Buổi
sáng thức dậy, đợi rất lâu mà không thấy cung nữ đến, có chút khó hiểu, nhìn ra
bên ngoài, Vãn Nguyệt trực tối qua đang ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ,
nhìn vào phòng của bọn Tố Nhi, cũng vẫn chưa thức dậy. Hôm nay sao vậy? Lúc
trước bọn họ đâu có như vậy, chợt nhớ ra tối hôm qua là Thừa Đức và Nam Cung
Việt hai người, người trước người sau, chẳng lẽ hai tên này đã ra tay với bọn
họ?
Mãi cho
đến lúc mặt trời lên cao, mấy người bọn Tố Nhi mới ba chân bốn cẳng từ bên
ngoài chạy vào, vừa đánh thức Vãn Nguyệt, vừa xin thỉnh tội với tôi. Tôi ra
hiệu không sao, thầm nghĩ, Vãn Nguyệt ở bên ngoài tôi, hai tên đó chắc chắn bỏ
thuốc cô ta nặng hơn mấy cô này rồi, chả trách cô ta ngủ chết!
Tôi tự
làm vệ sinh xong, ở ngoài vườn tập vài động tác thể dục, sau đó về phòng, Tố
Nhi đã dẫn Mạn Thiên vào.
Bảo bọn
Tố Nhi lui xuống, tôi nhìn Mạn Thiên, Mạn Thiên không thấp không cao đứng đó,
ngược lại rất bình tĩnh.
"Ca
vũ hôm qua là ai vậy?" tôi hỏi.
Mạn
Thiên trả lời: "Là nô tì."
"Oh?
Là cô?" tôi cười cười, "Mạn Thiên, cô học múa bao lâu rồi?"
"Nô
tì bắt đầu học múa từ lúc 5 tuổi, đã 13 năm rồi."
"Còn
người múa đơn ngày hôm qua?"
"Chỉ
Tang học múa cũng được 10 năm rồi."
"10
năm?" tôi cười khẩy, "Luyện 10 năm mới được trình độ như vậy? Các cô
dù sao cũng là ca vũ của hoàng gia Đại Chu, chẳng lẽ chưa gặp qua sự kiện lớn
sao, mà còn gây ra sai sót hả?"
"Nô
tì có tội, làm cho Đại Chu mất thể diện." Mạn Thiên quỳ xuống nói.
"Không
cần làm bộ dạng này với ta, lúc sắp đến đây hoàng đế ca ca dặn dò cái gì với
các ngươi ta không biết, nhưng nước cờ này đi quá mạo hiểm đó." tôi lạnh
giọng nói, "Cả nước Ngõa Lặc đều biết hoàng đế không thích bài hát đó, chỉ
có các ngươi không biết? Làm như vậy dễ làm người khác chú ý rồi!"
Mạn
Thiên đang quỳ, dường như bị giọng điệu nghiêm khắc của tôi làm cho khiếp sợ,
cúi đầu không nó
"Còn
không chịu nói thật?"
Mạn
Thiên ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt hơi do dự.
"Ta
biết hoàng đế ca ca không để ta biết vì muốn tốt cho ta, nhưng ta là công chúa
nước Chu, các ngươi là do ta đưa đến, các ngươi có chuyện gì, ta nói không
biết, người ta sẽ tin sao?" tôi nhẹ nháng nói, ngừng lại một chút, nói
tiếp, "Mạn Thiên, ngươi cũng là người thông minh, đạo lý này còn không
hiểu sao? Chúng ta đã là người chung một thuyền rồi, giấu ta thì có lợi sao?
Ngộ nhỡ các ngươi có chuyện gì, ta muốn bảo vệ các ngươi ta cũng không biết làm
sao bảo vệ?"
Mạn
Thiên toàn thân run rẩy, dập đầu lạy nói: "Công chúa, không phải nô tì
không chịu nói, chỉ là nô tì cũng không rõ, bài hát này lúc ở kinh thành đã
được diễn tập rồi, lúc đến đây là do Hồng công công đặc biệt dặn dò."
