Người
dịch: Yuuri.
Tỉnh
lại lần nữa phát hiện mình nằm trong một cái lều vải cũ nát, áo giáp mềm trên
người cũng không có, chỉ mặc bộ quần áo cũ rách màu nâu. Vai trái bị băng vải
dày giống như gói đồ, nhận ra mùi thuốc xộc vào mũi, bên trên vẫn âm ỉ máu, hễ
cử động, đau như kim châm muối xát. Tôi đang ở đâu đây? Chẳng lẽ bị bắt rồi? Người
Tây La Minh sẽ đối xử với tù binh thế nào đây? Không biết có ký qua《Hiệp
định Geneve》chưa. Thừa Đức thế nào rồi? Thế Thiên
Tương đã đưa tin tức về rồi sao? Không biết bọn họ có phòng bị hay không.
Tôi
đang nghĩ ngợi lung tung, thì có người chui vào lều vải. Là người phụ nữ khoảng
40 tuổi đổ lại, và cách trang điểm có hơi giống Đại Liên Na, cũng là trên đầu
đội cái mũ nhỏ màu đen, tóc tai bù xù, chỉ là chẳng qua tóc chị ta có hơi khô
vàng, với lại trên cái mũ cũng không có cẩn viền. Nhìn thấy tôi tỉnh lại, trên
khuôn mặt đen thui của người phụ nữ đó lộ vẻ vui mừng, bò đến bên cạnh tôi, hai
tay chắp trước ngực nhỏ giọng niệm: "Đa tạ thần linh phù hộ, đã giữ linh
hồn của cô lại Cách Đại Nhi."
Hả? có
thể nghe hiểu! May mà chị ta không s một
tràng như chim hót, nếu không chắc tôi không biết tìm chỗ nào mà khóc.
"Chị
có thể cho tôi biết là tôi đang ở đâu không?" tôi hỏi.
"Đây
là thảo nguyên Cách Đại Nhi nơi Thần linh đã ban cho chúng tôi." Chị ta
nói một cách thành kính.
Oạch,
nói thế thà không nói còn hơn, có khác gì trả lời đây là Trái Đất chứ không
phải Sao Hỏa đâu.
"Chị
là tộc người Hách Liên?"
Chẳng
lẽ tôi được tộc người Hách Liên cứu? Thừa Đức bọn họ tìm lâu như vậy mà tìm
không được tộc người Hách Liên, chẳng lẽ bị tôi gặp được sao? Vận mệnh của tôi
lúc này là tốt hay là xấu đây?
"Chị
cứu tôi?" tôi hỏi, hỏi xong thì hối hận, không phải hỏi thừa sao? Không
phải chị ta cứu tôi, thì tôi làm sao nằm trong lều của chị ta được? Xem ra chỉ
số IQ của tôi cũng cần phải được nâng cao á.
"Chúng
tôi biết cô đến giúp người Ngõa Lặc của chúng tôi, Mẹ Ô Vân dùng rất nhiều thảo
dược mới chữa khỏi vết thương của cô. Thần linh phù hộ, mũi tên mới không tổn
thương đến phần xương. Mẹ Ô Vân nói chỉ mấy ngày thôi thì cô sẽ hồi phục! thần
linh phù hộ." chị ta lại chắp hai tay nói.
Chị ta
nói một hơi ba bốn lần như thế, tôi chỉ nghe được đại khái, lần đầu, tôi không
chết là do có sự phù hộ của thần linh của bọn họ; lần thứ hai, tôi không chết
là phải đa tạ cái người được gọi là Mẹ Ô Vân; lần thứ ba, e rằng phải cảm ơn sự
chăm sóc của người phụ nữ trước mặt này. "Cách Nhĩ Thái, mau đến nhóm
lửa!" bên ngoài là giọng của một người phụ nữ giọng ồm ồm gọi to.
"Vâng!
Đến liền!" người phụ nữ trong lều trả lời to. Do lều rất thấp, chị ta phải
bò ra ngoài, bò đến cửa, quay đầu lại nhìn tôi, "Kiên cường lên! Hoa Bất
Thoát! Đi ra đón ánh mặt trời đi, Thần linh sẽ ban cho cô khỏe mạnh trở
lại."
