Quý Thính hoàn toàn tỉnh táo: "Cái gì mà cáo mượn oai hùm?"
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: "Không có gì đâu, ăn lương khô đi." Nói xong, hắn bẻ một miếng đưa tới bên môi nàng.
Quý Thính nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, mở miệng ăn miếng bánh, chiếc bánh vừa được làm mềm giờ cứng lại, Thân Đồ Xuyên đặc biệt bẻ thành từng miếng nhỏ để đút cho nàng nhưng Quý Thính vẫn phải nhai một chút mới nuốt xuống được.
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy nàng ăn như chuột, trong mắt hiện lên ý cười: "Ăn một chút thôi, đợi đến khi vào thành rồi ăn thứ gì đó ấm."
"Không cần chàng nói ta cũng biết, nếu không phải bây giờ đói không ngủ được, ta cũng không thứ này để lót dạ đâu," Quý Thính vừa cố gắng nhai vừa qua loa trả lời, "A, đúng rồi, sau khi tiến vào thành ta muốn sắp xếp cho mọi người một chút, e rằng sẽ mất một thời gian, đến lúc đó chàng đi gặp phụ mẫu trước đi."
Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng xoa tóc nàng: "Không vội, ta sẽ cùng nàng sắp xếp mọi chuyện trước, sau đó cùng nhau đi gặp họ."
Quý Thính dừng lại một chút: "... Chàng đi trước đi, ta sẽ tới sau."
Thân Đồ Xuyên khẽ nhướng mày: "Điện hạ sợ?"
"Đúng vậy." Quý Thính thẳng thắn thừa nhận.
Thân Đồ Xuyên bật cười: "Nàng chưa từng thấy phụ mẫu, không phải ban đầu luôn làm cho phụ thân đỏ mặt tía tai, sao lúc này lại cảm thấy sợ?"
"... Có thể giống nhau được sao? Ban đầu hai người chúng ta đều làm quan, đều xem nhau như kẻ thù, bây giờ đột nhiên ta trở thành con dâu của ông ấy, thấp hơn ông ấy một chút." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Thân Đồ Xuyên nhướng mày: "Nghe ý của nàng, có vẻ rất bất mãn?"
"Ta nào dám bất mãn, ông ấy sinh ra một đứa con trai tốt như vậy cho ta, ta cảm kích còn không kịp nữa là." Quý Thính lập tức lấy lòng.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Ta cảm thấy những lời này của nàng đang muốn chiếm tiện nghi của ta."
"... Không cần quan tâm những chi tiết này, chỉ cần chàng đi tìm bọn họ trước, sau đó trước mặt họ nói những điều tốt đẹp về ta, vẫn nên nói đến quá khứ tốt đẹp trước kia của ta." Quý Thính nói xong, lại bắt đầu lo lắng, "Lúc trước ta đều khiến phụ thân chàng tức giận đến đỏ mặt tía tai, vẫn quấn lấy chàng, mẫu thân của chàng nhất định rất ghét ta không biết hiện tại chàng khen ta hai câu, có thể làm cho bà ấy thích ta một chút."
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng buồn bực vì làm vừa lòng phụ mẫu, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: "Mẫu thân rất thích nàng."
"Hả?" Quý Thính nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm: "Mẫu thân vẫn thích nàng."
Quý Thính bật cười: "Chàng đừng lừa ta, ta cũng không có ngốc." Lúc trước nàng làm cho nhà bọn họ gà chó không yên, làm sao Thân Đồ phu nhân có thể thích nàng.
"Ta không lừa nàng," Thân Đồ Xuyên nhếch môi, "Bởi vì lúc còn ở kinh đô, ta vẫn luôn khen nàng, cho nên bà ấy biết nàng là người như thế nào, đương nhiên sẽ thích nàng."
Quý Thính sững sờ: "... Lúc trước chàng từng khen ta?"
"Rất khó tin?" Thân Đồ Xuyên bóp chặt khuôn mặt của nàng, "Ta đã sớm nói với nàng, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã cảm mến nàng, nàng lại coi những lời của ta là gió thoảng bên tai?"