Hồng
công công? Là lão thái giám bên cạnh hoàng đế ca ca?
"Còn
Chỉ Tang té ngã thì sao? Là cố ý hay là......" trong lòng tôi hoảng sợ,
xem ra đây thật sự không phải bài ca vũ đơn giản.
Mạn
Thiên run giọng trả lời: "Việc này nô tì cũng không biết."
Thật
không biết, hay là không muốn nói.
Hỏi lại
Mạn Thiên, nhưng cũng không hỏi ra được điều gì, đành bảo Tố Nhi đưa cô ta về.
Tố Nhi
đi một lát thì vội vàng quay về, còn mang về một tin giật gân, vừa nãy có thái
giám đến chỗ ca vũ truyền chỉ ý của hoàng đế, mang Chỉ Tang đi.
Tôi
hoảng sợ đến không nói nên lời, nhanh vậy, hôm qua té ngã, hôm nay đã bị hoàng
đế gọi đến, là vui hay buồn đây? Hoàng đế ca ca rốt cuộc định làm gì vậy? Hoàng
đế kia lại là vì
Mãi cho
đến trưa tôi vẫn chưa hiểu sắp xếp này của hoàng đế ca ca rốt cuộc là vì cái
gì? Tại sao cứ bảo bọn họ dùng cách thức này để gây sự chú ý của lão hoàng đế
chứ? Mục đích của hoàng đế ca ca là gì?
Ăn bữa
trưa xong, đang tính đi ngủ một lát, thì có tiểu thái giám đến thông báo, nói là
rất quan tâm đến sức khỏe của tôi, có lòng tìm cho tôi thần y.
Tôi vừa
nghe tin này đã hoảng sợ, mấy ngày trước đây, "Thủy thổ không hợp"
của tôi thủ phạm là do thuốc của Thừa Đức, bây giờ trên người vẫn còn mấy cái
mụn đó, nếu bây giờ hoàng đế gọi thần y đến, sẽ nhìn ra vấn đề gì hay không?
Vãn
Nguyệt đỡ tôi lên giường, giúp tôi buông rèm xuống, bên ngoài vang lên vài
tiếng bước chân nhẹ, sau đó là giọng nói dịu dàng: "Dân nữ Hồ Thị tham
kiến quý phi nương nương."
Giọng
nói này nghe rất quen, tôi len lén vén rèm vừa đủ khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài,
vừa nhìn thấy đã không cần lo nữa, vui mừng suýt bật ra tiếng, thần y đứng cúi
đầu lại là Chị Hồ đã gặp dọc đường!
Tôi kìm
nén xúc động, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, Tố Nhi, dẫn tiểu công công ra
ngoài uống trà, những người còn lại đều lui xuống đi, để một mình Hồ thần y ở
đây là được rồi."
"Tố
Nhi biết rồi."
Thấy Tố
Nhi dẫn mọi người đi ra, tôi vội vàng ngồi dậy, vén rèm, vui mừng nói:
"Chị Hồ? Còn nhớ em không?"
Chị Hồ
giật mình sững sờ, hồi lâu mới trở lại bình thường, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra,
"Thảo nào gặp ngươi đi cùng với quý tộc Ngõa Lặc!, ta còn khó hiểu, giọng
của quý phi này sao nghe quen như vậy, thì ra là ngươi tiểu nha đầu! Làm sao mà
thành quý phi vậy?"
Tôi vui
mừng leo xuống giường, "Sự tình không còn cách nào khác, nếu không em cũng
không giữa đường chạy trốn
"Vẫn
là bị người khác bắt lại?" chị Hồ cười nói.
Tôi gật
đầu, "Vâng, còn bị nhốt ở đây, ngột ngạt muốn điên lên! Chị Hồ sao lại
thành thần y vậy, còn đến xem bệnh cho em nữa?"
