Mùng 8
là một ngày gà bay chó nhảy, bận rộn túi bụi. Hội Tố nhi như thể có bánh xe dưới
chân, đến chỗ nào cũng chỉ thấy có cơn gió lướt qua. Thời gian qua gấp gáp mà
lại có quá nhiều thứ cần thu xếp. Đây giống đi cầu thân ở chỗ nào chứ có mà
giống như đi tị nạn thì đúng hơn. Các cung nữ cho tất cả mọi thứ linh tinh vào
trong rương còn tôi chọn những thứ bé bé đáng tiền giấu vào một chỗ. Haiz, thật
đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa được ra ngoài mở mang thành ra chẳng biết cái
nào đáng tiền hơn cái nào, thôi đành lấy vàng cho an tâm.
Tố nhi
giúp tôi thu dọn tranh chữ trong thư phòng, thực ra tôi rất muốn nói rằng đừng
dọn mấy thứ vô dụng ấy nữa, có thời gian đi kiếm thêm vàng bạc tốt hơn, nhưng
mấy lần mở miệng ra lại ngại không dám nói nữa. Bà đây tuy không biết chữ nào
nhưng Phúc Vinh công chúa lại là tài nữ có tiếng, tôi mà nói sẽ hủy hoại hình
tượng người ta mất do vậy đành mặc kệ Tố nhi làm việc không cần thiết,
Tôi
thấy hứng thú khi Tố nhi lấy từ trong ngăn kéo ngầm một cái hộp vừa bé vừa dài,
những thứ phải giấu đi thường là bảo vật, bèn bảo cô mang đến cho tôi xem. Mở
hộp thấy bên trong chỉ có một bức tranh khiến tôi thất vọng. Trong tranh là một
cô gái mặc cung phục, rất đẹp, nét quyến rũ tỏa ra từ xương cốt.
"Người
trong bức tranh này là ai?", tôi hỏi.
Tố nhi
về lý trí đã chấp nhận việc tôi mất trí nhớ nhưng về tình cảm vẫn có phần khó
thích nghi: "Công chúa, đây là bức họa quý phi nương nương, mẫu thân công
chúa."
Mẫu
thân? Đẹp như vậy sao? Tôi cầm bức tranh đứng trước gương đối chiếu, tự dưng
thấy thật thiệt thòi mình không có lấy một phần nhan sắc của bà. Bà mẹ của tôi
đúng là không có trách nhiệm, bản thân thì xinh đẹp như vậy mà không truyền cho
con gái được tí nào.
Phía
dưới bức họa viết mấy chữ bé, tuy hiếu kỳ nhưng cũng không thể nói với Tố nhi
rằng tôi không biết chữ nên đành gác lại.
"Có
đem theo bức họa này không?", Tố nhi hỏi.
Tôi gật
đầu, đã là chân dung mẫu thân mà không mang theo thì Tố nhi sẽ nghĩ thế nào
nữa. Lại nhìn vào người đẹp trong tranh, mẹ ơi tuy mẹ không cho con chút nhan
sắc nào nhưng ngay cả đi cầu thân con cũng không quên mang theo mẹ.
Dọn dẹp
đến tối mới xong. Để có thể lực dồi dào ứng phó với buổi lễ ngày mai, tôi lên
giường ngủ từ sớm. Có lẽ do quá hồi hộp nên nằm mãi mà không ngủ được. Đang mơ
mơ màng màng thì nghe có tiếng người đi vào, tưởng là Tố nhi, liền ngồi dậy
quay ra nói: "Tố nhi, tôi không ngủ được, bây giờ mấy giờ rồi?"
Tố nhi
không trả lời khiến tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn. Không nhìn không sao, vừa
ngẩng lên tôi giật mình tí nữa thì rơi từ trên giường xuống.
Hôm nay
đổi cho bất cứ ai đến cũng không làm tôi kinh ngạc đến mức này, cho dù người đó
có là hoàng thượng đến từ biệt hay Thẩm lão đầu đến thương thảo chuyện chạy
trốn. Nhưng, khiến tôi không thể ngờ được người đến lại là tam hoàng tử của
Ngoẵ Lặc.
Thị vệ
của Đại Chu đâu hết
rồi, sao có thể để hoàng tử nước địch đến thâm cung của công chúa vào lúc đêm
khuya thế này?
Đối mặt
với ánh mắt lạnh băng của tam hoàng tử tôi thấy mình tê dại. Có khi nào đến
giết người diệt khẩu? Nhưng tôi có biết gì đâu? Đến báo thù? Nếu thế thật thì
đúng là đồ hẹp hòi, tôi chỉ công kích một chút thôi chứ có gì to tát đâu.
Đang
suy nghĩ thì hắn ta đã đến trước giường, đầu của tôi dần ngả ra sau theo từng
bước chân tiến lại gần và cuối cùng dừng ở góc bốn mươi lăm độ. Do tác động của
trọng lực, cằm hướng xuống dưới, miệng tôi hé mở.
"Sao
không hét?" anh ta cười nhạt.
Hét? Có
tác dụng không? Tôi lấy tay đẩy cằm mình lên, cười gượng: "Nửa đêm nửa
hôm, làm phiền đến người khác là không tốt mà cho dù không phiền đến ai phiền
đến hoa hoa cỏ cỏ cũng không tốt, đúng không?"
Tam
hoàng tử sững người, ngay sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi,
"Ngươi thậm chí không thèm hỏi ta làm cách nào vào đây?"
"Bay
mái trèo tường chứ còn gì, trên ti vi toàn diễn như vậy, sau đó điểm huyệt ngủ
của mọi người trong cung cho nên tôi có hét cũng vô ích.", tôi bĩu môi
nói. Tưởng người ta ngu chắc, chưa ăn thịt lợn cũng biết lợn chạy thế nào chứ.
Nhìn
nét kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt tam hoàng tử tôi biết mình đoán đúng.
Thật không ngờ tên này lợi hại vậy, không biết là đến một mình hay...
"Đêm
hôm khuya khoắt đến chỗ tôi là để buôn chuyện hay uống trà? Đừng nói anh bị
mộng du rồi vô tình đi đến đây nhé, cung của tôi buổi tối đều phải khóa
cửa.", tôi xoa xoa cái cổ tê cứng nói.
Tam
hoàng tử cười, liền sau cúi người xuống làm tôi vội vàng lùi lại, khổ nỗi chưa
kịp lùi thì cái cổ tội nghiệp đã nằm trong tay hắn ta.
P/S :
Hehe... Bắt đầu bắt đầu ....