"Không, không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi." Dường như bị hắn nhéo đau, Quý Thính ngả người ra sau, giả vờ không để ý, há miệng cắn miếng bánh trên tay hắn, sau đó trộm cười.
Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười nhìn nàng, sau khi chờ nàng ăn thêm hai miếng, hắn mới cất miếng bánh đi, Quý Thính kéo hắn lên chiếc ghế dài mềm mại, hai người sát lại gần nhau, nàng khẽ vỗ về Thân Đồ Xuyên giống như dỗ một đứa nhỏ: "Ngủ một lát đi, tiểu Xuyên, khi tỉnh lại chàng có thể nhìn thấy phụ mẫu rồi."
"Gọi phu quân."
"Phu quân."
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới mãn nguyện nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ gục trên vai nàng.
Một lúc lâu sau cổng thành mở, Trấn Nam vương cùng thế tử sớm đã chờ ở bên trong thành lập tức ra nghênh đón, Quý Thính mỉm cười bước ra khỏi xe ngựa, không ảnh hưởng chút nào tới phong thái hoàng thất trời sinh cũng nàng.
"Trưởng công chúa điện hạ." Trấn Nam vương lớn tiếng cười đi về phía trước cúi đầu hành lễ.
Quý Thính lập tức đỡ lấy ông ta: "Vương gia muốn bổn cung tổn thọ?"
"Vi thần không dám, chỉ là thân phận điện hạ tôn quý, cho nên vi thần vẫn phải hành lễ." Trấn Nam vương vốn chỉ làm cho có lệ, lúc sau được Quý Thính đỡ liền đứng thẳng dậy.
Quý Thính cười nói: "Bổn cung tới chúc thọ vương gia, sinh nhật sắp tới, thọ tinh* mới là tôn quý nhất."
*Thọ tinh chỉ chủ của bữa tiệc sinh nhật.
"Không dám không dám, điện hạ đúng là giỏi nói đùa," Trấn Nam vương vội khước từ, sau đó nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, "Vị này là phò mã? Quả nhiên là người tuấn tú."
Thân Đồ Xuyên khiêm tốn gật đầu: "Gần đây phụ mẫu của ta đã quấy rầy ngài nhiều, khiến cho vương gia phải lo lắng, vãn bối nên tạ ơn mới phải."
"Bây giờ chúng ta đã là người một nhà, phò mã chớ đa lễ." Trấn Nam vương sốt sắng nói.
Thân Đồ Xuyên mặc kệ Hoắc Kiêu sắc mặt không tốt đang đứng bên cạnh, nói lời cảm tạ với Trấn Nam vương. Trấn Nam vương khách sáo hai câu, rồi đưa thế tử đến gặp Quý Thính, chào hỏi xong xuôi, Quý Thính mới từ tốn nói: "Đám tùy tùng của bổn cung đi đường vất vả, nếu không sắp xếp cho bọn họ trước, bổn cung sẽ cùng ôn chuyện với vương gia sau."
"Được, trạm dịch cũng đã thu xếp xong, có thể để thế tử trực tiếp sắp xếp." Trấn Nam vương lập tức nói.
Quý Thính gật đầu: "Vậy bổn cung cũng đi trước."
Nghe Quý Thính nói muốn ở lại trạm dịch, Trấn Nam vương còn chưa lên tiếng, Hoắc Kiêu vẫn trầm mặc đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ngươi là khách quý, sao có thể để ngươi ở lại trong trạm dịch được, nếu không ở lại phủ Trấn Nam vương đi, vừa lúc Thân Đồ lão tiên sinh cũng đang ở đây có thêm nhiều thời gian ở chung."
Điều mà Quý Thính sợ nhất bây giờ là gặp phụ mẫu của Thân Đồ Xuyên, huống chi là ở chung, hơn nữa còn rất nhiều chuyện khác, khi nghe vậy liền lập tức từ chối: "Sắp tới thọ yến của vương gia, trong phủ đương nhiên cũng rất bận, nếu bổn cung cùng phò mã tới đó khiến mọi người thêm phiền, chuyện này vẫn nên thôi đi."