"Vốn
không phải việc của ta, chỉ là sư thúc của ta đã chạy rồi, không còn cách nào
khác, chỉ có ta đến thôi." chị Hồ đành nói, "Nha đầu ngươi bị sao
vậy? thấy ngươi khỏe như vâm, không giống người có bệnh." chị Hồ nói liền
thăm dò cổ tay của tôi, tôi theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng tay chị ta như
có lực hút, lập tức giữ cổ tay tôi.
"Em
không sao, ha ha." Tôi khẽ cười, "Mấy cái mụn trên người là do em
uống thuốc, là cố ý đó."
"Cố
ý?" chị Hồ xem mạch cho tôi hỏi.
"Vâng."
Tôi gật đầu, xấu hổ nói, "Để khỏi phải ngủ với lão hoàng đế!"
Chị Hồ
gật đầu, cười cười, "Là dùng thuốc, nhưng mà, nha đầu, ngươi lâu dài cũng
không phải là cách đâu."
"Sao?"
"Ngươi
nội hỏa quá mạnh, âm dương không điều hòa, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì không
cần dùng thuốc, trên mặt ngươi cũng nổi mụn."
"Nội
hỏa tràn đầy, âm dương không điều hòa?" tôi nghe không hiểu, chẳng lẽ sắp
đến dịch đậu mùa rồi sao?"
Chị Hồ
nhìn khuôn mặt lơ mơ của tôi, nhìn nhìn ra bên ngoài, cười khẽ: "Nha đầu,
ngươi giấu sao nổi ta, dạo này có phải bị kích thích suốt đúng không?, cứ thế
này, sẽ hại thân đó!"
Tôi mồ
hôi mẹ, mồ hôi con! Chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Định rút cổ tay nóng
rực từ tay chị ta ra, thế này cũng rút ra được chứ?
Tôi
nhìn chị Hồ không dám tin, đích thực là tên Thừa Đức mấy lần dụ dỗ tôi, tuy
nhiên đến lúc quan trọng thì anh ta phanh lại, nhưng mà, mỗi lần đều là cho đến
khi cả hai người phải thở hổn hển, thật đúng là bị kích thích mà.
Chị Hồ
ngồi xuống, nhìn tôi cười ha hả, hỏi: "Nha đầu, ta nói có đúng không?"
Tôi gật
đầu theo bản năng, sau đó liền lắc đầu, "Không phải, không phải!" sợ
lời nói của mình không có sức thuyết phục, còn kéo tay áo lên, để lộ dấu thủ
cung sa (1)cho chị ra xem, "Em vẫn chưa thất thân đâu! Chị đừng nói
bậy."
"Nói
bậy? Ngươi vẫn là xử nữ không sai, nhưng là nói ngươi gần đây không có bị kích
thích, thì là nói gạt người khác!" chị Hồ liếc nhìn dấu thủ cung sa trên
cánh tay tôi, rồi cười khẩy,
"Cái
này thì có tác dụng gì chứ, không phải là xử nữ (con gái còn trinh), ta cũng có
cách điểm cho ngươi tám mười cái y hệt!"
Oạch,
dấu thủ cung sa mà điểm tám, mười cái sao? Chị Hồ này thật không phải là người
xuyên thời gian chứ? Sao lời nói còn mạnh bạo hơn người hiện đại vậy?
"Không
tin?" chị Hồ hỏi, "Nếu không tin vậy chúng ta thử đi."
Tôi
toát mồ hôi, điểm trên người nhiều dấu thủ cung sa như vậy, thì còn gọi là dấu
thủ cung sa sao? Thế thì không phải thành da mẫn cảm sao!
"Không
cần, không cần!" tôi vội nói, "Thế này vẫn dễ nói hơn, chỉ là chị
đừng bỏ những mục mụn trên người em xuống là được rồi, em không muốn ngủ với
lão hoàng đế đâu!"
Chị Hồ
liếc tôi một cái, chậm rãi nói: "Tiểu nha đầu, ngươi trốn thế này cũng
không phải cách, há chẳng phải lãng phí tuổi thanh xuân
Tôi
muốn lãng phí sao? Ở đây chỉ là lãng phí tuổi thanh xuân ư, đây chính là lãng
phí sinh mạng đó.
