-Nhìn anh có vẻ rất hâm mộ Thiên Thiên?
-Đúng vậy,tôi đã bị nàng ấy hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.Mà cô là ai?
-Tôi là người sẽ giúp anh có được Thiên.Nếu tôi nói như vậy thì anh có tin không?
Cô gái mỉm cười phản chiếu qua gương chiếu hậu.Tên lái xe thẫn thờ nhìn tiểu thư nhà mình,thật xinh đẹp quá.
-Thật sao?Nhưng bằng cách nào chứ?Tôi đã đứng đây chờ nàng ấy hơn tuần rồi mà không được gặp mặt lấy một lần.
Tên con trai ủ rũ nhìn bó hoa đã héo hoắt trên tay đầy thất vọng.Rõ ràng sáng nào hắn và mọi người cũng tới rất sớm để chờ nàng tới trường,rồi lại gặm bánh mì chờ nàng tới chiều muộn,mặc cho thời tiết bên ngoài có lạnh giá tới đâu,nhưng tuyệt nhiên vẫn không nhìn thấy nàng,một sợi tóc cũng không.
-Năm giờ chiều mai anh hãy tới căn nhà gỗ bỏ hoang ở trên đỉnh núi,Thiên sẽ tới đó tìm anh.
-Thật sao!
Tên đó vui sướng hỏi lại.Hoàn toàn bị cái gọi là cuồng si lấp não.Không nghĩ ngợi gì liền gật đầu cảm ơn cô gái lạ kia rối rít.
-Đi!
Tên lái xe ngoan ngoãn khởi động xe rời đi.Mặc cho tên thanh niên kia đang ảo tưởng ôm bó hoa hạnh phúc đứng giữa cổng trường vắng tanh,tối tối và lạnh lẽo.
...
-Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Quách Thiên Thiên không?
-Phải!Anh là ai?
Cô nheo mắt đánh giá người trước mặt,toàn thân một màu đen xì.
-Tôi nhận lệnh tiểu thư tới đón cô tới chỗ cô ấy.
-Tiểu thư của anh là?
-Tiểu thư Trang ạ!Đây là lời nhắn mà tiểu thư nhờ tôi đưa cho cô.
Tên vệ sĩ đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ.Đọc xong cô khẽ mỉm cười.Nhỏ này thật là!Hoá ra hôm nay nghỉ học là vì muốn tạo bất ngờ cho cô sao?
-Đi thôi!
Khẽ gập lại mảnh giấy đút vào túi sách,cô vui vẻ mở miệng.Không quên nhắn tin cho anh nói là cô có việc phải đi trước.Bảo anh lái xe về nhà cẩn thận.
Về việc anh bị thương cô cũng bớt lo một chút rồi.Nhờ có long châu hộ thể và sức khoẻ tương đối tốt lên vết thương của anh đang phục hồi nhanh chóng trong một ngày.Chỉ cần Thiên Hà mang tiên đan trở về anh ăn vào là có thể trở lại bình thường trong thời gian tĩnh dưỡng vài ngày rồi.
Chiếc xe đi vào đường núi lên có vẻ khá sốc nảy.Nhìn quang cảnh quanh đây thật đẹp nhưng sao dân cư lại rất thưa thớt.Cách 600m may ra mới có một nhà dân sinh sống.Cô khẽ chau mày,tại sao Trang lại muốn dành bất ngờ cho cô ở nơi này?Nếu vui chơi quá đà mà xuống núi vào trời tối không phải là rất nguy hiểm sao?Mùa đông dù sao cũng nhanh tối hơn những mùa khác mà.
-Anh có chắc là Trang muốn gặp tôi ở đây không vậy?
-Dạ chắc ạ!Không phải trong thư tiểu thư tôi đã nói là chờ cô ở đây sao?
-Đúng vậy!
Trong xe một lần nữa lại chìm vào yên lặng.
Chiếc xe mau chóng dừng lại trước một căn nhà gỗ có vẻ hơi tồi tàn.Cô nhanh nhẹn xuống xe.
-Tiểu thư đang ở trong đó chờ cô.Mời!
Cô hướng căn nhà gỗ đó đi tới.Mở cửa ra thấy có đôi chút bụi bặm.
-Trang à,cậu có trong đó không?
Cô vừa tiến vào bên trong thì cánh cửa ra vào bị tên vệ sĩ ban nãy đưa cô tới đóng chặt lại,đã vậy lại còn dùng khoá khoá lại.
-Anh làm gì vậy?Mau mở cửa ra cho tôi!
Cô hốt hoảng lao ra cửa,hét lên.Nhưng tên kia cứ như vậy mà rồ ga lái xe đi mất.
-Thiên,thật đúng là nàng rồi!
Ánh sáng mờ mờ chiếu vào căn phòng đủ để nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.Cô hiểu rõ là mình đã mắc bẫy và đang ở trong hoàn cảnh nào lên sợ hãi không thôi.Cô không tin chuyện này là do Trang làm,nhưng nét chữ ấy không phải là của Trang sao?
-Anh là ai,mau tránh xa tôi ra!