Công Chúa Đích Nữ Nô

Chương 4:




Ngày hôm sau, Hoàng đế giận dữ! Mắt ưng như kiếm đứng ở đại điện nhìn quần thần phía dưới! Lẽ nào, ngày hôm qua những người đó, thật sự không điều tra ra. Khinh Vũ tính mạng nguy kịch, toàn bộ thái y viện đều thay phiên chăm sóc, mặc dù không phải bị đâm chí mạng, nhưng mà mất máu quá nhiều, đến bây giờ vẫn sốt cao, vết thương vẫn chưa thể kín miệng. Nghĩ tới những thứ này, Dịch Khinh Thư hoàn toàn không có tâm trạng.
"Bãi triều!" Hung hăng quăng xuống tấu chương, rời đi.
Mọi người đều sôi nổi bàn luận, đến tột cùng là ai muốn ám sát Khinh Vũ công chúa...
Nghe nói công chúa là vì cứu tiền triều công chúa mới trúng kiếm...
Nhìn Khinh Vũ nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, Mi Nhi trong lòng đau xót. Nàng sao lại muốn cứu ta? Nàng không phải là nên hận ta sao? Vì sao còn mạo hiểm tính mạng? Tỉnh lại đi, Khinh Vũ! Tỉnh lại! Chỉ cần người tỉnh lại, người muốn ta nhục nhã thế nào ta đều có thể! Chỉ cần người tỉnh lại...
"Tỷ tỷ..." Khinh Vũ lẩm bẩm trong lúc mê man, "Tỷ tỷ... Không... đừng bỏ Khinh Vũ lại..."
Trán lại đổ mồ hôi, cầm lấy khăn tay của mình, nhẹ nhàng lau đi. Khinh Vũ đang hôn mê bất thình lình nắm chặt lấy tay của Mi Nhi, ôm vào lòng, "Tỷ tỷ... tỷ tỷ... muội không muốn tỷ chết... tỷ làm sao nhẫn tâm bỏ lại..."
Muốn tránh thoát, thế nhưng, nhìn Khinh Vũ khoé mắt rơi ra một giọt lệ. Không đành lòng... Khinh Ca chết, đều do phụ hoàng! Đây hết thảy, lẽ nào số mệnh đã định, ta, cái mạng này nhất định là của nàng.
"Nàng, chưa tỉnh..." Giọng nam khiến cho Mi Nhi thất kinh. Quay đầu, một người thân thể uy vũ đang đứng bên ngoài. Nhẹ nhàng vén rèm che, Dịch Khinh Thư chậm rãi đi vào. Nhìn nam tử khiến cho mình bị diệt nước, nàng hẳn là nên cầm lấy kéo cùng hắn sống chết, hay là...
"Lôi Mi Nhi!" Khinh Thư nhìn Mi Nhi ngồi bên mép giường, "Tiền triều công chúa. Ta không biết vì sao Khinh Vũ khăng khăng đem ngươi giữ bên người, có lẽ là bởi vì ngươi cùng muội muội của ta có mấy phần giống nhau. Nếu để cho ta biết thích khách tối hôm qua có liên quan đến ngươi! Ta chắc chắn sẽ băm ngươi làm vạn đoạn!" Khẽ vuốt trán nóng như lửa của Khinh Vũ, Khinh Thư cúi đầu.
"Ngự y!" Khinh Thư quay đầu, ngự y chờ ngoài cửa lập tức tiến vào, "Bất kể dùng phương pháp gì, cũng phải làm cho công chúa khỏi bệnh, bằng không ta muốn ngự y viện tuẫn táng(chôn cùng) theo!"
"Vâng..." Ngự y sợ đến khúm núm, Khinh Thư thanh âm tuy ôn nhu, nhưng lại ngấm ngầm sát ý lạnh như băng.
Mi Nhi nhìn nam tử anh tuấn rời khỏi tầm mắt của mình. Khinh Thư, Khinh Vũ, ánh mắt kia, huynh muội thân tình, làm nàng rung động. Mặc dù mình thân là công chúa, trong cung huynh đệ tỷ muội cũng nhiều, nhưng lại không có một người nào thân thiết như huynh muội họ. Đến tận lúc này, nước mắt không kìm được lăn xuống.
"Làm sao vậy...?" Thanh âm nhỏ, nhưng làm cho Mi Nhi kinh hãi, tỉnh dậy?! Khinh Vũ tỉnh dậy!
Khinh Vũ nhíu chặt đôi mày, đầu óc choáng váng, "Nước..."
Mi Nhi lập tức hô to gọi ngự y, một bên đi lấy nước cho Khinh Vũ. Ngự y chuẩn mạch cho Khinh Vũ, thần sắc vẫn hoảng loạn như cũ. Công chúa mạch tượng cực kì suy yếu, lúc yếu lúc dừng. Nếu không chú ý, rất có thể...