"Điện hạ ở trong phủ vi thần vui mừng còn không kịp, sao có thể cảm thấy phiền được? Ngài vẫn nên ở lại trong phủ đi." Trấn Nam vương thuyết phục.
Quý Thính rất kiên quyết: "Không cần, bổn cung tới trạm dịch cũng được."
Trấn Nam vương vẫn còn muốn thuyết phục, Thân Đồ Xuyên đã lên tiếng trước: "Trên đường đến đây điện hạ vẫn luôn ở trong trạm dịch, bây giờ cũng đã thành quen, nếu như đổi sang nơi khác, e rằng sẽ không được nghỉ ngơi tốt."
"Ý của người là phủ Trấn Nam vương của bọn ta không bằng trạm dịch?" Hoắc Kiêu cau mày hỏi.
Y vừa lên tiếng, Trấn Nam vương trầm giọng nói: "Kiêu nhi, không được vô lễ."
"... Vâng." Hoắc Kiêu chỉ có thể im lặng.
Bầu không khí lắng xuống một chút, Quý Thính cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nói với Trấn Nam vương: "Nếu bình thường tới đây, mặc dù vương gia không nói, bổn cung cũng muốn ở lại trong vương phủ nhưng lần này lại dẫn theo rất nhiều người, thật sự có chút không tiện."
Lần này nàng mang theo rất nhiều văn thần đến, những người đó đều là tai mắt của Quý Văn, hiện giờ nàng cũng đã thành thân, Quý Văn không phải lo lắng giải quyết chuyện thông gia với Trấn Nam vương, vậy nên nàng có giao tình tốt với thế tử Hoắc Kiêu cũng không sao. Nếu như sống trong phủ Trấn Nam vương thì mọi chuyện sẽ không giống như vậy, chuyện này sẽ chứng minh không những nàng có giao tình tốt với Hoắc Kiêu mà còn có Trấn Nam vương.
Nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ bị Quý Văn nghi ngờ, đến lúc đó trở thành mấy con thiêu thân sẽ rất phiền phức và khó chịu.
Nghe nàng nói như vậy, Trấn Nam vương cũng ngầm hiểu ý, ngay lập tức vỗ trán ảo não nói: "Vi thần hồ đồ, quả thật là điện hạ nên ở trạm dịch, đa tạ điện hạ nhắc nhở."
Câu nói này đã ngầm đồng ý Quý Thính ở lại trạm dịch, Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt khẽ liếc nhìn Hoắc Kiêu, vẻ mặt của Hoắc Kiêu chưa hề giãn ra.
"Vương gia hiểu được là tốt rồi, hiện giờ cũng không còn sớm, vương gia cũng đã nghênh đón, nếu không cứ rời đi trước, buổi trưa bổn cung cùng phò mã sẽ tới quấy rầy." Khi trời còn chưa sáng hai người có ăn lương khô lót dạ nhưng lúc này Quý Thính đã cảm thấy vừa buồn ngủ vừa đói, chỉ muốn nhanh chóng ổn định chỗ nghỉ.
Trấn Nam vương nhiều lần nói: "Điện hạ nhanh chóng quay về nghỉ ngơi, vi thần không quấy rầy nữa."
Quý Thính khách sáo đáp lại hai câu, sau đó mới cùng những người khác đi tới trạm dịch.
Trên đường đến đó, nàng cẩn thận hỏi Thân Đồ Xuyên: "Chàng sẽ không tức giận đúng không?"
"Nàng đang muốn tránh sự nghi ngờ, ta có gì phải tức giận?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Quý Thính mỉm cười: "Cùng với người thông minh nói chuyện là tốt nhất, căn bản là không cần phải giải thích gì."
"Nếu như ít tới vương phủ, không bằng ta đưa phụ mẫu tới trạm dịch, cũng dễ dàng cho ta làm tròn đạo hiếu." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Vẻ mặt Quý Thính cứng đờ: "Đón, đón tới?"
