".. Tôi sẽ luôn ở trong phòng để bảo vệ người."
"Công chúa điện hạ, tôi không có tư cách đến để bầu bạn với người."
"Bởi vì đàn ông sẽ làm người bị thương."
"Là thế này.. Thân thể ti tiện của chúng tôi không có tư cách động vào người, chúng tôi sẽ bất cẩn mà làm cho người bị thương."
* * *
Thật đáng ghét.
Lần đầu tiên nói chuyện nhiều như vậy với Gerd, kết quả đối phương lại không hề nói ra câu nào mà Rebecca muốn nghe cả.
Hắn đúng là một người khó hiểu.
Khi đối phương khăng khăng muốn cô nên đi nghỉ ngơi, Rebecca đã trở nên mất kiên nhẫn.
Nàng đã làm đến nước này, mà đối phương lại còn muốn tránh né. Người này, rõ ràng đã bắt đầu chậm rãi đứng lên, nhưng lại lui về phía sau cự tuyệt.
Rebecca cau mày phiền não, vì vậy cô nắm lấy thanh kiếm của hiệp sĩ.
Đàn ông đúng là một sinh vật rắc rối.
Rebecca đã chứng kiến cuộc cãi vã giữa vương phu và nữ hoàng.
Phụ thân của nàng có khuôn mặt có thể khiến hoàng hậu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, phong thái tao nhã cao quý, nhưng trong trận cãi vã đó, ông ta mất đi lễ độ, hai tay nắm lấy vai nữ hoàng, mu bàn tay phồng lên. Nổi gân xanh vì tức giận: "Cartherine, chồng của cô rõ ràng là ta, sao cô lại đối xử tốt với một con chó như vậy? Ta không hiểu, cô lại như thế.."
Rebecca thông cảm với mẹ, nhưng chỉ có điều giờ đây cô thấy mình mới là người cần thông cảm.
Rebecca thất vọng vì hiệp sĩ trung thành không đáp lại lời đề nghị của cô.
May mắn thay, công chúa không phải là một người sẽ bị sốc bởi một vấn đề tầm thường như vậy, kỵ sĩ cân nhắc rồi nói: "Vậy, xin người hãy lên giường nghỉ ngơi ngay bây giờ", Rebecca trực tiếp cầm lấy kiếm của hiệp sĩ.
Hay lắm, ta không thể nắm trọn cả nó.
Nàng nghe thấy Gerd hít một hơi.
Đó là một hơi thở, bàng hoàng, hoang mang, bối rối.
Đôi mắt màu xanh nước biển của anh ta kinh ngạc đến mức không chớp được, trông anh ta giống như một con chó hoang đột nhiên được ôm vào lòng.
Ngươi sẽ làm ra tổn thương?
Rebecca ngây thơ hỏi, như thể đó thực sự chỉ là một câu hỏi đơn giản.
Cô đặt tay lên thanh kiếm, có chút tò mò.
Ồ, nó thực sự rất khác biệt. Sự tò mò của Rebecca đã tăng lên rất nhiều vì cảm giác mới lạ và đặc biệt. Khả năng của cô ấy cho phép cô ấy nhìn thấy mặt tối của chiến tranh từ khi còn nhỏ. Một số binh lính phe đối đầu xấu xa ra sức lăng nhục, cả nam lẫn nữ. Tất nhiên Rebecca biết cách sử dụng kiếm, và mặt xấu xa của bản chất con người gần gũi với cô hơn là tình yêu..
Rebecca không quan tâm đến tình yêu, cô ấy chỉ quan tâm đến nhu cầu của mình có được đáp ứng hay không. Đương nhiên, tiền đề của nhu cầu này là nó không can thiệp vào các vấn đề chính vụ và chính sự, Rebecca đã quan sát thấy rằng mối quan hệ giữa mẫu thân và hiệp sĩ sẽ không ảnh hưởng đến người để trở thành một nữ hoàng.
Chỉ cần giữ bí mật.
Vì vậy, Rebecca nhìn lên và hỏi hiệp sĩ, "Thật sao?"
Nàng cho rằng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng, thanh kiếm trong lòng bàn tay, giống như những thân cây cứng rắn đâm xuyên đá trong vườn thượng uyển, không tự chủ được đâm vào lòng bàn tay.
Rebecca nhìn Gerd đi từ kinh ngạc đến sửng sốt rồi đến bình tĩnh, anh ta có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt, cho dù giương cung bạt kiếm, anh vẫn như cũ mà lui về sau, trường kiếm vì nóng nực mà rời khỏi lòng bàn tay, Gerd hướng về Rebecca quỳ một gối xuống.
"Xin đừng nói vậy, thưa công chúa điện hạ," Gerd nói một cách nghiêm túc, "Tôi không chắc ai đã nói với người một điều khủng khiếp như vậy, nhưng xin hãy tin tôi, tôi thề trung thành với người cho đến chết và hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác."
