Công Chúa Đích Nữ Nô

Chương 6:




"Ta không lấy chồng!" lạnh lùng đem vật trong tay đặt xuống bàn, Khinh Vũ nhíu mày nói.
Vốn đang có tâm tình tốt liền bị một câu nói của Khinh Vũ đánh tan. Khinh Thư mặt trầm xuống, "Muội ngay cả tín vật của gia đình chồng tương lai cũng đã nhận, muội cư nhiên lại có thể nói không lấy chồng?! Trẫm nói cho muội biết, chỉ cần là Nạp Lan vương tử nhắc đến chuyện hôn sự, muội liền phải gả cho hắn!"
"Ta bất quá chỉ nhận một cây chuỷ thủ, huynh lại bắt ta phải chấp nhận hôn sự khác nào trao đổi hàng hoá! Hoàng huynh, cây chuỷ thủ này ta không cần, huynh thay ta trả lại cho Nạp Lan vương tử đi!" nàng từ bên hông tháo xuống cây chuỷ thủ, xem ra nàng không thể tặng món quà này cho Mi Nhi rồi. Vật này chắc chắn Mi Nhi sẽ rất thích!
"Càn rỡ!" Khinh Thư vỗ bàn giận dữ, hoàng hậu Cô Ngâm ngồi một bên liền vội vàng vỗ về. Huynh muội có gì không tốt từ từ nói. Đẩy thê tử ra, Khinh Thư đi tới trước mặt Khinh Vũ chằm chằm nhìn nàng, "Ngươi ngay trước mặt bá quan và các vương tử quốc gia khác đồng ý nhận chuỷ thủ của Nạp Lan vương tử cũng như việc hôn nhân! Đại biểu cho ngươi sẽ là Vô Lỗi vương tử phi!"
Khinh Vũ quay đầu nhìn thẳng Khinh Thư, nói thật nhẹ nhàng: "Ta làm sao nghĩ đến nhận chuỷ thủ sẽ bị gả đi? Nếu như có một cung nữ hay thái giám nào đó nói cho ta biết, như vậy đêm nay, ta ngay cả tiệc rượu cũng sẽ không tham gia. Ta nhận lấy chuỷ thủ là bởi vì muốn đem nó tặng cho Mi Nhi."
"Lại là tiền triều công chúa!" nha đầu này, xử lí hôn sự của mình không tốt, suốt ngày nghĩ đến người kia. Chẳng lẽ Khinh Vũ thật sự... "Khinh Vũ, ngươi nghe cho kỹ, ngươi tốt nhất trở về cung chuẩn bị xuất giá. Đừng để cho trẫm bị bá quan, thậm chí cả người trong thiên hạ chế nhạo!"
"Chế nhạo?" Khinh Vũ rốt cuộc hiểu rõ trong lòng ca ca nghĩ thế nào. Chẳng lẽ nàng muốn cùng Mi Nhi ở bên nhau là sai sao? Cùng người mình thích ở bên nhau có gì không đúng? "Hoàng huynh, ta biết rõ huynh rất muốn cùng nước Vô Lỗi kết thành đồng minh, nhưng để hai nước thành đồng minh sẽ phải hi sinh hạnh phúc của muội sao? Hoàng huynh, không, ca ca, ta là muội muội của huynh, ta không muốn làm công chúa, ta chỉ muốn làm một muội muội bình thường là đủ rồi... Như vậy, ca ca cũng sẽ không đem muội bán cho người khác..."
"Bốp..." Một bạt tai vang dội, gương mặt trắng nõn của Khinh Vũ nổi lên năm dấu tay. Cô Ngâm đứng ở một bên phản ứng sớm nhất, vội vàng tiến lên ôm lấy Khinh Vũ bị đánh ngây ra. Nước mắt ngân ngấn, ca ca từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đánh nàng. Vuốt gương mặt bỏng rát, Khinh Vũ đẩy đại tẩu ra quay đầu đi khỏi Long Minh Điện.
Khinh Thư nhìn bàn tay của mình, hắn tại sao có thể đánh Khinh Vũ, hắn hồ đồ sao? Đúng là điên rồi sao? Em gái duy nhất của hắn, hắn làm sao có thể đánh nàng như thế. Nhưng mà, Khinh Vũ làm sao có thể nói hắn muốn bán nàng? Hắn chưa từng nghĩ như vậy, chưa bao giờ. Hắn chẳng qua là muốn Khinh Vũ có thể tìm được một người chồng tốt mà, chẳng lẽ như vậy là sai rồi?
