Toàn thân đau nhức, Mi Nhi cố gắng mở ra cặp mắt do khóc đã sưng lên. Trước mặt hiện ra một màu đỏ thắm. Mẫu thân đã chết, máu ở trên mặt và lệ hoà cùng nhau. Vì sao? Khinh Vũ!
Chậm rãi đứng dậy, Mi Nhi muốn xem đây rốt cục là ở đâu, những bức màn màu đỏ thắm, thảm trải sàn đỏ thắm. Giường cũng đỏ thắm. Giường? Trên giường có người? Ai? Mi Nhi lặng lẽ đi đến nhìn người ngủ say trên giường.
Khinh Vũ, giống như trẻ con đang nằm ngủ, ôm chặt cái gối màu đỏ, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt. Hai mắt nhắm nghiền, trong miệng tự lẩm bẩm, là ác mộng sao? Mi Nhi tự nghĩ thầm.
"Tỷ....tỷ... đừng...." Nắm chặt cái gối trong tay, "Cha.... Cha...người tỉnh lại đi... bọn họ là ai? Mẹ, mẹ, đừng khóc! Mẹ, còn có Khinh Vũ!... Mẹ... Người đi đâu vậy?... mẹ...mẹ...!" Mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, Mi Nhi đau lòng nhìn cô bé trước mắt, chuyện của Dịch phủ, nàng đã từng hướng về phụ hoàng cầu xin, nhưng phụ hoàng tức giận khăng khăng làm theo ý mình. Đây là báo ứng sao? Nàng nên hận cô gái đáng thương này sao? Trong hai đêm, nàng ta tan cửa nát nhà, hai bàn tay trắng không có gì cả! Khinh Vũ còn đang thì thào. Mi Nhi cầm lấy chiếc khăn lụa bên cạnh, muốn lau mồ hôi cho Khinh Vũ. Nhưng khăn lụa vừa mới chạm đến gương mặt Khinh Vũ, nàng vốn ngủ say bỗng nhiên mở mắt.
"Ngươi muốn làm gì?!" Ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng gương mặt của Mi Nhi.
"Ta..." Hốt hoảng "Ta chỉ là muốn thay người lau mồ hôi, người gặp ác mộng, đúng không?"
"Ta gặp ác mộng! Chính là các ngươi ban cho!"
Gỡ ra cánh tay gần trong gang tấc, khăn tay màu đỏ từ trong tay rơi xuống thảm, "Ta cũng không phải là thương hại ngươi là dân mất nước, chỉ là muốn cho ngươi nếm mùi đau khổ! Muốn giết ta, ngươi còn phải học nhiều!"
Đứng dậy, vuốt mớ tóc ra sau lưng. "Người đâu!" Hai cung nữ sau đó tiến vào. "Ta muốn đi tắm! Rửa mặt chải đầu sơ, ta muốn đi Ngưng Dương cung gặp ca ca ta!" Khinh Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Mi Nhi, "Ta nên đổi lại xưng là Hoàng huynh chứ!"
- ------------------------------------
"Nghe nói muội để lại công chúa tiền triều hầu hạ muội?" Khinh Thư nhìn muội muội trò chuyện.
"Ca..." ngừng lại, phát hiện mình lỡ lời, "Hoàng huynh, mộ bia của phụ mẫu và tỷ tỷ, muội muốn chuyển vào trong cung."
Khinh Thư đau lòng nhìn thoáng qua muội muội đang ngồi bên cạnh, "Nếu như không quen, muội có thể tiếp tục gọi ta là ca ca! Muội vĩnh viễn là muội muội của ta!" Từ lúc cứu Khinh Vũ từ tay quan binh, nàng cũng chưa từng cười.
"Chuyện của phụ mẫu, giao cho muội! Chuyện của Khinh Ca, cũng giao cho muội!" tiếp tục viết, "Việc của công chúa, ta hiểu rõ muội muốn làm gì, thế nhưng! Cẩu hoàng đế tiền triều định đem nàng ta gả cho các nước chư hầu. Vạn nhất các nước chư hầu muốn nữ nhân này, không khỏi lại đụng phải một trận ác chiến!"
Khinh Vũ khinh bạc chớp mi, "Hắn nếu đến, muội sẽ tặng hắn một cỗ quan tài!"
Hung hăng nói, Khinh Vũ ở trong đám cung nữ lui về cung.
Người đâu? Mới một lát liền không thấy! Khinh Vũ giận dữ nhìn cung nữ ở phía sau.