"Vậy
em phải làm sao?" tôi chau mày vẻ mặt đau khổ nói, "Chị Hồ cũng thấy
rồi đó, mọi người đều nói vào gia đình danh gia vọng tộc sâu như biển, em bây
giờ đã vào hoàng cung rồi, cũng không phải là biển, mà là thủy tinh cung! Em
phải làm thế nào? Cho dù em có thể chạy trốn, nhưng những cung nữ của em thì
sao? Cũng không thể gói lại mà mang theo!"
Chị Hồ
nhìn tôi, cũng chau mày.
"Đúng
rồi! Chị Hồ," tôi chợt nghĩ đến vài thứ, "Chị biết dùng độc, có thể
khiến cho người uống thuốc giả chết không?" tiểu thuyết hay nói vậy, sau
đó có thể đem người đó đi thần cũng không biết mà quỷ cũng không biết!"
"Thuốc
giả chết?"
"Đúng,
cho em uống thuốc giả chết, như vậy có thể lén bỏ trốn, sẽ không liên lụy những
người bên cạnh em."
Chị Hồ
suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Loại thuốc này ta có thể bào chế ra."
Tôi vui
mừng, nhìn chị Hồ tràn đầy hy vọng.
"Nhưng
mà, nha đầu," chị Hồ nhíu mày nói, "Cách này của ngươi vẫn không
được, ngươi có nghĩ tới chưa? Ngươi là một quý phi, mà không nói chết vì bạo
bệnh thì sẽ có người không bị liên lụy hay không, cho dù có qua được, chuyện
hậu sự của ngươi tuyệt đối sẽ không đơn giản, có thể ngươi sẽ được chôn trong
lăng mộ hoàng tộc, ngươi leo ra được sao? Đến lúc đó đã bị người ta chôn sống
rồi!"
Vừa
nghe chị Hồ nói vậy, nghĩ đến chuyện như vậy, tôi liền như quả bóng xì hơi,
chẳng còn chút sức lực.
Lại bàn
bạc với chị Hồ, chị ta cũng chẳng có cách nào hay. Tiểu thái giám đợi bên ngoài
có hơi sốt ruột, nói là phải quay về thưa lại với hoàng đế, đành phải tiễn chị
Hồ, nhưng chị Hồ quả là bạn chí cốt, cho tôi biết bao nhiêu thứ tốt, gần đến
lúc sắp ra về còn không quên nhỏ giọng dặn dò tôi, nếu ngày đó dấu thủ cung sa
biến mất thì tìm chị ấy, chị ta nhất định có thể làm nó trở lại. Tôi toát mồ
hôi lần nữa! Gượng cười cảm ơn ý tốt của chị ấy.
Thời
gian dài dằng dặc cũng qua được mấy ngày, tôi đối với việc bay ra khỏi chốn
thâm cung này đã không còn hy vọng.
Ngày
hôm đó làm Nam Cung Việt bị thương, tôi biết, nhưng mà còn cách gì chứ? Bây giờ
cho anh ta một phát còn đỡ hơn là cứ từ từ xẻo thịt anh ta, đau ít lúc nào cũng
dễ chịu hơn đau nhiều.
Không
ngờ anh ta có tình cảm với tôi, tuy những lúc ở cùng anh ta, tôi cũng đã động
lòng, cứ cho rằng đó là bệnh mê giai của tôi tác quái, chung quy đối với giai
đẹp, ai cũng sẽ hoang tưởng. Cũng cảm thấy giữa hai người như có chút tình cảm
tồn tại, nhưng cứ cảm thấy nó luôn mịt mờ, trước giờ chưa từng nghĩ sau này sẽ
thế nào, bây giờ nhìn rõ nó mịt mờ thế này, mới phát hiện, tôi thật sự chẳng có
tí vốn nào trong mớ tình cảm này.
Tình
của anh ta quá lớn, tôi nhận không nổi, nếu như không báo đáp lại tình cảm với
người ta, tôi thà lựa chọn không nhận tình cảm này.