Nhìn
thấy nụ cười chân thật trên khuôn mặt của chị ta, lòng tôi cũng thấy ấm áp hẳn
lên, dường như tràn trề sinh lực. "Vâng!" tôi gật đầu, chút khó khăn
này chẳng làm khó được tôi đâu, tôi phải mau khỏe lại, sau đó đi tìm Thừa Đức!
Nhưng
mà, đợi đã, chị ta vừa gọi tôi là gì nhỉ? Hoa Bất Thoát?
"Đợi
đã!" tôi vội kêu lên, Cách Nhĩ Thái dừng lại quay đầu nhìn tôi.
"Chị
vừa gọi tôi là gì vậy?" tôi chột dạ hỏi.
"Hoa
Bất Thoát!" chị ta trả lời, vẻ mặt quan tâm.
"Hoa
Bất Thoát?" tôi không dám tin vào tai mình, đây là...... tên mới của tôi
"Ừ,
tôi đặt tên cho cô, ở tộc Hách Liên chúng tôi nó có nghĩa là con chim con đáng
yêu, cô chính là con chim con gãy cánh mà chúng tôi cứu được, rồi sẽ có một
ngày, cô vẫn sẽ tung cánh bay giữa bầu trời xanh!" chị ta nói một cách tự
hào.
Hoa Bất
Thoát ư? Con chim nhỏ ư? Vừa tỉnh lại, thì tôi đã thành người chim rồi? (^^)
Cách
Nhĩ Thái cười cười, bò ra ngoài lều vải. Nụ cười của chị ta đã cảm hóa tôi, tôi
cố nhịn cơn đau ở bả vai, cũng bò ra ngoài lều vải, tôi phải mau khỏe lại, chỉ
có như vậy thì tôi mới có sức mà đi tìm Thừa Đức!
Bò ra
khỏi lều vải, tôi nhìn thấy một tốp phụ nữ tộc Hách Liên, bọn họ đang nấu nồi
lẩu mấy mươi người ăn, hơi nóng trong nồi, cộng với khói dày đặc từ dưới nồi
bốc lên làm mắt tôi cay xè, tôi nhìn hồi lâu, mới tìm được Cách Nhĩ Thái, chị
ta đang bỏ thêm củi vào.
"Cách
Nhĩ Thái!" tôi gọi, dùng tay giữ vai phải của mình đi về phía chị
ta.
"Xuỵt......"
chị ta ra hiệu, nhìn ra xa. tôi hơi khó hiểu, nhìn theo chị ta, mém té xỉu,
cách chỗ này không xa là kỵ binh của người Tây La Minh. Nhìn lại xung quanh,
thì thấy toàn người bọn tôi, được lắm, rõ ràng bị người ta giam ở bên trong còn
gì.
Cách
Nhĩ Thái vội kéo tôi ngồi xổm xuống bên cạnh cái nồi, lấy tro đen trong đống
lửa, trộn lẫn với đất, bôi lên mặt tôi, "Hoa Bất Thoát, da cô quá trắng,
sẽ bị người Tây La Minh chọn." bôi xong khuôn mặt tôi, thuận tay còn chà
lên tóc tôi, làm cho tóc tôi vừa dơ vừa rối, sau đó chị ta nhìn nhìn tôi, gật
đầu vẻ hài lòng, rồi nói: "Thế này thì tốt rồi!"
"Các
người cũng là tù binh à? Bị bọn Tây La Minh bắt đến hả?" tôi khẽ hỏi.
Cách
Nhĩ Thái lắc đầu, nói: "Chúng tôi không phải tù binh, chúng tôi chỉ là bị
bọn Tây La Minh hung ác giam giữ thân xác, linh hồn của chúng tôi vẫn còn ở
trên thảo nguyên Cách Đại Nhi, nhận được sự phù hộ của
Oạch,
cảm giác là bà chị này hơi có vấn đề, còn không chịu là tù binh, vậy thì thế
nào mới chịu? Tiêu rồi tiêu rồi, vốn cho rằng chỉ là ở trong bộ lạc của người
Hách Liên, nghỉ ngơi khỏe thì có thể đi tìm đồng đội, vừa vặn lúc này, tính cả
buổi vẫn là bị bọn Tây La Minh bao vây ở đây.