"Người đâu?!"
"Bẩm công chúa, nàng... nàng... đi ngự hoa viên rồi!"
"Ngự hoa viên?!" Khinh Vũ khoé miệng khẽ nhếch, "Một nô tì vẫn còn đi ngắm hoa!"
Mang theo mấy người cung nữ, Khinh Vũ điều khiển, mặc dù đêm trước trải qua một trận hoả chiến, nhưng ngự hoa viên vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Khinh Vũ rất nhanh đã tìm thấy nô tì đáng ghét, nàng ngồi xổm ở kia, sửa sang một chậu hoa mẫu đơn lẫn lộn lá. Vẻ mặt chăm chú mà vui thích! Vui thích? Nàng có tư cách gì vui thích?!
Bỗng nhiên nhìn thấy mảnh lụa mỏng màu đỏ, không cần ngẩng đầu, Mi Nhi cũng biết người đến là ai. Nguy rồi! Không nghĩ đến nàng nhanh như vậy đã trở về. Nhất định là những cung nữ kia nói cho nàng biết mình ở đây! Sợ cúi đầu, Mi Nhi dần dần đứng lên, có thể cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn như băng của Khinh Vũ sau lưng. Thật là không nghĩ ra, một cô gái khóc thầm trong mộng như thế, lại có thể vô cùng băng giá khi đến gần!
"Ngẩng đầu nhìn ta!" Thanh âm cũng giống như ánh mắt, lạnh như băng.
"Vâng!" khúm núm, Mi Nhi từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với cặp mắt lạnh như băng kia. "Xin lỗi, công chúa điện hạ, ta... ta chỉ là đến xem Hoa nhi môn một chút!"
"Ngươi trồng hoa?" tỷ tỷ cũng thích hoa mẫu đơn, đặc biệt thích hoa mẫu đơn đỏ. Nàng thường xuyên cùng tỷ tỷ ở trong sân sửa cành bắt sâu, tỷ tỷ thấy sâu lúc đó rất hoảng sợ, mọi việc vẫn rõ ràng ngay trước mắt. Nhưng hôm nay....
Khinh Vũ đi tới một cây mẫu đơn đỏ, cầm cây kéo, học dáng vẻ cắt hoa của tỷ tỷ nàng, đem cành mẫu đơn xanh tươi cắt xuống, giao cho Mi Nhi.
"Ngươi cầm thay ta!" Tỷ tỷ thường xuyên làm thế này, ở trong sân tìm kiếm cây hoa xinh đẹp nhất, sau đó cắt xuống mỉm cười.
Mi Nhi được sủng ái mà lo sợ, hai tay run run tiếp nhận lấy cành hoa mẫu đơn trong tay Khinh Vũ, nhẹ nhàng cầm giúp nàng. Cây hoa mẫu đơn đỏ bên cạnh gương mặt của Khinh Vũ càng làm động lòng người. Cô gái xinh đẹp, khiến cho Mi Nhi trong mắt sáng lên. Khi ánh mắt của nàng lướt qua ánh mắt của Khinh Vũ thì, nàng cư nhiên thấy được sâu trong ánh mắt lạnh lùng kia, lộ ra ưu thương. Nước mắt trong mắt nàng rưng rưng.
Phát hiện Mi Nhi nhìn chằm chằm, Khinh Vũ đột nhiên nhận thấy sự thất thố của mình. Nhắm hai mắt lại, nàng đi về phía trước, "Từ ngày mai trở đi, mỗi sáng, ngươi đi hái hoa mẫu đơn với ta! Bổn cung đem tất cả hoa trong vườn giao cho ngươi vun trồng. Nếu như chết một gốc cây, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!"
Nhìn cung nữ vây quanh cùng bóng lưng Khinh Vũ rời đi. Mi Nhi trong lòng đối với Khinh Vũ có chút trìu mến. Nghe nói Dịch phủ hai tiểu thư tình cảm thâm sâu, tỷ tỷ đột nhiên chết đi, lưu lại cho muội muội đau xót nhất định rất sâu. Khinh Vũ bi thương, nhất định cũng là vì tỷ tỷ! Khinh Vũ căm hận mình như thế cũng phải... Nên như thế nào mới không làm cho Khinh Vũ thống khổ như vậy nữa?!
Đáng ghét, vì sao vừa rồi nô tì đó mang hoa cho ta lại làm cho ta cảm giác được tỷ tỷ? Đáng ghét! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!