Thừa
Đức cũng mấy ngày rồi không có tin tức, không rõ trong lòng là tình cảm gì, đối
với anh ta, tôi đã mơ hồ rồi, lý không rõ ràng đạo không sáng tỏ, biết rõ anh
ta là thuốc phiện, nhưng bản thân vẫn cứ nghiện. Anh ta và Nam Cung Việt không
giống nhau, tôi đã tự nói với bản thân mình, anh ta là người phóng khoáng,
phong lưu, tình cảm của anh ta có thể nhận vào thả ra tự do, giống như những
lúc anh ta thân mật với tôi có thể phanh lại bất cứ lúc nào, cho nên, cho nên
sau này tôi trở về hiện tại, anh ta cũng chẳng có tổn hại nào.
Có lẽ,
không đợi đến lúc tôi quay về, anh ta đã chán ngấy rồi, tôi tự chế giễu mình.
Có lẽ, tôi đối với anh ta mà nói, chỉ là thứ mới lạ và kích thích nhất thời
thôi.
Tôi
nghĩ, tôi và Thừa Đức, chơi xong trò chơi tình ái, thì lúc tôi trở về, cũng là
lúc game over, tôi sẽ tiếp tục cuộc sống ở thế giới hiện đại của tôi, và anh
ta, sẽ ở đây tranh giành hoàng vị của anh ta, sau đó ngồi ôm ấp ba ngàn mỹ nhân
của anh ta.
Những
mục mụn trên người tôi dưới sự "chữa trị" của Hồ thần y đã nhanh
chóng khỏi rồi, nhưng Hồ thần y lại dặn dò, do những mục mụn là do nhiệt độc trong
người tôi gây nên, tuy bây giờ đã hết rồi, nhưng độc trong người vẫn còn, cho
nên nhất thiết không được hầu ngủ, nếu không độc sẽ lây sang hoàng đế.
Tôi vui
mừng quá đỗi thiếu chút nữa tôn chị Hồ làm Phật sống, dù sao đi nữa những mụn
này nổi trên người ai thì người ấy cũng đều khó chịu. Lão hoàng đế cũng không
nói gì nhiều, không ngờ rằng tôi là bạn cũ của vị Hồ thần y này.
Khí hậu
ngày càng oi bức, cho nên tôi càng không thích ra ngoài, ngày nào cũng đóng cửa
cung, mặc váy hai dây với mang dép lê, lôi kéo bọn Tố Nhi chơi mạt chượt, hoặc
giả dùng lời nói thời cổ đại, đánh mã điếu.
Mấy
người bọn Tố Nhi vui mừng được an nhàn, chỉ là mỗi lần thua lúc đưa tiền cho
tôi, ngoài miệng tuy không nói ra, nhưng trong lòng khó tránh rủa thầm. Tốt xấu
gì cũng là công chúa của một nước, quý phi của một nước, làm sao mấy đồng tiền
nhỏ này còn tính toán rõ ràng chứ, một chút cũng không giống nương nương của
cung khác, tiền trên bàn thuận tay thưởng cho những người hầu.
Thấy
tiền trong tráp của mình ngày càng nhiều, tôi cảm thấy hài lòng chưa từng có,
tuy ở chốn thâm cung này không dùng đến tiền bạc gì, nhưng nhìn thấy chúng tôi
cũng cảm thấy vui, có chút cảm giác ăn ly kem vào mùa hè, cảm thấy sảng khoái
từ trong ra ngoài.
Lão
hoàng đế đã triệu tôi đến một lần, cũng không nói gì cả, chỉ tùy tiện hỏi cuộc
sống hàng ngày của tôi, tôi liền miêu tả cuộc sống hạnh phúc hiện nay của tôi,
và tình cảm của tôi đối với Ngõa Lặc, đối với hoàng thất, đặc biệt là lòng biết
ơn đối với hoàng thượng, đã để tôi đến cung này cho tôi có cảm giác giống như ở
nhà. Quả thực rất ấm áp, hoàng thượng quan tâm tôi, thái hậu yêu thương tôi,
hoàng hậu quan tâm tôi, ngay cả hoàng tử cứ ban đêm là đến thăm tôi, đương
nhiên, câu hoàng tử sau cùng là tôi nói trong lòng, có đánh chết cũng không dám
nói cho lão hoàng đế nghe.