"Không thể?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại, hỏi xong lại cười, "Bọn họ không phải độc trùng mãnh thú, nàng sợ cái gì?
"Không phải ta sợ... Quên đi, đón người tới ở lại mấy ngày đi, phụ thân là người bảo thủ chàng phải từ từ khuyên nhủ, bằng không, nếu chàng rời đi không đi cùng chúng ta thì sao?".
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Nếu nàng muốn lấy lòng ông ấy, nhớ rõ đừng gọi như vậy trước mặt ông ấy."
"... Ồ." Quý Thính chớp mắt, cảm thấy mình cũng nên sửa thói quen gọi Thân Đồ Sơn.
Khi hai người nói chuyện thì cũng đã tới trạm dịch, chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa thì cũng đã là buổi trưa, Quý Thính chợp mắt một lúc rồi mới cùng Thân Đồ Xuyên tới vương phủ. Sau khi đến vương phủ, Quý Thính đến gặp Trấn Nam vương trước, còn Thân Đồ Xuyên đi đến sân sau để tìm phụ mẫu.
Bên trong phòng của vương phủ, Trấn Nam vương mỉm cười cùng Quý Thính nói chuyện, Hoắc Kiêu cũng đi cùng, y ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu với Quý Thính. Trấn Nam vương nhìn cảnh tượng trước mặt, một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Lúc đầu hai ngươi cùng nhau chơi đùa cũng không cao bằng cái ghế, bây giờ đã nhiều năm như vậy, tình cảm của hai người lúc đó vẫn chưa phai nhạt."
"Con thấy Thính Thính vẫn là tốt nhất, sẽ không phai nhạt." Hoắc Kiêu cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Trấn Nam vương đột nhiên oán trách: "Làm sao có thể gọi điện hạ bằng nhũ danh như vậy được."
"Thính Thính thích nghe." Hoắc Kiêu lập tức nói.
"Thích cũng không thể gọi như vậy được, quá thất lễ." Trấn Nam vương răn dạy một câu.
Ở một bên Quý Thính chỉ có thể lên tiếng hòa giải: "Đều đã gọi nhiều năm như vậy, bổn cung cũng đã thành quen, vương gia không cần để ý."
"Nghe chưa!" Hoắc Kiêu thấy Quý Thính giúp mình như vậy, lập tức có đủ sức mạnh.
Trấn Nam vương không khỏi dở khóc dở cười: "Đứa con này của vi thần, thật sự là chiều quá thành quen."
"Đứa nhỏ trong nhà được yêu chiều một chút cũng là bình thường." Quý Thính cười nói.
Trấn Nam vương mỉm cười rồi đột nhiên buông một tiếng thở dài: "Lại nói, lúc trước điện hạ muốn chọn phò mã, Kiêu nhi nghe nói điện hạ cũng cân nhắc nó vào trong danh sách, vui mừng không biết phải làm như thế nào, hiện giờ cũng chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người."
"Phụ thân, người nhắc tới chuyện này để làm gì!" Hoắc Kiêu cau mày không hài lòng, hai má đỏ bừng.
Quý Thính dừng một chút, thật ra nàng không ngờ tới Trấn Nam vương có để ý tới mối hôn sự này. Cho dù là nàng hay Trấn Nam vương đều là mục tiêu nghi ngờ vô căn cứ của Quý Văn, ông ta không những không muốn tránh hiềm nghi, còn muốn kết mối quan hệ Tần Tấn chi hảo*, thật sự khiến cho người khác cảm thấy ngạc nhiên.
* Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Dã tâm của Trấn Nam vương này không hề nhỏ.
Nàng trầm mặc một lát, cười nói: "Cũng may là không có hôn sự, nếu không bổn cung thật sự không có mặt mũi nào gặp vương gia."
"Ồ? Tại sao vậy?" Trấn Nam vương tò mò.
Quý Thính buông một tiếng thở dài: "Vương gia hẳn đã nghe nói đến bệnh dịch cách đây không lâu phải không?"