"Đúng
rồi, các người là người hôm đó bị bọn Tây La Minh truy đuổi ở phía trước, phải
không?" tôi hỏi.
Lần này
Cách Nhĩ Thái cũng chịu gật đầu, khẽ giọng nói: "Đúng, chúng tôi lúc đầu
không biết tại sao bọn họ làm như vậy, sau đó mới biết bọn họ là vì mê muội
người Ngõa Lặc các cô."
"Thế
sao đó thì thế nào? Bọn Tây La Minh thắng rồi sao?" tôi vội hỏi.
"Không
biết nữa, hình như là thắng, nhưng hình như cũng không thắng."
"Cuối
cùng là thắng hay là không thắng?" tôi có hơi sốt ruột, nói chuyện với chị
ta thật phí sức, cũng không biết bọn Thừa Đức bây giờ thế nào."
"Người
của các cô đa số đều sống ở đây, chỉ là bị người Tây La Minh giết một
phần." chị ta nói, suy nghĩ, rồi lại nói, "Người Tây La Minh nói
chiến tranh vẫn chưa kết thúc, lần sau các cô sẽ không có vận may như thế nữa
đâu!"
Tôi thở
dài, căm hận nói: "Cũng tại công chúa giả kia!"
Khuôn
mặt Cách Nhĩ Thái nghiêm túc nhìn tôi, đột nhiên nói: "Công chúa Đại Liên
Na là thật đó."
Thật
sao? Là thật sao giúp kẻ địch đối phó với người trong tộc của mình chứ? Tôi có
hơi không dám tin.
"Thật
đó, cô ta là công chúa Đại Liên Na của chúng tôi, chỉ là linh hồn của cô ấy bị
ác quỷ lấy đi." Cách Nhĩ Thái lại nói. Tôi lại phải thất vọng, thì ra là
thế! Thật hy vọng Thần linh của bọn họ có thể mang thân xác của Đại Liên Na đi.
"Còn
không mau làm việc!" sau lưng vang lên giọng nghiêm khắc, tiếp đó là Cách
Nhĩ Thái bị đạp một cái từ phía sau, té nắm sấp trên đất.
Đằng
sau là một gã đàn ông khỏe mạnh cao to đứng ở đó, người Tây La Minh! Tôi hung
hăng trừng mắt gã Tây La Minh đạp Cách Nhĩ Thái, Phùng Trần Sở Dương tôi có khi
nào chịu thiệt thòi thế này? Tôi trước giờ luôn đứng ở thế thượng phong! Cách
Nhĩ Thái vội kéo tôi quỳ xuống, hạ mình nói: "Đại nhân, chúng tôi biết sai
rồi."
Gã Tây
La Minh đó mắng té tát xong bỏ đi, tôi hơi căm phẫn, nhìn Cách Nhĩ Thái vẻ
không hiểu, vừa nãy chị ta vẫn còn là một người kiêu hãnh như thế, sao chớp mắt
cái đã thành ra thế này?
"Hoa
bất thoát, cô hãy nhớ, chỉ có sống, Thần linh mới có thể giải cứu cho chúng ta!
Dũng sĩ của chúng ta mới có thể cứu chúng ta! Bọn họ mong muốn nhìn thấy là
những người phụ nữ khỏe mạnh, mà không phải trở thành những người phụ nữ chết
đi!" Cách Nhĩ Thái nói từng chữ từng câu.
"Tôi
hiểu rồi!" tôi khẽ giọng nói, nhưng vẫn cảm thấy ấm ức, nhìn thịt dê nấu
trong nồi, hỏi, "Cho bọn Tây La Minh ăn hả?"
Cách
Nhĩ Thái gật đầu, tôi nhìn xung quanh không có bọn Tây La Minh, liền đứng dậy
đến bên trong nhổ nước miếng vào trong nồi. Thật hối hận không đem mấy cái bình
của chị Hồ cho, bằng không nhất định sẽ bỏ vào thức ăn của bọn chúng! Cách Nhĩ
Thái thấy tôi hành động giống đứa con nít như vậy, thì cười, sau đó cũng nhìn
xung quanh, cũng rất nhanh đứng dậy chạy lại nhổ nước miếng vào trong nồi, hai
người chúng tôi nhìn nhau mà cười.
