Năm tháng vô cùng vô tận cuối cùng cũng bị ta kết ở đuôi ngựa, kèn lệnh ngày tận thế trong một khắc thổi lên, trên đại lục này đã không còn Thiên Sứ, không còn Nhân ngư, không còn Tiên nữ, hết thảy xinh đẹp đều bị chôn vùi, chỉ có chúng ta cùng thế gian trường tồn.
Ta ngồi một mình trên đồi cao của đồng hoang, khẽ mỉm cười nghĩ, khi Thượng Đế tách ra xinh đẹp cùng xấu xa, tuyệt sẽ không nghĩ đến, thì ra sau cùng còn tồn tại trên đại lục này, chỉ có chúng ta. Ta quay đầu đối mặt với phương hướng kèn lệnh thổi lên, vô số Thi vu quỳ phục dưới chân núi đá, che kín toàn bộ đại lục. Trong đáy mắt của ta, hết thảy đều như con kiến.
Ta biết, thế giới của thần đã kết thúc, thời gian còn lại thuộc về ta, cũng chỉ thuộc về ta.
Hai tay ta cố chấp chống đỡ kẽ nứt của nham thạch, quỳ xuống thật sâu, dùng ngực ôm chặt mặt đất hồi sinh, áo choàng Quỷ vương ở trên vai ta phần phật bay theo gió. Quang huy ban đầu và cuối cùng trong thiên địa đồng thời chiếu rọi trên mặt ta, trên khuôn mặt gầy trơ xương trắng của ta phát ra ánh sáng như thạch anh. Nhiều năm trước Tiên Tri nói cho ta biết ta có khả năng có được sự xinh đẹp vĩnh hằng. Hiện giờ ông có thể nói ta xấu xí vô cùng như cũ, cũng có thể nói ta vô cùng hoàn mỹ giống một vị thần, nhưng tất cả đều không trọng yếu. Ta bây giờ là một người sáng lập và cuối cùng, định nghĩa và duy trì, tái sinh và quy vãng.
Ta là Isya đứng đầu tạo hóa.
~Hoàn~
-----
Lời cuối sách:
Nghiêm khắc mà nói, đây không phải là chuyện xưa về Quỷ, mà là một bộ đồng thoại. Khi chơi trò anh hùng vô địch, tôi đã sớm định hình được chuyện xưa này. Khi xem chân dung của Isya, trên mặt cô là vết rách thật sâu cùng với vẻ mặt chấp nhất lại có một chút đơn thuần đã làm tôi cảm động, đã sớm muốn viết một cái gì đó cho cô ấy, nhưng ngay từ đầu vốn muốn đem nó sáng tác thành một chuyện xưa theo chủ nghĩa nữ quyền. Muốn cho cô gái hiểu được, chấp nhất, kiên cường, mạnh mẽ mới thật sự là xinh đẹp.
Về sau khi sáng tác lại đột nhiên có tình tiết hồi tưởng, cảm thấy trong nàng tiên cá có cảm giác thuần mỹ ưu thương khơi gợi lên trong tôi rất nhiều hồi ức, vì thế tôi lại đem nó sửa chữa thành một bộ đồng thoại. Đồng thoại có lẽ không cần có quá nhiều lí do, cho nên, công chúa Quỷ tộc chỉ là một đồng thoại, chỉ như thế mà thôi. Càng viết về sau, lại không khỏi có chút vì Sa Sa (1) mà cảm động. Giống như Carmen(2) nguyện ý vì tự do mà vứt bỏ tất cả, Sa Sa của tôi dùng chấp nhất cùng kiên trì của cô, trong năm tháng vô tận vì chính mình giành lấy tôn nghiêm cuối cùng.
Có một độc giả nói với tôi, sau khi đọc toàn văn một lần, trong đầu cô ấy hiện lên hình ảnh công chúa Isya che mặt khóc nức nở, khoảnh khắc cuối cùng khi cô giành được toàn thiên hạ, còn có thể chảy lệ vì cái gì đây?
Có lẽ, William Wallace(3) đến cuối cùng còn có thể hét lớn freedom, một cái chết anh hùng, mà công chúa của chúng ta, vô số lần ngoan cố dùng cánh tay khô gầy chống đỡ thân thể bị thương. Khi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng của cô rốt cuộc đang hô hoán cái gì?
________________________________
(1) Sa Sa: Tên tiếng Trung của Isya là Ngải Sa, cơ mà ta thấy để Isya nghe hay hơn:3
(2) Carmen là một vở kịch opéra Pháp của Georges Bizet. Lời nhạc của Henri Meilhac và Ludovic Halévy, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Prosper Mérimée, lần đầu xuất bản năm 1845, tiểu thuyết này lại bị ảnh hưởng từ bài thơ tường thuật The Gypsies (1824) của Alexander Pushkin. Mérimée đã đọc bài thơ trong tiếng Nga năm 1840 và đã dịch nó sang tiếng Pháp năm 1852.
(3) William Wallace: Nhân vật chính trong phim Trái tim dũng cảm (Braveheart)