"Tất nhiên là đã nghe nói, điện hạ bậc nữ nhi không thua kém đấng mày râu, một mình cứu bách tính, thật sự làm cho người khác phải khâm phục." Trấn Nam vương khen ngợi.
Quý Thính cười khổ một tiếng: "Nếu vương gia đã nghe nói, hẳn cũng biết chuyện bổn cung nhiễm bệnh dịch."
"Không phải đã chữa khỏi rồi sao?" Trấn Nam vương cau mày.
Quý Thính gật đầu: "Thật sự là đã chữa khỏi nhưng đáng tiếc vẫn để lại mầm bệnh, từ đó cũng không thể có bầu được nữa."
Trấn Nam vương sửng sốt một chút, kinh hãi nói: "Làm sao có thể..."
"Cũng may là lúc đó Hoắc Kiêu không được chọn, nếu không bổn cung thật sự không biết nên giải thích với vương gia như thế nào." Dáng vẻ Quý Thính lúc này có chút âu sầu.
Hoắc Kiêu sửng sốt một hồi, lúc lâu sau mới giận tím mặt hỏi: "Tại sao lúc trước ngươi không nói cho ta biết?"
"Nam nữ khác biệt," Quý Thính cười, "Bổn cung nói với ngươi chuyện này để làm gì?"
Hoắc Kiêu mím môi không nói nữa.
Trấn Nam vương sửng sốt một hồi, mới thở dài tiếc nuối: "Điện hạ điều dưỡng thật tốt, nói không chừng sau này cũng sẽ có con nối dõi."
"Việc này rất ít người biết, vẫn mong vương gia giữ bí mật." Quý Thính lại cười nói.
Vẻ mặt của Trấn Nam vương nghiêm nghị hơn một chút: "Điện hạ có thể yên tâm, vi thần sẽ không gây thêm phiền phức cho người."
Quý Thính khẽ gật đầu, liếc nhìn sắc trời bên ngoài mới nói, "Gần trưa rồi, từ trước đến nay bổn cung cũng chưa gặp công bà*, bây giờ muốn nhanh chóng tới đó."
*Công bà: chỉ cha mẹ chồng.
"Điện hạ, mời." Trấn Nam vương cùng Hoắc Kiêu vội vàng đứng dậy tiễn nàng, hai người họ đưa nàng tới cửa biệt viện, chỗ ở của vợ chồng Thân Đồ mới dừng lại. Nhìn Quý Thính vào trong sân, Trấn Nam vương quay đầu lại nói với Hoắc Kiêu: "Phụ thân vốn tưởng rằng, nếu như ngươi bằng lòng thì có thể làm thị phu, nhưng hiện tại ta thấy không có cách nào giúp ngươi."
"Tại sao? Chỉ bởi vì hiện tại nàng không thể sinh con nối dõi cho Hoắc gia?" Đáy mắt Hoắc Kiêu lóe lên vẻ châm chọc, "Nghe nói điện hạ không thể sinh con, tương lai trên người đế vương không có huyết mạch của Hoắc gia, hẳn đã khiến phụ thân rất thất vọng."
Vẻ mặt Trấn Nam vương lập tức trầm xuống: "Làm càn, sao ngươi có thể nói bậy như vậy?"
"Tóm lại, mặc kệ nàng có thể sinh con được hay không, con nhất định sẽ đi theo nàng, phụ thân không cần khuyên nhủ nữa, dù sao người cũng có đại ca nối dõi tông đường, chuyện hương khói cũng không phải đặt lên ngươi con." Hoắc Kiêu không nhịn được nói, sau đó liền trực tiếp xoay người bước đi.
Trấn Nam vương đỏ mặt tức giận nhưng vẫn không thể làm gì được y, cuối cùng chỉ có thể buông một tiếng thở dài, sa sầm mặt mày rời khỏi biệt viện.
Bên này, Quý Thính một mình bước vào biệt viện, vừa đi đến lối vào đại sảnh, nàng đã nghe thấy Thân Đồ Sơn tức giận nói: "Lúc nào mới có thể đến nếu như không đến đây, chính là không đem hai người chúng tôi đặt vào trong mắt."
