Công Chúa Trên Cao

Chương 126:




Quý Thính còn chưa kịp phản ứng, Thân Đồ Xuyên đã lên tiếng trước: "Ai nói với người, nàng đang mang thai?"
"Chúng ta chỉ phỏng đoán mà thôi," Thân Đồ phu nhân liếc nhìn Thân Đồ Sơn tỏ vẻ không ủng hộ, "Ai biết phụ thân ngươi không biết giữ mồm giữ miệng, cứ như vậy mà nói chuyện này ra ngoài."
"Ta cũng chỉ sốt ruột chuyện muốn bế cháu mà thôi." Thân Đồ Sơn vui vẻ nói.
Quý Thính xấu hổ cười cười: "Phụ thân, nương, có lẽ hai người đã hiểu lầm, ta không mang thai."
"Đã gọi đại phu tới chưa?" Thân Đồ phu nhân hỏi.
Quý Thính gật đầu lia lịa: "... Ừm, đã kiểm tra rồi, là di chứng còn sót lại của trận ôn dịch trước, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ tốt lên thôi."
Thân Đồ Sơn nghi hoặc: "Không phải các ngươi vừa mới từ trong phòng đi ra sao, khi nào thì..."
"Phụ thân." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn về phía ông.
Thân Đồ Sơn dừng một chút: "Không nói không nói, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, sao lại không vui như vậy," nói xong ông hừ nhẹ một tiếng, "Đúng là mừng hụt một lần."
"Được rồi, nếu không có thì cũng không phải vấn đề gì to tát," Khóe môi Thân Đồ phu nhân lộ ra nụ cười nhạt, trông bà có vẻ không thất vọng lắm, "Dù sao thì vợ chồng hai đứa ân ái, con cái cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
"Đúng vậy, ta đã rất mong có thể ẵm cháu rồi." Thân Đồ Sơn nghĩ đến đây, liền vui vẻ trở lại.
Thân Đồ Xuyên nắm tay Quý Thính trấn an, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Phụ thân, nương, ta có lời muốn nói với hai người, Thính nhi..."
"Thính nhi muốn ăn đồ nương nấu." Quý Thính vội vàng ngắt lời hắn.
Thân Đồ Xuyên cau mày nhìn nàng, Quý Thính lập tức tỏ vẻ đáng thương liếc nhìn hắn, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Thân Đồ phu nhân: "Ở trạm dịch một thời gian chỉ có đồ ăn nương làm là hợp khẩu vị của ta, ta thật sự có muốn cũng không được, không biết hôm nay nương có muốn vì ta mà xuống bếp hay không?"
"Đương nhiên là có thể, ngươi muốn ăn gì?" Thân Đồ phu nhân ân cần nói.
Quý Thính gượng cười: "Nương làm món nào ta cũng thích."
"Được rồi, vậy ta sẽ làm những món ta thường xuyên ăn ở kinh đô, ngươi nhất định sẽ thích." Thân Đồ phu nhân nói xong liền kêu Thân Đồ Sơn cùng vào bếp.
Thân Đồ Sơn không hài lòng lắm, cứ lẩm bẩm khi đi theo phía sau bà: "Ta còn muốn tán gẫu với bọn nhỏ vài câu, nàng nấu cơm còn kêu ta làm gì..."
Cho đến khi hai người họ đi ra, Quý Thính vẫn có thể nghe thấy tiếng cằn nhằn của Thân Đồ Sơn. Bọn trẻ trong viện sớm đã chạy tán loạn, bên tai cũng dần yên tĩnh trở lại, Quý Thính thở dài, uể oải không dậy nổi.
"Tại sao không để ta nói cho họ biết?" Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi.
Quý Thính dừng một chút: "Phụ mẫu rất muốn có cháu trai. Nếu để hai người họ biết ta không thể mang thai, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ đau lòng."
"Họ sẽ hiểu thôi." Thân Đồ Xuyên cau mày.
Quý Thính nhìn hắn: "Nhưng ta cũng sẽ thất vọng." Bọn họ đối với nàng tốt như vậy, nàng thật sự không muốn làm cho bọn họ thất vọng.
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu: "Nhưng cũng không thể trốn tránh như vậy."