Sau đó
mấy ngày, tôi lại quen biết với mấy người phụ nữ tộc Hách Liên, theo như Cách
Nhĩ Thái nói, Mẹ Ô Vân còn có cô con gái nhỏ Ô Nhật Na Giai, một tiểu cô nương
đáng yêu. Nhờ thảo dược của Mẹ Ô Vân, và sự chăm sóc chu đáo của Cách Nhĩ Thái,
vết thương trên bả vai tôi đã khỏi được bảy tám phần, miệng vết thương đã khép
lại, cử động cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi len lén quan sát xung quanh bọn
Tây La Minh, ở đây chủ yếu là kỵ binh của bọn chúng, nếu muốn thoát ra khỏi
đây, e rằng có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là chuyện không th, chỉ cần
tìm cơ hội tốt. Chỉ cần vết thương khỏi nhanh, tôi sẽ nghĩ cách trốn ra ngoài,
đối với việc chạy trốn này, tôi có lòng tin vào bản thân mình.
Trời
vừa nhá nhem, tôi như thường lệ cùng Cách Nhĩ Thái nấu thức ăn cho bọn Tây La
Minh, vừa bỏ thịt dê vào nồi, thì nhìn thấy có mười mấy kỵ binh phóng ngựa xông
vào, mặt Cách Nhĩ Thái biến sắc, liền nói với tôi: "Mau trốn vào trong
lều!"
Tôi
cũng không kịp hỏi kỹ, vội vàng chạy vào trong lều, phía sau Cách Nhĩ Thái đã
bị một kỵ binh tóm lấy, nhìn chị ta một cái, "Đàn bà xấu xí! Không
cần!" tiện tay ném xuống đất. Tôi mới chạy có hai bước, thì cảm thấy chân
đã rời khỏi mặt đất, gã vừa ném Cách Nhĩ Thái xuống đất tóm lấy vai tôi xách
lên ngựa, nhìn nhìn khuôn mặt tôi, rồi dùng tay áo chùi chùi, cười với một gã
kỵ binh khác: "Đàn bà đẹp, cần." nói xong thì ném tôi qua tên kỵ binh
kia, tôi chỉ cảm thấy mình giống như bay, sau đó thì rớt lên ngựa của gã kia,
được rồi, cái tên này của tôi được đặt chẳng hợp chút nào, lại còn phải làm con
chim con nữa chứ.
Tiếp
theo là một đứa con gái bị ném qua, gã kỵ binh này lại giơ tay đón lấy, chất
lên người tôi, sau đó lại một đứa con gái bị chất lên, tôi chỉ cảm thấy mình
sắp bị đè chết, gã kỵ binh kia mới quay về.
Lúc rớt
xuống đất, đã ở trước lều lớn của bọn Tây La Minh. Đếm được mười mấy gã Tây La
Minh đang ngồi xung quanh đống lửa, cười nói ồn ào, mùi thịt nướng từng đợt rời
rạc theo gió bay trong không khí, còn có tiếng cười ồn ào mạnh mẽ của bọn Tây
La Minh.
Mấy gã
kỵ sỹ Tây La Minh tiếp theo sau đó cũng ném bọn con gái trên ngựa của mình vào
trong đám người đó, hơn mười mấy người con gái tộc Hách Liên bị bắt nằm cuộn
tròn bên cạnh đống lửa, khẽ giọng khóc thút thít.
"Mông
ca, sao lại chọn mấy mọn hàng này đến?" một gã đàn ông cao to vạm vỡ khuôn
mặt râu quai nón đi đến phía trước bọn tôi, thò tay tóm lấy hai người con gái
Hách Liên nhìn nhìn, cười mắng tên bắt kỵ sỹ Tây La Minh vừa bắt chúng tôi.
"Mấy
đứa này hả? cũng không tệ, gần đây không bắt được cừu con mới nào, các ngươi
lại muốn ăn tươi, đành phải đi bắt mấy đứa Hách Liên xấu xí, được mấy đứa nà
không tệ!" cái gã được gọi là Mông ca phàn nàn.
"Vương,
ngài qua chọn trước một đứa chứ?" gã râu quai nón quay đầu gọi to tên đàn
ông đang đứng trước lều lớn.