Quý Thính nhướng mày dừng lại một chút.
"Hôm nay điện hạ mới tới thành Ngọc Quan, đúng là có chút bận rộn, đến muộn một chút cũng không có gì." Thân Đồ phu nhân nhẹ nhàng nói.
Thân Đồ Xuyên cũng nói, "Có thể lúc này nàng đã tới."
Vừa nghe thấy trong ba người có hai người đứng về phía mình, Quý Thính lập tức không còn hoảng sợ, bình tĩnh bước vào.
Vừa thấy nàng đi tới, Thân Đồ Xuyên lập tức đứng dậy chào đón: "Lại đây?"
"Ừm." Quý Thính mỉm cười đáp lại, rồi có chút khẩn trương bước tới bên cạnh Thân Đồ phu nhân, cẩn thận chào hỏi một tiếng, "Bà bà."
Vẻ mặt Thân Đồ phu nhân lạnh nhạt nhưng ánh mắt thì rất ấm áp, bà ấy nắm tay Quý Thính: "Sao lại gọi bà bà, sau này cứ giống như Xuyên nhi, gọi nương."
"Nương." Quý Thính hào phóng gọi một tiếng.
Khóe môi Thân Đồ phu nhân hơi nhếch lên: "Được rồi, mau ngồi đi."
"Ngồi cái gì mà ngồi, nơi này vẫn còn một người đang sông sờ sờ, mắt mù không nhìn thấy?" Thân Đồ Sơn lớn tiếng nói, "Thân Đồ Xuyên chỉ có nương không có phụ thân?"
Quý Thính không chút nghĩ ngợi phản bác lại: "Phụ thân ở đâu?"
"Ngươi có ý gì, ngươi không muốn thừa nhận ta sao?" Thân Đồ Sơn trừng mắt.
Quý Thính liếc mắt nhìn ông ta: "Ta nghĩ người cũng không muốn thừa nhận ta, như vậy không phải là rất tốt sao?" Đều nói Thân Đồ thừa tướng là người vô cùng rộng lượng nhưng ở trong mắt nàng chỉ là một lão già lúc nào cũng giậm chân, còn không bình tĩnh bằng Chu lão gia tử nhà nàng, thật sự là khó chỉnh đốn.
"Ta là phụ thân của Thân Đồ Xuyên!"
"Vậy thì sao?" Quý Thính tỏ ra vô cùng kiêu ngạo khiêu khích, nói xong nàng mới ý thức được không khí quá mức im lặng, nhanh chong sim lặng, cứng ngắc nhìn về phía Thân Đồ phu nhân, nở một nụ cười ngượng ngùng.
Thân Đồ phu nhân điềm nhiên gật đầu, Quý Thính càng thêm xấu hổ.
Thân Đồ Xuyên an ủi nắm tay nàng, chủ động nói thay nàng: "Từ trước đến nay ở kinh đô luôn có một truyền thống tới gặp mặt trưởng bối đều sẽ tặng lệ vật, cũng đã tặng vòng ngọc cho nương nên đã đổi xưng hô, còn phụ thân vẫn chưa tặng gì, không thay đổi xưng hô cũng là chuyện thường tình."
"Thằng nhóc thối của bà lại đứng về phía nàng!" Thân Đồ Sơn tức giận nhìn về phía Thân Đồ phu nhân, "Ta đã sớm nói đổi nó lấy một cô nương nuôi dưỡng, ngươi cố tình không nghe, hiện tại thì hay rồi, cưới vợ liền quên nương, trong lòng ngươi còn thấy thoải mái?"
"Nó cũng không nói lại ta, như thế nào gọi là quên nương?" Thân Đồ phu nhân bình tĩnh nhìn ông ấy.
Thân Đồ Sơn nghẹn một chút, rồi nói: "Phu thê nhất thể đồng tâm, ta cũng quên mất ta với nàng có gì khác nhau?"