Nước đây, Mi Nhi hưng phấn bưng bát nước.
"Công chúa lại vừa hôn mê. Ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận trông chừng tình hình công chúa, hơi không chú ý, rất có thể sẽ..." Ngự y không dám nói tiếp. Ai cũng không hy vọng lo lắng biến thành sự thật.
Đêm, lạnh.
Mi Nhi trong lúc ngủ bị hơi lạnh làm tỉnh, nàng xoa xoa mắt. Chà xát cánh tay lạnh cóng, muốn đứng lên đi lấy thêm quần áo. Chẳng biết lúc nào ngọn đèn trong điện đã bị thổi tắt. Nàng chỉ có thể sờ soạng đi về phía trước. Nhìn một màn trước mắt, nàng hoàn toàn choáng váng, cửa cung bị mở ra, gió ào ào thổi vào trong, bức màn màu đỏ nhảy múa. Nàng quay đầu, thị tẩm và cung nữ đâu hết rồi? Họ sao lại ngủ như chết vậy?!
Công chúa!! Mi Nhi không kịp suy nghĩ nhiều, nàng lập tức hướng về bên mép giường chạy đi. Không thấy! Không thấy công chúa! Lấy tay thăm dò một chút trên giường, vẫn còn hơi ấm, công chúa biến mất hẳn không lâu. Mi Nhi không dám kinh động thị vệ, nếu như kinh động, hoàng thượng tất nhiên sẽ giận dữ! Vậy mình và cung nữ chắc chắn tính mạng khó giữ được. Nàng quyết định sẽ tìm được công chúa trước khi thị vệ phát hiện ra.
Trong đêm tối, cung điện như có hàng vạn dã thú bò lổm ngổm, Mi Nhi trong lòng rối rắm. Công chúa nghìn vạn lần không thể xảy ra chuyện được. Nhưng mà cung điện lớn như vậy, công chúa có thể đi đâu? Nàng thường ngày hay đi đâu? Đi đâu? Không thể hoảng, phải tỉnh táo! Lôi Mi Nhi, suy nghĩ thật kỹ, công chúa thích nhất đi nơi nào? Thích nhất nhìn cái gì?... Hoa mẫu đơn! Đúng rồi! Ngự hoa viên! Công chúa có lẽ đang ở ngự hoa viên! Xoay người, sau lưng dường như lộ ra vài ánh lửa, hỏng bét! Đội thị vệ! Mi Nhi lập tức ẩn núp. Đợi đến khi đội thị vệ đi qua mới hướng về phía ngự hoa viên chạy đi.
Ánh trăng yêu mị chiếu xuống vạn vật, trong hoa viên có một thân hình mờ nhạt đang cầm hoa hướng về ánh trăng. Mi Nhi ngây dại, mái tóc dài xoã trên bộ y phục màu trắng, chốc chốc bị gió thổi tung bay. Mi Nhi mới biết, hoá ra, người con gái kia đẹp đến thế! Chậm rãi đến gần, đem trường bào trên người mình cởi xuống, choàng thêm cho người trước mặt, thân thể của nàng, có thể sẽ lại bị ốm nặng hơn. Chậm rãi quay đầu, Khinh Vũ như ánh trăng, gương mặt trắng nhạt nhìn Mi Nhi, đôi mắt bi thương, đôi môi nhợt nhạt khẽ động.
"Trễ như thế, ngươi còn chưa ngủ?"
Mi Nhi bất đắc dĩ mỉm cười, đến tột cùng là ai trễ như vậy chưa ngủ? "Công chúa, hồi cung đi! Ở đây gió lớn, thân thể của người còn chưa hồi phục."
"Gọi ta là Khinh Vũ đi, Mi Nhi tỷ tỷ." Tiếp tục ngắm bông hoa mẫu đơn đỏ trong tay, "Biết ta vì sao lại yêu thích những vật màu đỏ không?"
"Bởi vì Khinh Ca thích đúng không?"
"Sai!" cúi đầu, Khinh Vũ xoay người trở về cung điện, Mi Nhi đi theo sau nàng.
"Bởi vì, tỷ tỷ chết đêm đó, nàng mặc giá y (áo cưới) hoàng thượng ngự ban, nàng bắt đầu mặc cho ta xem, ta còn khen nàng rất đẹp!" Nụ cười thê thảm cứng đờ trên môi, "Tỷ tỷ muốn vào cung, ta dự định chờ ta sau khi lớn lên, cũng vào cung làm phi tần, như vậy có thể làm bạn với nàng. Nhưng ta không nghĩ tới... Là ta nghĩ quá ngây thơ sao?"