"Không thể sinh con, chuyện này lúc trước ta cũng không cảm thấy nó có gì quan trọng, nhưng sau khi thấy phụ mẫu, ta mới phát hiện quả thật rất đáng tiếc..." Quý Thính có chút buồn bã, "Chính là... cảm thấy có lỗi với bọn họ."
Mới mẻ làm sao, nàng không cảm thấy có lỗi với bản thân hay Thân Đồ Xuyên, mà cảm thấy có lỗi với hai người họ.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn nàng, đợi sau khi tâm trạng không tốt tan biến, mới thản nhiên nói một câu: "Nếu như nàng nghĩ như vậy, mới thật sự có lỗi với bọn họ."
Quý Thính nghe vậy, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Thính nhi, nàng không nợ ai, cũng không cần cảm thấy có lỗi với ai, ta cũng không muốn nàng phải lo lắng chuyện này," Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng, "Nếu nàng không có đủ dũng khí để nói ra, ta sẽ nói với bọn họ, nàng cảm thấy thế nào?"
Quý Thính đấu tranh một lúc: "Chuyện kia, vẫn để ta nói, đêm nay ta sẽ tìm nương nói chuyện."
"Không muốn ta đi cùng nàng sao?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính suy nghĩ một chút: "Không được, ta có thể tự mình giải quyết."
"Được, đến lúc đó ta sẽ chờ nàng ở bên ngoài." Thân Đồ Xuyên ôm vai nàng an ủi.
Quý Thính cười khổ một tiếng, xem như đồng ý.
Buổi tối, Quý Thính đến trước cửa phòng vợ chồng Thân Đồ Sơn, cẩn thận gõ cửa phòng, một lúc sau Thân Đồ Sơn bước ra mở cửa, nhìn thấy nàng và Thân Đồ Xuyên ở phía sau, nhất thời sửng sốt: "Hai ngươi tới đây làm gì?"
"... Ta tìm nương nói chuyện." Quý Thính đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Thân Đồ Sơn cau mày: "Lúc này muốn nói chuyện gì... Ngươi chạy tới đây muốn nói xấu ta?"
Quý Thính nhất thời không nói nên lời: "Nửa đêm ta chạy tới đây để nói xấu người, ta nhàn rỗi như vậy sao?"
Thân Đồ Sơn sờ sờ mũi mình: "Cũng đúng, ngươi vào trong đi."
Quý Thính gật đầu, vẻ mặt nặng nề bước vào phòng, Thân Đồ Sơn bước ra bên ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Ngươi tới đây làm gì?"
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía ông: "Ta đợi nàng đi ra, cùng nhau quay về phòng."
"... Nàng ấy không có chân sao? Không biết tự mình quay về?" Thân Đồ Xuyên tức giận cười, "Tại sao người lại quản vợ nghiêm hơn cả ta vậy?"
"Ngọt như ăn mật." Thân Đồ Xuyên chỉ trả lời bốn chữ.
Thân Đồ Sơn hừ nhẹ một tiếng, đi tới ngồi xuống bàn đá trong sân, sau khi suy nghĩ hỏi: "Nàng ấy muốn nói chuyện gì với nương của ngươi?"
Thân Đồ Xuyên có chút đăm chiêu nhìn ông, một hồi mới hỏi: "Muốn biết?"
Thân Đồ Sơn: "..." Giọng điệu khiêu khích người khác như vậy, không biết nó học được từ ai.
Hai cha con họ ở bên ngoài đấu võ mồm, Quý Thính lo lắng bước vào phòng, nhìn thấy Thân Đồ phu nhân đang bận rộn, nhỏ giọng gọi một tiếng "nương".
"Lại đây, y phục ta cũng đã làm xong rồi, ngươi mặc thử cho ta xem có vừa không." Thân Đồ phu nhân gọi nàng.
Quý Thính ngoan ngoãn nghe lời bước tới, giơ hai tay lên, sau khi Thân Đồ phu nhân khoa tay múa chân vài cái, hài lòng gật đầu: "Không tồi, quả nhiên vừa vặn, cũng không cần phải sửa lại."
Quý Thính cười, thấy bà lại bận rộn, hồi lâu mới nói: "Những thứ ta mặc từ nhỏ đều là do tú nương làm, người là trưởng bối đầu tiên may y phục cho ta."