Quý Thính không ngờ rằng mình lại một lần nữa có thể nghe được câu "nhất thể đồng tâm này", dĩ nhiên nghe câu nói này từ miệng Thân Đồ Sơn vô cùng xuôi tai, lại phát hiện Thân Đồ Xuyên có được như ngày hôm nay, thật sự là chịu ảnh hưởng sâu đậm từ phụ mẫu. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, nàng đột nhiên không còn ý nghĩ muốn đối đầu với Thân Đồ Sơn nữa.
Thân Đồ Sơn vẫn còn đang oán giận: "Thân Đồ Sơn ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, mới có thể cưới một nàng dâu như vậy vào cửa, luôn thích chống đối ta, hiện tại càng nghiêm trọng hơn, nói không chừng qua mấy ngày nữa, ta sẽ bị chọc cho tức chết..."
"Phụ thân." Quý Thính ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Thân Đồ Sơn ngay lập tức nghẹn lời, vẻ mặt Thân Đồ Xuyên khó hiểu đưa tay lên sờ vào trán Quý Thính, sau khi chắc chắn nàng không bị sốt mới yên tâm.
Thân Đồ Sơn còn đang bàng hoàng, Thân Đồ phu nhân liền đẩy ông ấy: "Không nghe thấy con dâu gọi ngươi sao? Lễ gặp mặt mà ngươi chuẩn bị đâu, còn không mau tặng cho nàng."
"... Ta không chuẩn bị lễ gặp mặt," Thân Đồ Sơn ngoan cố nói, cuối cùng lấy ra một con dấu, "Này, trên người ta chỉ có cái này, cầm lấy đi."
Quý Thính trừng mắt nhìn, nhận lấy con dấu, quan sát một lúc mới chân thành nói: "Phụ thân, người thiếu tiền sao?"
"... Có ý gì?"
Quý Thính cau mày: "Nương tặng ta một chiếc vòng ngọc tổ truyền, sao người chỉ tặng ta một con dấu gỗ vậy?"
"Cái gì là con dấu gỗ! Đó là con dấu gỗ của ta!" Thân Đồ Sơn bị lời châm chọc của nàng làm cho tức giận, thấy nàng kiến thức hạn hẹp thì cười đến híp mắt lại, sửng sốt một lúc biến thành buồn bực, "Ngươi cố ý?"
"Ta chỉ đùa với người thôi, đừng tức giận," Quý Thính khẽ ho một tiếng, "Người chắc chắn muốn đưa cái này cho ta?"
Mặc dù hiện tại ông ấy một thân mang tội nhưng ảnh hưởng trong triều vẫn còn ăn sâu bén rễ, nàng cầm lấy con dấu riêng của ông ấy, sau này muốn đám văn thần làm chút chuyện gì đó, quả thực sẽ rất dễ dàng.
Hiển nhiên Thân Đồ Sơn cũng biết tầm quan trọng của con dấu này, nghe xong liền hừ lạnh một tiếng: "Nếu ta giao nó cho ngươi, ngươi còn dám làm chuyện xấu với nó sao?"
"Có ý nghĩ đó." Quý Thính trông nghiêm túc.
Thân Đồ Sơn im lặng một lúc rồi vô cảm đưa tay về phía nàng: "Ta đổi ý rồi, trả lại cho ta, ta cho ngươi... thứ hiếm có khác."
"Đồ đã tặng sao có thể đòi lại." Quý Thính nói xong, nhanh chóng nhét nó vào trong lòng.
Thân Đồ Sơn hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục đòi lại nữa, ngược lại còn nhấn mạnh: "Ta cho ngươi cái này, chẳng qua là cho Xuyên nhi một chút mặt mũi, không có nghĩa là ta đã chấp nhận ngươi là con dâu biết không?"
Quý Thính không thèm đoái hoài gì đến ông ấy, trực tiếp nói chuyện với Thân Đồ phu nhân: "Nương, thân thể người khá hơn chưa?"