Ngu xuẩn!
Ngu xuẩn!
Rebecca tức giận đến muốn đánh một cái thật mạnh vào đầu anh, tên khốn kiếp!
Với mái tóc vàng óng như ánh mặt trời, Gerd kiên nhẫn phổ cập tri thức cho công chúa ngây thơ: "Hơn nữa, hành động hôm nay hoàn toàn không phù hợp. Công chúa điện hạ, người là phụ nữ, còn thần.."
Rebecca nắm chặt tay, rất muốn đánh anh.
Gerd dùng đôi mắt xanh như đại dương nhìn nàng chằm chằm: "Thần biết công chúa đã trưởng thành, đối với loại chuyện này vô cùng tò mò, tôi cũng biết công chúa chỉ là tò mò mà thôi, yên tâm, tôi sẽ không đề cập chuyện này với bất kỳ ai.."
Rebecca thở mạnh.
Cái gì, tên ngốc này.
Từ góc độ của cô, thậm chí có thể nhìn thấy thứ mà Gerd cố tình che giấu, thứ có sức mạnh đến mức có thể làm nứt đá, và hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được phản ứng của mình.
Nhưng anh vẫn có thể bình tĩnh kiềm chế bản thân, cố gắng truyền đạt cho cô những kiến thức khoa học phổ thông đúng kiểu cũ rích mà ngay cả học sinh tiểu học cũng không muốn nghe.
".. Người sẽ có phu quân của riêng mình, cũng phải chọn cho mình một người mà mình thương yêu.."
Rebecca ngắt lời anh ta: "Ta hiểu rồi."
Gerd đứng lên: "Công chúa, mời người trở về nghỉ ngơi, nếu người còn sợ hãi --"
"Bây giờ ta không sợ," Rebecca nói chắc nịch, "cám ơn Gerd."
Gerd thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn che đậy vật kia, cười nói: "Công chúa, giúp người xua tan buồn rầu là chức trách của tôi."
Rebecca muốn cưỡi lên cổ anh và vò mái tóc vàng của anh ấy.
Nếu thực sự muốn giải tỏa những muộn phiền của cô, thì nên bóp lấy eo cô rồi quẳng đi đâu, hoặc ôm lấy cô, đè cô lên trên tường thành, ép khô cô, đều được.
Thay vì điều này, hắn chỉ mỉm cười khoan dung và hài lòng.
Rebecca càng nghĩ càng tức giận, cô quay người trở về phòng ngủ, quyết định không nói chuyện với tên hiệp sĩ khó chịu này trong ba ngày kể từ bây giờ.
Từ bữa sáng trở đi, Gerd nhận thấy công chúa có vẻ không vui lắm.
Cô không chào hỏi anh như trước, khi ăn uống ít hơn 200ml sữa so với trước, chỉ ăn 2/3 cái bánh sandwich.
Gerd bắt đầu suy nghĩ sâu sắc, liệu mình có làm sai điều gì tối qua hay không.
Trong lúc đang suy nghĩ, Gerd liền nghe thấy quản gia phụ trách mặc quần áo cho công chúa kêu lên: "Trời ạ, công chúa, lòng bàn tay của người.."
Công chúa có bị thương không?
Gerd sải bước đến vị trí ngăn cách với công chúa bằng một tấm rèm, và nhìn thấy cơ thể trắng như tuyết của công chúa.
Như bông hồng trắng mới nở.
Mảnh mai đến khó tin.
Gerd rõ ràng biết mình nên lùi lại, nhưng lúc này anh không thể kiểm soát ánh mắt của mình.
Giống như mấy ngày trước khi hắn đi tắm, vô tình nhặt được một sợi tóc vàng của công chúa để lại.
Mái tóc quăn vàng óng như thác nước buông xõa, công chúa chỉ mặc một chiếc áo yếm và chiếc quần đùi, trong lúc chờ quản gia giúp mặc áo và chải đầu, nàng ngáp dài một cái, vươn vai, cũng nhìn lòng bàn tay của cô.
"Không có gì," công chúa nói, "có lẽ là do sơ ý va vào tủ trong lúc ngủ thôi."
Nói đến đây, cô ấy dường như cũng tò mò không biết những vết đỏ trên lòng bàn tay mình đến từ đâu, cô ấy giơ hai tay lên, hướng về phía ánh sáng, bối rối nhìn trái nhìn phải.
Lòng bàn tay xinh đẹp hoàn mỹ của nàng giờ đầy những vết bầm đỏ, giống như dấu vết của sự thô lỗ.
Gerd biết chính xác nguyên nhân gây ra vết đỏ đấy.
Đó là đêm qua, khi thanh kiếm của anh xuất hiện.