Dọc theo đường đi, Khinh Vũ không để ý cung nữ cùng thái giám theo sau, một mình đi thẳng. Trên mặt khổ sở nhớ lại chuyện của mình, trong lòng uỷ khuất chỉ có thể tìm nàng ấy bộc lộ tâm sự. Nàng muốn ngay lập tức đến bên cạnh nàng ấy.
Đi tới Hoảng Hương các, ánh sáng hơi yếu khiến lòng Khinh Vũ ấm áp, nhấc tay ra hiệu thái giám không được tông truyền, Khinh Vũ một mình tự vào trong. Nhìn bóng lưng người đang ngồi, trong lòng của nàng càng thêm ấm áp. Lúc này, thật là nhớ lúc trốn trong lòng của nàng khóc lóc tỉ tê. Mi Nhi, đang làm gì? Những đồ vật xung quanh đâu mất hết đi chứ? Mang theo lòng hiếu kì, Khinh Vũ lặng lẽ đến gần.
Một tấm vải màu đỏ thấp thoáng dáng vẻ hai con uyên ương, trong đó một con có phần đuôi rất đẹp.
"Ngươi đang làm gì?" Thanh âm lạnh như băng, hy vọng không như nàng đoán.
"A?" vốn là muốn lén đợi đến ngày Khinh Vũ xuất giá sẽ giao cho nàng, không nghĩ tới nàng lặng lẽ đã đến rồi. Bị nhìn thấy, cũng chỉ có thể thành thật khai báo thôi, "Đây là uyên ương nghịch nước, Mi Nhi muốn đến ngày đại hôn của công chúa hiến tặng." Giả bộ mạnh mẽ tươi cười khiến cho giọng nói nghe tự nhiên một chút. Mi Nhi không dám nhìn mặt Khinh Vũ, mỗi một kim, mỗi một sợi chỉ, đều xen vào lệ của nàng. Nàng không nghĩ Khinh Vũ sẽ lấy chồng, nàng không muốn rời xa Khinh Vũ.
Chuẩn bị cho ngày đại hôn thì dùng. Nàng đang nói cái gì? Sao ngay cả nàng cũng nghĩ là ta phải lập gia đình. Uỷ khuất trong lòng lúc nãy khó khăn lắm mới đè xuống, giờ lại điên cuồng dâng lên. Trong lòng đau đớn, lẽ nào ngươi cứ như vậy muốn ta gả đi để ngươi cũng có thể lập gia đình sao? Nàng khổ sở nhìn Mi Nhi. Vui vẻ sao? Rốt cục có thể rời khỏi ta, nhìn ta một cái cũng không muốn sao? Nhắm chặt mắt lại, không để cho lệ rơi xuống. Được rồi, ta giúp ngươi đạt được mục đích.
"Không cần, khăn uyên ương nghịch nước này ngươi để lại mà dùng đi. Ta đường đường là một công chúa, sẽ không đến mức không có khăn đỏ dùng." Nói xong, mang theo lưu luyến, Khinh Vũ xoay người đi.
Mi Nhi chợt ngẩng đầu lên, Khinh Vũ vừa nói gì? Nhất định là ta nghe lầm! Ta lấy chồng? Ta muốn gả cho người nào? Khinh Vũ, lẽ nào ngươi không muốn Mi Nhi, muốn đem Mi Nhi cho người khác sao? Ngươi thực sự phải gả cho Nạp Lan vương tử sao? Hai dòng lệ chảy xuống. Trong tay nắm tú khuông (khăn che mặt của cô dâu), nhìn hai con uyên ương trên chiếc khăn đỏ thắm. Khinh Vũ, ta thề với ngươi, cuộc đời này, nếu không thể cùng ngươi làm bạn, ta nhất định độc thân suốt quãng đời còn lại!
Khinh Vũ nhìn trăng, nhưng tối nay ánh trăng không hề khiến nàng say sưa ngắm. Dựa vào song cửa, muốn khóc. Từ lúc lên làm công chúa, nàng mất ca ca, mất tự do, cũng không có tự do lựa chọn tình yêu... đến tận nước này, nén lệ đã lậu, rốt cục lệ cũng trượt xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.