Mi Nhi không nói gì, bi kịch, đúng là do phụ hoàng của nàng tạo thành.
"Lúc ban đầu, ta hận thấu hoàng thất từng người, cho rằng giết sạch là có thể rửa mối hận trong lòng ta! Sau đó, ta mới phát hiện, ta sai rồi. Vô số đêm ta bị ác mộng đánh thức, vô số oan hồn dây dưa với ta. Ta bị làm tỉnh lại, hoàng thất lớn như vậy cũng không ai cho ta nương nhờ. E rằng ta là người đáng thương nhất, có đúng không?"
Quay đầu nhìn cặp mắt trong suốt của Mi Nhi, Khinh Vũ gượng cười, "Chỉ có ngươi, ta rất may mắn, trước đây không giết ngươi. Thấy nụ cười của ngươi, khiến cho ta nhớ lại dáng tươi cười của tỷ tỷ; nghe được giọng nói của ngươi, dường như tỷ tỷ vẫn còn ở bên cạnh thì thầm... Ta hiểu rõ ngươi hận ta. Hoàng huynh cướp đi đế vị của phụ hoàng ngươi, mà ta lại giết mẫu thân ngươi... Nhân quả tuần hoàn sao? Phụ hoàng ngươi khiến cho ta trong một đêm tan cửa nát nhà, ta và hoàng huynh lại làm cho cả triều đình trong một đêm bị huỷ diệt..."
"Ta không hận ngươi..." tiếng nói của Mi Nhi ở phía sau vang lên. Khinh Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nàng, làm sao có thể?!
"Thực sự!" Nhẹ nhàng cầm lên bàn tay lạnh như băng của Khinh Vũ, "Từ ngày ta ra đời trở đi, phụ hoàng liền đem ta và mẫu thân giam vào lãnh cung, chỉ vì ta không phải là con trai như người mong đợi. Mười tám năm qua, cung thành lạnh như băng cũng chỉ có ta và mẫu thân nương tựa nhau, trong cung tình người ấm lạnh có lẽ ngươi chưa từng trải qua, mặc dù là công chúa nhưng chưa từng được tôn trọng, thực sự không dễ chịu, ngay cả thái giám và cung nữ cũng không coi mẹ con ta ra gì. Mẫu thân sớm có ý định tự sát nhưng mà không biết làm sao trước sự đau khổ van nài của ta. Người chết ngày đó, khoé miệng đúng là hàm chứa nụ cười. Ta từng hận ngươi, thế nhưng vừa nghĩ đến tai hoạ bất hạnh của ngươi, ngươi vốn có một gia đình ấm áp, từ ái phụ mẫu, tỷ tỷ xinh đẹp, đúng là phụ thân ta làm cho ngươi trong một đêm mất đi tất cả. Phụ trái tử thường ( cha làm sai thì con phải chịu), lòng ta cam tâm hầu hạ ngươi. Huống hồ, ngươi chưa từng xem ta là một cung nữ, lúc nguy cấp, là ngươi cứu giúp! Thiếu chút nữa mất đi tính mạng, ta nên cảm kích ngươi, có thể nào hận?"
Khinh Vũ nhìn cô gái trước mặt, một tình cảm ấm áp từ từ dâng lên. Nữ tử này, lòng của nàng và tỷ tỷ giống hệt nhau. Chậm rãi tháo xuống cây trâm trên tóc, giao cho Mi Nhi,
"Mi Nhi tỷ tỷ, đây là quà tỷ tỷ ta lúc còn sống đã tặng, nó thay cho lòng áy náy của ta tặng cho tỷ..."
Nhìn cây trâm ngọc trong tay, hoa văn tinh xảo, Mi Nhi hốc mắt cũng ướt át. Chưa bao giờ mình được nhận món quà quý như vậy, cho dù phụ thân thỉnh thoảng ban thưởng, giá trị cũng kém xa cây trâm ngọc trong tay nàng... Cẩn thận từng chút xen vào giữa búi tóc, Mi Nhi hướng Khinh Vũ mỉm cười.
"Đi thôi Khinh Vũ muội muội, ngươi nên nghỉ ngơi..." kéo thân thể gầy của Khinh Vũ vào lòng, "Từ nay về sau, ngươi có thể xem ta là Khinh Ca. Nỗi đau của ngươi, vui sướng của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta nguyện ý cùng ngươi chia sẻ. Cuộc đời này, ta tuyệt đối không rời xa ngươi..."
Ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kiên định của Mi Nhi. Khinh Vũ quyết định từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng, nàng phải sống suốt đời bên cạnh mình. Nếu có người muốn chia rẽ họ, nàng tuyệt đối 'gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ'!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.