Lần gặp
mặt hoàng đế đã mỉm cười nghe tôi nói, trong lúc nói chuyện còn gọi thị nữ đến
rt trà cho tôi. Lúc đón ly trà sợi tơ buộc trên cổ tay tôi rơi xuống, lão hoàng
đế còn liếc một cái, sau đó nhìn sợi tơ màu vàng sáng trên tay lão, giật giật
khóe miệng. Tôi hơi chột dạ, nhớ tới sợi tơ đó của Thừa Đức và của tôi giống
nhau, sợ lão hoàng đế nhận ra, vội thu sợi tơ vào trong áo.
Lén
nhìn lão hoàng đế, lão ta có vẻ không chú ý lắm, tôi thầm thở ra nhẹ nhõm,
trong lòng cứ nghĩ có phải mình quá nhạy cảm hay không, tất cả chỉ có mấy màu,
ngoại trừ màu vàng sáng riêng biệt của lão hoàng đế, những người còn lại dùng
màu sắc na ná như nhau, tránh sao được trùng lặp, tôi thậm chí còn muốn có bảy
màu kìa, sắp xếp thành một tổ hợp, thì tổng cộng có bao nhiêu màu nhỉ? Suy nghĩ
hồi lâu, cũng không tính ra, xem ra có mấy ngày không học xác suất, quên gần
hết rồi.
Lão
hoàng đề sau khi tán gẫu với tôi vài câu thì bảo tôi đi ra, cũng không làm khó
tôi. Qua việc nói chuyện lần này, tôi nhận ra lão hoàng đế còn là người đàn ông
quyến rũ và chín chắn, nói không nhiều lắm, nhưng câu nào câu nấy đúng trọng
tâm, xem ra, đàn ông vẫn thật là gừng càng già càng cay.
Lại gặp
mặt Thừa Đức, nhưng là ở yến tiệc phong phi cho ca vũ Chỉ Tang. Ai cũng không
ngờ rằng Chỉ Tang sẽ được phong phi, tôi tuy đã nhận ra Chỉ Tang không chỉ là
một ca vũ bình thường, hoàng đế ca ca phái đi "ba mươi sáu kế", thì
nhất định là sự sắp xếp của anh ta, anh ta đã không muốn nói cho tôi biết, tôi
chũng chẳng ham nghe ngóng, chung quy mấy chuyện này biết được nhiều, ngược lại
không gặp phải cũng là điều tốt.
Nhưng
tôi cũng không ngờ lão hoàng đế sẽ phong phi cho Chỉ Tang, lão hoàng đế tuyệt
đối không phải là kẻ lừa bịp, điểm này thì tôi sớm đã nhận ra, lão ta chẳng lẽ
không nhìn ra Chỉ Tang là âm mưu sao? Tại sao lại còn cố tình trúng kế?, với
lại tại sao còn sủng ái Chỉ Tang
chứ?
Chỉ
Tang rất xinh đẹp, chẳng những đẹp, mà còn mang một chút khí khái anh hùng.
Nhưng
trong
hậu cung này không thiếu gì mỹ nữ, tại sao lão hoàng đế đặc biệt chọn cô ta
chứ? Bài hát đó có tác dụng lớn vậy ư? Trong chuyện này có bí mật gì không để
cho người ta biết
Tôi quả
thật không hiểu.
Nghi
thức phong phi rất long trọng, xem ra lão hoàng đế rất coi trọng, tôi quyết
định ít nói chuyện, ít lộ diện, để mọi người ít chú ý đến tôi, nhưng không ngờ
rằng, tôi vẫn thành điểm nóng trong điểm nóng. Bởi vì, tôi bị bắt cóc, tôi bị
bắt cóc trong hoàng cung, ngoài ý muốn, có phải không?
