid chưa chắc sẽ tới.”
“Cá có thể mắc câu hay không, là phải xem mồi nhử có đủ lớn. Đạo chích Kid luôn ra tay với kim cương, nghe nói là bởi vì một viên kim cương ‘Pandora Thay Đổi Vận Mệnh’ có thể khiến con người bất tử. Hừ, tên trộm ngu muội, theo đuổi thứ vô danh. Đến lúc đó cô ở Nhật Bản lộ ra chút tin tức, mặc dù câu chuyện không có thật, nhưng ngay cả khi chỉ là một lời đồn nhỏ bé, trải qua một phen kích động cùng truyền bá, cũng sẽ bị mấy kẻ ngu xuẩn phóng đại vô số lần.” Thanh âm của Gin trầm thấp vang lên, “Đạo chích Kid cho dù có hoài nghi, cũng tuyệt đối sẽ tìm đến điều tra sự thực, ta nhìn trúng con mồi, tuyệt không có khả năng lọt lưới.”
Gin không một tiếng động nở nụ cười, sau đó quay người rời đi, tấm lưng kia quyết đoán mà vô tình.
Vermouth nghe tiếng bước chân từng lúc đi xa, đem điếu thuốc lá cầm trong tay dập tắt, sải bước lên xe nổ máy vội vã phóng đi.
Vodka ngồi tại chỗ nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của đại ca cùng Vermouth, trong lòng kìm nén một đống chuyện muốn hỏi, nhưng y nhìn bên trong gương chiếu hậu đại ca một mặt âm trầm, lời muốn nói hết thảy đều nuốt xuống.
Trong lúc nhất thời bên trong xe rơi vào tĩnh lặng, Gin một tay chống cằm, một tay có tiết tấu gõ lên đầu gối, không phát sinh ra bất kỳ tiếng vang gì, tư thái thong dong mà bình tĩnh, hoàn toàn không có một chút vẻ bối rối nào.
Vodka đột nhiên muốn khóc, cho dù đại ca có bạn trai cũng vẫn là đại ca, chị Vermouth lại hù doạ y, đại ca sẽ không vứt bỏ y đâu!
Xe vững vàng chạy trở về nhà, Husky nhảy nhót phấn khởi dưới con mắt thán phục của Vodka thè lưỡi nghênh đón chủ nhân.
Vodka cảm khái, cũng chỉ có chó ngốc kia mới dám ở thời điểm như thế này đến gây chuyện với đại ca.
Gin ngồi xuống ghế sô pha, hiếm thấy có tâm tình đưa tay xoa xoa Husky vừa nhảy lên ghế.
Husky mở rộng thân thể vô cùng hưởng thụ chủ nhân cưng nựng, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng than nhẹ, chỉ chốc lát sau liền uốn éo thân muôn ôm đùi Gin.
Gin một cước đá văng Husky, Husky liền chạy đến bên chân Gin, trợn tròn cặp mắt nhìn Gin.
Gin thiếu kiên nhẫn lại đạp Husky một cước, uy hiếp nói: “Tiểu quỷ, dám lại gần liền mang đi thiến.”
Husky gặp may, tuy rằng vẫn quay về phía Gin nhe răng trợn mắt biểu thị chính mình cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn không dám tiếp cận Gin.
Vodka nhìn ‘Đại tẩu‘ bị bắt nạt như vậy, nói với Gin: “Đại ca, bởi vì ‘đại tẩu‘ đã quen với hương vị của anh cho nên mới kề cận.”
Gin xì một tiếng, mặt không cảm xúc đứng dậy rời đi.
Vodka vô tội nhìn đại ca cất bước đi lên cầu thang, rồi lại ở nơi khúc quanh cầu thang miễn cưỡng dừng bước, thầm nghĩ bản thân lúc trước kêu thủ hạ đang đi hưởng tuần trăng mật với vợ kiếm Husky mang về thật chính xác, đại ca khi tức giận còn có chỗ để phát tiết.
Chỉ thấy Gin đứng ở khúc quanh cầu thang suy nghĩ một chút, đột nhiên ngước mắt nhìn Husky hỏi: “Nó có thể ngửi ra được mùi hương của tiểu quỷ kia không?”
Vodka a một tiếng, đầu óc xoay chuyển một lúc sau mới hiểu được đại ca hỏi cái gì, liền vội vàng nói: “Khứu giác của chó đều rất nhạy bén, ‘đại tẩu’ lẽ ra có thể ngửi ra được mùi hương của đại tẩu. Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, mùi hương của đại tẩu nói không chừng đã hoàn toàn biến mất, cũng không biết ‘đại tẩu’ có thể ngửi ra được hay không.”
Gin nghe Vodka một lần lại một lần nhắc đến đại tẩu, sắc mặt khó coi nói: “Cậu gần đây quá rảnh rỗi có phải hay không? Mang con chó ngốc này lượn quanh Nhật Bản một vòng...... Không được quên mang theo quần áo của tiểu quỷ.”
Vodka nhất thời u ám, ngồi xổm xuống cùng Husky mắt to trừng mắt nhỏ, phiền muộn nhổ ra bãi nước bọt nói: “Đại tẩu, cậu lại có thể hại chết bảo bảo.”