Gã đàn
ông kia vẫn không trả lời, người bên cạnh hắn cười rồi nói: "Ê Râu, ngươi
chọn trước đi, Vương của chúng ta có Đại Liên Na công chúa xinh đẹp vậy, không
thèm mấy đứa này đâu!"
Gã râu
quai nón xấu hổ cười ha ha lên hai tiếng, sau đó lại gọi: "Vương, khi nào
thì cho chúng tôi nếm thử mùi vị của công chúa đây?"
Tôi náu
mình trong đám người Hách Liên, nghe bọn họ nói như thế, thì giật mình, không
ngờ rằng gặp được Tây La Minh vương ở đây, càng không ngờ rằng Đại Liên Na công
chúa đó là người của Tây La Minh vương, càng không ngờ hơn là bọn người Tây La
Minh lại nói chuyện láo xược như vậy, muốn người con gái của chủ chứ?
"Lúc
nào cũng được." gã đàn ông kia cười nói.
Tôi mém
té xỉu, đây là vua của Tây La Minh sao? Để cho cấp dưới cùng hưởng thụ người
con gái của mình ư? Bọn chúng thật không xứng làm người, Cách Nhĩ Thái đã nói
đúng, bọn chúng là quỹ dữ.
Người
con gái bên cạnh khẽ khóc thút thít, nỗi buồn của bọn họ cũng ảnh hưởng đến
tôi, tuy tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng răng vẫn lập cập như đánh điện báo.
Có chết
cũng không thể bị hủy hoại trong tay bọn này! Phùng Trần Sở Dương, bình tĩnh,
bình tĩnh, kiên cường, kiên cường, nhất định phải nghĩ cách, không có chuyện gì
mà không được.
Gã râu
quai nón đó đẩy dạt mấy đứa con gái Hách Liên tiến vào bên trong tìm, tôi muốn
núp ở phía sau để không bị lộ, nhưng vẫn chưa động đậy gì, tay của gã râu quai
nón đã thò tới, hắn một tay nhấc tôi lên, một tay vén mái tóc rối bù của tôi ra
khỏi mặt, nhìn nhìn, cười lớn nói: "Con cừu con nõn nà này là của tôi!
Mông ca
cũng qua kéo tôi lại, nói với gã râu quai nón với vẻ không vui: "Đứa này
là của ta, ngươi chọn đứa khác đi!"
Tên râu
quai nón tức giận: "Dựa vào cái gì mà nói nó của ngươi?"
"Cô
ta là do ta tìm được!" Mông ca cũng nổi nóng mắt gằn đỏ, tức giận nói.
Hai gã
đó lôi kéo tôi trước đám đông, tranh giành đến nổi đỏ mặt tía tai, không ai
muốn buông tay. Vết thương trên bả vai tôi vẫn chưa khỏi hẳn, bị hai cái gã to
khỏe như vượn người này kéo, đau đến chảy nước mắt.
Gã Tây
La Minh bên cạnh cười chế giễu tựa như gã râu quai nón và Mông ca đang làm trò
hề, càng có nhiều người xúm lại đùa bỡn.
Khuôn
mặt cả hai đều không nén được tức giận, cùng lúc buông tôi ra, rút trong thắt
lưng ra thanh đao cong, tư thế sẵn sàng liều mạng. Đánh đi, đánh đi, chết đi
một người thì ít bớt một người, tôi nói thầm, sau đó len lén bò vào trong đám
con gái Hách Liên. Mới bò không được hai bước, thì bị hai người bọn họ phát
hiện, lại mỗi gã một tay kéo tôi lại, kéo mạnh đến nỗi tôi suýt chút bị xé ra
làm hai.
"Buông
tay!" tôi tức xịt khói, thở phì phì đạp hai gã mỗi gã một đạp, hai người
bọn họ không ngờ một con cừu con đang chờ làm thịt như tôi sẽ có phản ứng như
vậy, nhất thời đần mặt ra, ngoan ngoãn buông tay ra.
Lập
tức, tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt chĩa vào tôi không giống nhau, giống
mũi tên vậy. Đặc biệt là ánh mắt của gã đàn ông đối diện, nhìn đến nỗi tôi sợ
khiếp vía, tôi hơi hối hận, muốn cười ruồi hai tiếng, nhưng mở miệng lại không
ra tiếng.