Đang
lúc Chỉ Tang tiếp nhận sắp phong, Tả hoàng hậu tươi cười nhìn Chỉ Tang, nhưng
sao tôi nhìn có cảm giác không vui, người phụ nữ này, tấm lòng quá quảng đại
hay sao? Chẳng lẽ ông chồng mình cưới vợ bé, bà ta quả thật không ghen chút nào
sao?
Tôi
không tin, cho nên tôi bắt đầu có cảm giác bà Tả hoàng hậu này giả dối sao ấy,
vẫn không bằng Hạ Lan quý phi, mang vẻ mặt không vui. Nhìn lão hoàng đế đỡ Chỉ
Tang đứng dậy, nắm tay bước lên lễ đài, Hạ Lan quý phi thậm chí còn cười khẩy.
Trong
đám thị vệ đột nhiên hỗn loạn, một người mặc trang phục giả thị vệ đột nhiên
cầm kiếm xông ra, khuôn mặt che khăn, đoán là nhân lúc mọi người không chú ý đã
bịt lên. Bên dưới nhất thời hỗn loạn, bởi vì ai cũng không biết người này rốt
cuộc là ai, làm sao trà trộn vào đám thị vệ.
Thà nói
hắn xông lên, còn hơn nói hắn bay lên, mũi chân đạp lên vai mấy người, thì đã
đến trước đài.
Phía
sau hắn cũng có thị vệ võ công cao cường xông lên, đuổi theo sau hắn, nhưng lại
chậm hơn vài bước. Do ở đây đều là dòng dõi hoàng thất, nhất thời ai cũng không
dám tùy tiện phóng ra ám khí, lỡ ngộ thương ai đó thì gánh vác không nổi.
Người
đó giống như tên rời khỏi cung, cả người cầm kiếm vòng tới, mũi kiếm chĩa thẳng
vào lão hoàng đế, bên cạnh lão hoàng đế đã có tùy tùng dùng thân che chắn. Thừa
Đức cũng không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh lão hoàng đế, nghiêng người qua
thanh kiếm của tên thích khách, một chưởng thẳng tới, kiếm của tên thích khách
đó vung lên, trượt lên tay
Thừa
Đức, có máu nhỏ xuống, cánh tay Thừa Đức lập tức nhuộm đỏ.
Lúc này
đám thị vệ ở phía sau đã đuổi tới, bao vây tên thích khách. Tên thích khách đó
công phu quả thật tuyệt vời, bị bao nhiêu là cao thủ bao vây như vậy mà không
sợ hãi, thanh kiếm múa vun vút đến cả một ngọn gió cũng không lọt vào được,
toàn thân giống như được bảo vệ, giọt nước cũng không lọt vào.
Trong
nhất thời, có hơi hỗn loạn, ai cũng không ngờ ở đây sẽ có thích khách đến hành
thích hoàng đế, đây quả thật là khiêu khích với thế lực của nhà vua. Đã có thị
vệ vây quanh bảo vệ lão hoàng đế, không ngờ lão hoàng đế khoát tay bảo bọn họ
lui ra, nét mặt trầm mặc nhìn tên thích khách.
Thị vệ
tới bảo vệ các phi tần lui ra, ngoài hoàng hậu và Hạ Lan quý phi, các phi tần
khác hầu như đều sợ đến đứng không vững, đa số đều được các cung nhân (danh
xưng của cung nữ) bên cạnh dìu đỡ mới đứng vững.
Thừa
Đức khoanh tay đứng bên cạnh lão hoàng đế lạnh lùng nhìn chăm chú cuộc chiến
bên dưới, nghe thấy động tĩnh bên này, nhìn qua, lúc ánh mắt lướt đến chỗ tôi
thì dừng lại, lộ vẻ hơi mỉm cười một chút rất khó nhận ra, sau đó quay đầu đi
như không có chuyện gì, chăm chú nhìn những biến đổi của cuộc chiến.
