33.
Lúc gặp Thái hậu dường như chỉ một đêm mà bà ta đã già thêm mười tuổi.
Bà ta cũng không ngăn cản việc ta mang theo vũ khí vào cung.
Hoàng đế run rẩy thỉnh an bà ta: "Thái hậu...."
Ta cười nhạo bà ta không chút thương tiếc: "Đồ ngốc."
Hoàng đế kinh ngạc nhìn ta: liên minh hòa bình mà chúng ta đã thương nghị đi đâu rồi?
"Quân nam nha đều không có hành động, lại to gan g*i*ế*t vua để mưu phản."
Thái hậu tức giận đập bàn: "Là Thẩm Thanh Bích nuôi hổ để nó làm loạn."
"Thái hậu!"
Rõ ràng ta chỉ ngồi đó xem bà ta nổi điên.
Sau khi bà ta đã bình tĩnh lại.
Bà ta lại nói....
"Không thể để phản tặc kia cướp được giang sơn nếu không ngươi chính là tội nhân thiên cổ."
Ta cười.
"Là Thái hậu cầm tù trưởng tỷ đánh vỡ thế cân bằng nhưng lại không nói cho ta biết."
Bà ấy còn muốn mắng ta: "Ngươi cũng là con gái hoàng tộc! Đối vơi dân chúng trong thiên hạ ngươi cũng phải có phần trách nhiệm..."
Ta ngẩng đầu nhìn bà ta: "Việc này chỉ có ích cho trưởng tỷ nhưng lại không có ích cho ta nha."
Thái hậu thực sự tức giận.
Thậm chí mà ta còn run lên vì tức giận.
"Ngươi, ngươi lỗ mãng đến kinh thành, đặt dân chúng trong kinh thành vào thế nguy hiểm, ngươi như thế mà không làm..."
Qúa nhiều thứ mới mẻ.
Ta có nên g*i*ế*t bà ta, cho dù là bị bà ta giẫm đạp nếu không làm thậm chí còn mang lại lại tai họa cho đất nước và bách tính.
Ta nghiêng đầu nhìn: "Thái hậu, người nói xem, sau này khi ta c*h*ế*t đi, sử sách sẽ viết về ta và trưởng tỷ của ta thế nào?"
Trên thực tế, có những tục lệ cũ phải tuân theo.
Vậy thì sẽ có biết bao nhiêu người ghét, hận và ghen tị với nàng ấy.
Nàng ấy sẽ bị nói là kẻ lộng quyền, không chịu ở yên trong nhà, lại đi tranh giành phu quân của người khác....
Công lao đánh đuổi phản quân sẽ thuộc về các tướng lĩnh.
Công lao xây dựng lại kinh thành sẽ thuộc về Trì Kha.
Cách duy nhất để làm điều này là hạ thấp hoàng tỷ, bôi đen thanh danh của nàng ấy. Con người chỉ khi được lưu danh trong sử sách mới có thể ngẩng cao đầu làm người,
Ai sẽ nhớ mãi việc hoàng tỷ ta đã cố chấp cứu viện cho kinh thành.
Ai sẽ nhớ việc hoàng tỷ ta từ sáng sớm đến khuya tự mình bế biết bao nhiêu người ra khỏi núi thi thể, trong đó còn có ta.
Thái hậu như không tin mà nhìn ta: "Lúc này người còn có tâm tư nói ra những chuyện này sao? Ngươi đơn giản là..."
Ta đã dùng hết kiên nhẫn của mình.
"Ta nói lại một lần nữa! Giao Thẩm Thanh Bích ra! Bằng không ta sẽ giết ngươi trước, sau đó mọi người cùng chết!"
Cuối cùng nàng ta cũng sợ hãi, cũng không dám phân tích lợi và hại với ta nữa.
Bà ta nhìn ta một lúc lâu rồi lẩm bẩm nói: "Ngươi, ngươi điên rồi..."
Ta ngước mặt lên: "Ừ."
34.
Cuối cùng Hoàng đế cũng xuất hiện để giải quyết mọi việc.