"Hai
anh hãy thương lượng trước đi, nếu không được thì mới đọ kiếm, tôi thích người
đàn ông khỏe mạnh." tôi đột nhiên cười nói.
Có
tiếng huýt sáo nổi lên trong đám đông, có người bắt đầu hưởng ứng, cbắt đầu
thấy náo nhiệt, càng có người dùng ánh mắt u ám nhìn tôi.
"Chẳng
có tiến bộ! Hai người các ngươi còn là dũng sĩ Tây La Minh của ta sao? Vương
phủ của chúng ta thiếu gì các cô gái khỏe mạnh, xinh đẹp, sau khi trở về ta sẽ
cho hai người hai đứa!" gã đàn ông được gọi là Vương nói, ánh mắt lạnh lẽo
âm u nhìn tôi một cái, nói tiếp: "Đứa con gái này trả lại cho Râu, Mông ca
ngươi chọn đứa khác đi!"
Mông ca
có hơi không phục, nhưng lại không dám nói gì, vẻ mặt ấm ức. Gã râu quai nón vẻ
mặt đắc ý kéo tôi lại, tôi vội né cánh tay hắn, la to: "Khoan đã!"
Mọi
người đều sửng sờ.
Đầu óc
tôi căng thẳng, nghĩ làm sao mới có thể thoát khỏi số phận trước mắt.
"Anh
là dũng sĩ Tây La Minh?" tôi trầm giọng hỏi.
Râu
quai nón nhìn nhìn tôi, kiêu ngạo gật đầu, nói: "Tôi là dũng sĩ dũng cảm
nhất của Tây La Minh, không tin cô có thể hỏi Nặc Đốn Vương!" nói xong
quay đầu nhìn gã đàn ông vừa nói lúc nãy một cái.
Norton
Vương? Tôi còn Kaspersky (1) cơ! (oạch...^^)
"Thế
thì tốt, tôi là con gái dũng cảm nhất Hách Liên, tôi muốn khiêu chiến với anh,
nếu anh thắng tôi, tôi cam lòng làm nô lệ của anh, nếu anh thua,
anh......" phải thổi phồng mình lên rồi hẳn nói.
"Ta
không thể thua!" râu quai nón kiêu căng ngắt lời tôi.
Tôi
cười khẩy, vậy thì không chắc, nếu anh thua, anh phải thả tôi đi!"
Râu
quai nón cười coi thường, gật đầu nói: "Được thôi, ta hứa với ngươi."
"Anh
không được, tôi phải có sự bảo của Nặc Đốn Vương của các anh!" tôi chỉ gã
đàn ông đối diện.
Nhất
thời mọi người đều ngẩn ra, đều nhìn theo cánh tay tôi chỉ gã đàn ông được gọi
là Nặc Đốn Vương, gã đàn ông đó lại nhìn tôi bằng ánh mắt u ám.
Khuôn
mặt gã râu quai nón kìm nén đến đỏ lên, tức giận nói: "Ngươi không tin lời
hứa của ta sao? Người Tây La Minh chúng tôi đều nhất nhất trọng chữ tín, Thần
linh có thể làm chứng!"
Thần
linh? Ông ta quá bận rộn rồi, tôi nói thầm, vừa phải quan tâm người Hách Liên,
vừa phải làm chứng cho bọn Tây La Minh các người, ông ta bận thế đến có kịp
không? Hơn nữa ông ta bây giờ e rằng vẫn còn ở chỗ Tây Vương Mẫu họp thần tiên
ấy chứ, đâu có rãnh mà lo mấy chuyện vớ vẩn ở đây!"
"Tôi
không phải không tin anh, tôi chỉ là không quá tin Nặc Đốn Vương của các
anh!" tôi cười khẩy, "Cho nên tôi cần phải có sự chấp thuận của ông
ta!"
Mọi
người đều chờ đợi câu trả lời của Nặc Đốn Vương.
"Ta
đồng ý, nếu cô thắng Râu, cô được thả." Nặc Đốn Vương nói.