Thủ
lĩnh thị vệ trong cung Phó Thành Hữu sợ toát mồ hôi "lạch cà lạch
cạch" rơi lại phía sau, không biết là bị thích khách dọa hay là bị ánh mắt
lạnh lẽo của lão hoàng đế dọa, hắn ta len lén nhìn sắc mặt của lão hoàng đế,
khuôn mặt co rúm lại, nhấc đao lên cũng không nổi. Thị vệ nhiều như thế vẫn
không khống chế nổi một tên thích khách, cho dù lão hoàng đế không sao, e là
cái đầu của bọn họ cũng không giữ nổi.
Tôi
nhìn có hơi ngẩn người ra, cái cảnh này hơi giống màn đấu võ trong phim kungfu
của lễ trao giải Oscar, hầu như không giống thật. Tôi lúc này mới biết người ta
cao thủ chân chính đều đi làm thích khách, không có người tham gia đại hội võ
lâm, so sánh cao thủ trên đại hội võ lâm với tên thích khách này, giống như là
dùng điệu múa ương ca (2) so sánh với múa ba lê vậy. (ặc ặc non nước này mà tên
này còn nghĩ đến các điệu múa nữa, pó toàn tập luôn ^^)
Không
biết thế nào, thân hình của tên thích khách đó tôi càng nhìn càng thấy quen,
càng nhìn lòng càng kinh sợ, lúc Tố Nhi đến dìu tôi lui xuống, tôi qu trả lời
cô ta luôn.
Phó
Thành Hữu không xứng đáng là thủ lĩnh thị vệ, cầm đại đao uy phong lẫm lẫm, tên
thích khách đó cũng cảm nhận được áp lực. chỉ nghe một tiếng thét dài, thì nghe
một loạt tiếng "leng keng" binh khí trong tay bọn thị vệ đều bị kiếm
của thích khách đánh rơi, mọi người còn chưa phản ứng lại, tên thích khách đó
đã vượt lên, nhẹ nhàng xoay mình như một con diều hâu thoát ra khỏi vòng vây.
Thị vệ
bên cạnh lão hoàng đế vội vàng bảo vệ lão hoàng đế đứng ở giữa, không ngờ tên
thích khách đó chỉ liếc lão hoàng đế một cái, nhưng lại không xông đến hướng
bên đó, mà hướng đến đám phi tần yếu ớt xông tới.
Đám phi
tần chưa kịp lui xuống la hét sợ hãi, bọn thị vệ vội đỡ kiếm lên nghênh địch,
nhưng tên thích khách đó lướt qua người bọn họ, đánh rơi vũ khí của bọn họ,
cuối cùng chạy tới chỗ tôi!
Tôi
không bỏ chạy, tôi biết cho dù có chạy cũng không chạy lại hắn, nhưng tôi cũng
không có ý định chạy, bởi vì tôi nhận ra thích khách đó là Nam Cung Việt!
Tôi còn
chưa hiểu là chuyện gì, thì đã rơi vào tay Nam Cung Việt, anh ta một tay vòng
qua eo tôi, một tay kề kiếm vào cổ tôi.
Tôi lúc
này mới ngẩn người ra, không ngờ anh ta xông tới bắt tôi làm con tin!
Bọn thị
vệ nhất thời không dám xông lên, chỉ vây thành vòng tròn quanh chúng tôi, tôi
khẽ giọng mắng: "Anh uy hiếp lão hoàng đế còn có tác dụng hơn tôi nhiều
đó! Uy hiếp tôi có ích sao?"
Nam
Cung Việt không nói gì, chỉ xông đến lão hoàng đế lạnh lùng quát: "Bảo bọn
chúng lui xuống đi! Bằng không ta sẽ giết đứa con gái này!"
--------------------------------------------------
Chú
thích:
(1) -
Thủng sa: Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa (守宮沙) là
dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.
Thủ
cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch)
được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng
chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái,
cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.
(2) -
Múa ương ca: một điệu múa dân gian của Trung Quốc.