Thân Đồ phu nhân nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu: "Tiên hoàng hậu yêu thương ngươi như vậy, không tự tay may y phục cho ngươi sao?"
"Mẫu hậu không biết may vá, chưa bao giờ làm việc này." Quý Thính cười.
Thân Đồ phu nhân nhàn nhạt mỉm cười: "Khi nào làm xong, nếu ngươi thích, ta sẽ làm thêm cho ngươi."
"Được."
Quý Thính ngoan ngoãn gật đầu, ngồi sang một bên xem nàng may y phục, quan sát một hồi, nàng nhận thấy những mảnh vải vụn đã được bà thu dọn cẩn thận, liền tò mò hỏi: "Những mảnh vải vụn này sẽ được giữ lại để sử dụng sao?"
"Đúng vậy, chúng đều là những vật liệu tốt. Nếu như bỏ đi sẽ rất đáng tiếc. Những thứ này tương đối nhỏ có thể dùng làm túi thơm. Những mảnh lớn hơn có thể được làm thành túi nhỏ đeo bụng cho mấy đứa nhỏ sau này dùng." Khi Thân Đồ phu nhân vuốt ve miếng vải, trong ánh mắt tràn đầy ấm áp.
Quý Thính: "..."
Thân Đồ phu nhân nhận thấy Quý Thính có chút không được tự nhiên, bà chậm rãi an ủi: "Ngươi đừng quá nhạy cảm, không phải ta muốn thúc giục ngươi. Chuyện này cũng không thể vội vàng được, vẫn nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Chỉ là thân thể của ta ngày càng yếu, chỉ sợ thêm vài năm nữa, có tâm nhưng không có sức làm những chuyện này cho nên chuẩn bị sớm một chút mà thôi."
Quý Thính miễn cưỡng mỉm cười: "Ta không nghĩ nhiều về chuyện đó."
"Vậy là tốt rồi, hôm nay phụ thân ngươi không biết giữ mồm giữ miệng, ta cũng đã nói với ông ấy rồi," Thân Đồ phu nhân mỉm cười nắm tay nàng, "Ông ấy cũng không có ý tứ gì khác, ngươi không cần phải áp lực."
"... Ta biết rồi, cảm ơn nương." Quý Thính mím môi.
Thấy nàng nghe những lời mình nói, Thân Đồ phu nhân tiếp tục làm việc, vừa làm vừa hỏi: "Ngươi tới đây muộn như vậy, có việc tìm ta?"
Quý Thính há miệng thở dốc, muốn nói nhưng cảm thấy lúng túng: "... Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nói chuyện với nương thôi."
Một khi bắt đầu cảm thấy lúng túng, tiếp theo cũng không nói nên lời, nhất thời lơ đễnh, vội vàng nói vài câu với Thân Đồ phu nhân, rồi tìm cớ rời đi. Thân Đồ phu nhân nhìn theo bóng dáng bỏ chạy chối chết của nàng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nàng vội vàng chạy ra khỏi cửa, hai cha con ở trong sân đồng loạt nhìn về phía này.
"Nương của ngươi biến thành yêu quái?" Thân Đồ Sơn hỏi.
Cảm xúc khó chịu của Quý Thính bị cắt ngang: "... Cái gì?"
"Nếu không ngươi vội vội vàng vàng bỏ chạy vì cái gì?" Thân Đồ Sơn hừ lạnh một tiếng, đứng ở trong sân một hồi lâu mới quay trở về phòng.
Quý Thính giật giật khóe miệng, không có tâm trạng đấu võ mồm với ông ấy, thản nhiên kéo Thân Đồ Xuyên đi.
Bọn họ trở về phòng ngủ, Quý Thính đóng cửa, lập tức quay đầu lại, đáng thương nhìn Thân Đồ Xuyên: "Bây giờ nương ngay cả đồ lót cho đứa nhỏ cũng đã bắt đầu chuẩn bị, ta thật sự không thể nói cho nàng biết bản thân không có khả năng sinh con."
Thân Đồ Xuyên sớm đã dự đoán được, bình tĩnh gật đầu: "Vậy thì không nói nữa."
"... Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi." Quý Thính đau đầu, đây là lần đầu tiên nàng hận chính bản thân mình chịu thua kém.