Quý Thính đã khá quen thuộc, cũng không còn ngượng ngừng giống dư nàng dâu mới lần đầu tiên gọi mẹ chồng, nghe vậy một nụ cười thoáng qua đáy mắt Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ phu nhân gật đầu: "Đã tốt hơn nhiều rồi, khiên ngươi và Xuyên nhi phải lo lắng."
"Người không sao là tốt rồi, mặc dù đã tốt hơn nhưng cũng không thể xem thường, phải cẩn thận chăm sóc mới được." Quý Thính dặn dò.
Thân Đồ Xuyên ở một bên cũng phụ họa theo, chỉ Thân Đồ Sơn vẫn kỳ quái nhưng thấy ba chén còn ít trà, vẫn sẽ kịp thời bổ sung.
Một nhà bốn người tán gẫu một hồi, nghe thấy Thân Đồ Xuyên nhắc tới chuyện đón hai người họ tới trạm dịch ở mấy ngày, Thân Đồ Sơn lập tức không chút nghĩ ngợi từ chối: "Không đi, phiền phức."
"Dù sao cũng chỉ ở có hai ngày, hành lý cũng không cần phải mang theo, có cái gì mà phiền phức?" Quý Thính thuận miệng hỏi.
Thân Đồ Sơn liếc xéo nàng: "Ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi?"
"Chậc chậc, không phải người sợ gặp phải đồng liêu* đó chứ." Quý Thính nhướng mày.
* Đồng liêu: giống như đồng nghiệp (hiện đại).
Thân Đồ Sơn ngay lập tức trừng mắt, "Những người đó nói không chừng một nữa đều là môn sinh của ta, ta có cái gì phải sợ chứ?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Hoàng thượng đã cân nhắc kỹ. Những người được cử đi lần này đều không người," Quý Thính liếc nhìn một cái, "Nếu người sợ bọn họ quấy rầy mình thì không cần nữa."
Thân Đồ Sơn im lặng một lúc, một lát sau mới ủ rũ nói: "Vậy thì càng không đi, cũng không quen biết người nào, ta đi có gì tốt chứ."
Quý Thính đã làm cộng sự với ông ấy nhiều năm, cũng biết ông ấy khó xử như thế nào, nghe thấy ông ấy nói như vậy nhất thời cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn về phía Thân Đồ Xuyên cầu xin giúp đỡ.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Nàng với nương đi ra ngoài trước, ta có vài câu muốn nói với phụ thân."
"Được, chàng nhanh một chút, Trấn Nam vương sẽ nhanh chóng cho người mời chúng ta tới dùng bữa." Quý Thính nhắc nhở một câu, liền đi tới đỡ Thân Đồ phu nhân cùng đi ra ngoài.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Thân Đồ Sơn có chút nóng nảy: "Ta biết ngươi muốn khuyên ta nhưng ta thực sự không muốn gặp đám người tới từ kinh đô."
Thân Đồ Xuyên nhìn ông ấy: "Người thật sự không đi?"
"Ta không đi," Sau khi nói xong, Thân Đồ Xuyên lại nhanh chóng bổ sung một câu, "Nương ngươi cũng không được đi, một mình ta ở lại phủ Trấn Nam vương sẽ rất nhàm chàn, bà ấy phải ở bên cạnh."
"Nhưng nương muốn đi." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.
Thân Đồ Sơn khẽ hừ một tiếng: "Không sao, bà ấy sẽ ở lại vì ta."
Thân Đồ Xuyên lần này im lặng hồi lâu: "Nếu hai người nhất định không muốn đi, ta cùng với Thính nhi chỉ có thể đến vương phủ."
"Vậy đến," Thân Đồ Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái, "Đám tiểu bối các ngươi vẫn nên chiều theo ý chúng ta mới phải."
"Tiểu thiếu gia của phủ Trấn Nam vương Hoắc Kiêu, vẫn luôn ngưỡng mộ Thính nhi, hình như còn muốn làm thị phu của Thính nhi." Thân Đồ Xuyên chậm rãi bổ sung thêm.
Thân Đồ Sơn: "..."
"Có tới trạm dịch nữa không?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.
Thân Đồ Sơn: "... Đi."