Tiếp
sau đó mọi người lại sôi nổi lên, đều chờ đợi xem náo nhiệt, gã râu quai nón
vứt thanh đao ở thắt lưng hắn xuống đất, cười gằn.
"Đợi
đã!" tôi vội la to.
"Lại
làm sao nữa?" gã râu quai nón hỏi, vẻ mặt đã hơi không còn nhẫn nại nữa.
Nói
thật, trong lòng tôi rất sợ, khiêu chiến với hắn chỉ là lời nói ứng phó nhất
thời, chứ tường tôi thế này, không bằng một nửa của hắn, hắn giơ tay ra là đã
hơn thắt lưng của tôi, đánh, tôi chắc chắn không thể thắng nổi hắn.
"Anh
đói sao?" tôi đột nhiên hỏi
Râu
quai nón ngớ người, sau đó lắc đầu, "Không đói, ngươi ở đâu mà nói nhảm
nhiều như vậy, rốt cuộc đánh hay không đánh? Không đánh thì đến làm người phụ
nữ của ta."
Lời của
gã râu quai nón làm cho đám đông cười một trận.
"Anh
không đói, tôi lại đói, bây giờ đánh, rất không công bằng. Sức anh căn bản
không mạnh bằng tôi, nhưng vì tôi đói đến không còn sức, nên anh mới có thể mạnh
hơn tôi một tí ti." Tôi giơ tay ra, nói so với đầu ngón tay út, "Như
vậy đối với tôi không công bằng, đến Thần linh cũng không chấp nhận được."
Râu
quai nón bị tôi nói đến choáng váng, tuy lúc nghe tôi nói tôi mạnh hơn hắn thì
khuôn mặt vẻ không tin, nhưng vừa nghe tôi nói Thần linh sẽ không không chấp
nhận được, cũng hơi bối rối, lấy tay gãi gãi đầu, hỏi: "Vậy thì làm thế
nào?"
"Làm
thế nào? Đương nhiên là phải đợi tôi ăn no rồi mới đọ sức!" tôi nói.
Vừa nói
dứt lời, lại làm cho mọi người cười vang, bọn chúng đều cho rằng tôi sợ, nói
muốn đấu với râu quai nón, chẳng qua là nói để giữ thể diện.
"Các
ngươi rốt cuộc có đấu hay không? Râu, nếu ngươi không dám thì để cho ta!"
Mông ca ở bên cạnh nói.
"Xéo!"
râu quai nón chửi Mông ca, sau đó quay đầu nói với tôi, "Vậy cô ăn nhanh
đi! ăn xong rồi đấu!" nói xong thì dùng tay xách tôi đến ngồi bên đống
lửa, cầm một con dao nhét vào tay tôi, chỉ thịt dê đang nướng trên lửa nói,
"Mau ăn đi!"
"Ờ!"
tôi đáp, nắm chặt con dao trong tay, bây giờ lén cho hắn một dao? Không được,
cho dù đâm trúng, bọn họ cũng không bỏ qua cho tôi, e rằng sẽ gây họa cho tôi,
vậy phải làm sao đây? Cũng không thể cứ ăn mãi, rồi cũng ăn xong thôi, phải
nghĩ cách thắng gã Râu này. Gã Râu này, nhìn rất hung ác, có lẽ chỉ hung ác bên
ngoài thôi, chứ bụng lại thật thà, tôi nói đói thì hắn để cho tôi ăn
Bọn Tây
La Minh bên cạnh đều dùng ánh mắt quái gỡ nhìn tôi, giống như chưa bao giờ nhìn
thấy người Hách Liên như tôi vậy, chỉ có vẻ mặt gã Nặc Đốn Vương thản nhiên
uống rượu, khóe miệng còn treo nụ cười hơi lạnh lùng.
"Sao
hả? Không khát sao? Hay là muốn con gái?" Nặc Đốn Vương cười, "Đi
chọn đứa con gái các ngươi muốn đi, như vậy mới náo nhiệt."
----------------------------------------------------------------------
Chú
thích:
(1) -
Norton: âm hán việt là Nặc Đốn nên Sở Dương nghe ra là Norton phần mềm diệt
virus của Symantec, và nói mình còn là Kaspersky (cũng là phần mềm diệt virus)
ý ví mình cũng không kém cạnh gì.