Thân Đồ Xuyên khẽ xoa tóc nàng: "Vậy thì chờ tới lúc mọi chuyện sắp lộ diện chúng ta nhận nuôi một đứa, nói với bọn họ là do nàng sinh ra, dù sao họ cũng không thể quay về kinh đô, đến lúc đó cũng không có cách nào kiểm tra thật giả."
Quý Thính: "... Có lý."
"Còn lo lắng sao?" Một nụ cười thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính cẩn thận cảm nhận cảm xúc của mình: "Tuy rằng lừa gạt người khác không tốt, nhưng thật ra trong lòng rất thoải mái."
"Vậy thì mau đi nghỉ ngơi đi. Còn hai ngày nữa là tới sinh thần Trấn Nam vương, sau đó chúng ta còn phải dẫn binh dẹp đám thổ phỉ, rồi phải thuyết phục phụ mẫu rời đi, đến lúc đó sợ rằng sẽ mất rất nhiều ngày." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính khẽ kêu một tiếng: "Nếu không phải Trấn Nam vương nói không thấy máu trước sinh nhật, mấy ngày trước ta đã cho người dẹp đám thổ phỉ đi rồi, giải quyết tận gốc bọn chúng."
"Khó mà làm được, nếu mấy ngày trước dẫn người đi tiêu diệt, chẳng phải sẽ làm chậm trễ nàng với đám bằng hữu đi du sơn ngoạn thủy sao?" Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.
Quý Thính: "... Đâu nhất thiết phải lôi ra nhiều chuyện cũ như vậy, không phải tỏ ra hiền lương thục đức sao?"
Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không còn nghĩ đến chuyện sinh con nữa, lúc này mới yên lòng.
Trưa ngày hôm sau, Thân Đồ phu nhân gọi Quý Thính vào phòng, hỏi nàng một vài câu về chuyện màu sắc xiêm y cùng hoa văn trên đó, Quý Thính trả lời theo sở thích của mình, sau đó ngồi ở bên cạnh xem bà bận rộn, nhìn một lát nàng mới phát hiện giỏ lúc trước đã biến mất.
Nàng kêu lên một tiếng, tò mò hỏi: "Mấy cái vải đó đâu?"
"Ta sẽ cho ngươi xem." Thân Đồ phu nhân nói, lấy ra một vài bông hoa lụa sang trọng trong tủ, cùng chất liệu với y phục của nàng.
Quý Thính sững sờ: "Không phải, không phải để làm yếm cho cháu trai sao? Sao lại làm hoa lụa?"
"Sáng nay ta thấy một tiểu cô nương đeo hoa lụa, cảm thấy rất xinh đẹp, nghĩ người khác có, Thính nhi của chúng ta cũng muốn có liền làm mấy bông, ngươi mau đeo lên đi." Mặt Thân Đồ phu nhân tràn đầy hiền từ.
Quý Thính có chút xúc động, một lúc sau mới cẩn thận hỏi: "Còn cái yếm thì phải làm sao?"
"Đều không ảnh hưởng gì cả, chỉ muốn tính toán một chút thôi, nhà chúng ta cũng rất rõ ràng, Thính nhi mới là quan trọng nhất," Thân Đồ phu nhân mỉm cười vuốt ve gương mặt nàng, "Ban đầu sau khi Xuyên nhi, phụ thân ngươi vẫn luôn ầm ĩ muốn nuôi khuê nữ, lúc đầu ta cũng không đồng ý, hiện giờ cảm thấy nữ nhân vẫn là tốt nhất."
"... Nếu như phò mã nghe được, nhất định sẽ rất buồn." Quý Thính dở khóc dở cười, trong lòng tuy cảm thấy ấm áp nhưng vẫn luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Vì cảm thấy áy náy, hai ngày qua Quý Thính vẫn luôn ở bên cạnh Thân Đồ phu nhân. Mỗi lần làm cho bà vui, trong lòng nàng lại cảm thấy dễ chịu hơn. Thân Đồ phu nhân cũng thích bầu bạn với nàng. Đêm trước sinh nhật của Trấn Nam vương, chỉ đơn giản muốn giữ nàng ở trong phòng.