Y khuyên Thái hậu trước tiên nên giao ra Thẩm Thanh Bích.
Thậm chí Hoàng đế còn khuyên bà ta: "Chỉ cần có trưởng tỷ ở đây, nhất định có thể làm cho Nhị tỷ tỉnh táo lại."
Thái hậu bị câu nói này làm cho dao động.
Dù sao bà ta cũng biết Thẩm Thanh Bích cũng là người tốt.
Cuối cùng bà ta nói: "Chính xác thì Thẩm Thanh Bích sẽ không nàng bướng và làm những chuyện thiếu hiểu biết giống nàng ta."
Ta cười như không cười đem đao bỏ vào vỏ.
35.
Thái hậu để hai thái giám đến dìu Hoàng để, để cho ta đi phía sau,
Bước vào thư phòng của Thái Cực điện, ấn và mở cửa bí mật, một đường hầm xuất hiện trước mặt chúng ta.
Mùi hôi thối từ trong hầm ập đến.
Sắc mặt của ta trầm xuống.
Mãi cho đến khi một bóng dáng gầy gò xuất hiện trước mắt ta.
Tim ta nhất thời nghẹn lại.
Nàng ấy quay lại, ngạc nhiên nhìn ta: "Ninh Ninh, sao muội lại quay về kinh?"
Ta nén lại những cảm xúc trong lòng, yên lặng nhìn nàng ấy.
"Không phải là lỗi của muội, là do tỷ vô dụng."
Thẩm Thanh Bích ho khan hai tiếng, tim ta run lên, lập tức tiến đến đỡ lấy nàng ta.
"Tỷ thực sự bị bệnh sao?"
Thẩm Thanh Bích bất lực nói: "Không sao đâu, mọi thứ đều tốt chỉ là bệnh cũ mà thôi."
Ta dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu lạnh lùng nói: "Chuyện quá khứ đã qua. Hiện giờ làm thế nào đối phó với kẻ địch trước mặt mới là chuyện quan trọng."
Thẩm Thanh Bích kinh ngạc nhìn ta: "Ninh Ninh, vì sao muội lại mặc quân trang?"
Nàng nhẹ nhàng lấy bàn tay lạnh như băng của mình lau sau tai ta, cúi đầu nhìn ngón tay dính máu mà cau mặt.
Thái hậu đứng bên cạnh lập tức cáo trạng.
"Thẩm Thanhh Bích, muội muội này của ngươi khó lường lại mang theo binh mã từ đất phong tiến vào kinh thành, làm loạn kinh thành..."
Lúc bà ta nói những lời đó, trong mắt Hoàng đế đứng bên cạnh đột nhiên lóe sáng.
Y rút dao găm từ trong tay áo, đâm thẳng vào bụng bụng lão yêu bà.
"Ngươi!"
"Tước nhi!"
36.
Thái hậu sức khỏe còn tốt, dùng sức đẩy Hoàng đế sang một bên.
Hai thái giám cũng lao tới.
Ta quyết định nhanh chóng, lập tức rút đao ra g*i*ế*t hai thái giám.
Thái hậu đưa tay ôm bụng, nhìn về phía Thẩm Thanh Bích nói: "Cứu, cứu ai gia..."
Hoàng đế thân thể ốm yếu, bị đẩy ra một bên liền đứng không vững, Thẩm Thanh Bích vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ y.
Y cười điên cuồng nói: "Thái hậu! Đường xuống hoàng tuyền, ngươi đi trước đi."
"Tước nhi!" Thẩm Thanh Bích đầy tức giận và lo lắng.
Y nắm lấy tay Thẩm Thanh Bích và khóc: "Trưởng tỷ, bà ta đã hủy hoại trẫm! Giết bà ta! Mau giết bà ta!"
Thẩm Thanh Bích bị nhốt nửa tháng, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang cố gắng khuyên Hoàng đế bình tĩnh lại.
Y nhìn ta khẩn cầu: "Nhị tỷ."
Ta dùng một đao.
Lão yêu bà nằm xuống trong vũng máu.