"Bà bà cùng con dâu ở chung, sao có thể có đạo lý như vậy!" Thân Đồ Sơn tức giận nhìn con trai, "Mau đem vợ của ngươi đi, đừng chiếm chỗ của ta!"
"Vì sao ta phải đi?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Thân Đồ Sơn trừng mắt: "Chẳng lẽ là ta đi? Ngươi không biết vợ ngươi mỗi lần gặp ta sẽ giống như gà chọi sao? Sao nàng có thể nghe lời ta được?!"
"Thưa phụ thân, vợ con quản rất nghiêm." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời.
Thân Đồ Sơn: "..."
Hai người họ nhìn nhau một lát không nói một lời, cuối cùng mỗi người quay về phòng ngủ một mình một đêm, hôm sau khi tham gia thọ yến của Trấn Nam Vương, trông sắc mặt của cả hai người không được tốt lắm.
"Bây giờ lập tức tới Trấn Nam vương phủ, chàng có thể cười một cái được không, người khác không biết còn tưởng chàng đến đó để đòi nợ đấy." Quý Thính lười biếng dặn dò Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Ngủ không ngon đương nhiên sắc mặt cũng không tốt."
Quý Thính kêu một tiếng, định nói thêm, kết quả còn chưa mở miệng liền cảm thấy buồn nôn, uống hai ngụm nước lạnh mới cảm thấy đỡ.
Thân Đồ Xuyên cau mày: "Sao đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn."
"Ta đã ăn thức ăn thừa đêm qua, thời tiết ở thành Ngọc Quan quá nóng, không chừng mấy thứ đó sắp hỏng rồi." Quý Thính buông một tiếng thở dài.
Thân Đồ Xuyên mím môi: "Hôm nay trở về trạm dịch, nhất định phải gói đại phu tới khám cho nàng."
"... Cho dù ta có bệnh hay không, bọn họ nhất định sẽ kê cho ta một đống thuốc, ta cũng không muốn để bọn họ khám bệnh." Quý Thính bất mãn lẩm bẩm một câu.
Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt: "Nghe lời."
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi!" Quý Thính ậm ừ đáp lại.
Hai người tranh cãi ầm ĩ một lúc, đoàn xe ngựa đã tới Trấn Nam vương phủ, Quý Thính hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thân thiện rồi bước xuống xe ngựa.
Thọ yến của Trấn Nam Vương được tổ chức vào buổi tối, để thể hiện thành ý của mình, buổi sáng bọn họ đã tới, ở bên trong phủ đợi hơn một ngày mới tới yến hội buổi tối.
"Bây giờ ta chỉ muốn trở về." Xã giao một ngày, thắt lưng của Quý Thinh đau nhức vô cùng, thật sự chỉ muốn về nằm.
Thân Đồ Xuyên đứng ở phía sau đỡ eo nàng: "Kiên nhẫn một chút, sau khi dùng xong bữa tối chúng ta sẽ quay về."
Quý Thính khẽ thở dài, nhìn đồ ăn trên bàn mà không thấy ngon miệng. Thân Đồ phu nhân bên cạnh nhận thấy nàng có vẻ không ổn, cúi người thấp giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"
"Ừm, eo có chút khó chịu." Quý Thính thành thật trả lời.
Thân Đồ phu nhân cau mày: "Vậy thì không được, về trước đi."
"Nàng là khách quý trong phủ Trấn Nam vương, nếu như rời đi, chẳng phải không cho Trấn Nam vương chút mặt mũi." Thân Đồ Sơn nghe thấy hai người nói chuyện, nhíu mày lên tiếng phản đối.
Thân Đồ phu nhân giận tái mặt, "Vậy thì cứ để nàng phải chịu đựng như vậy?"
"Đây là đại sự triều đình, đương nhiên phải cố chịu." Thân Đồ Sơn không chịu nhượng bộ.
Mắt thấy hai người họ sắp vì mình mà ầm ĩ, Quý Thính vội vàng nói: "Phụ thân, nương, hình như ta có chút đói bụng."
"Đói bụng? Vậy thì mau ăn vài miếng đi." Thân Đồ phu nhân cũng không muốn tranh cãi với Thân Đồ Sơn nữa, nhanh chóng gắp cho nàng một miếng rau.
Quý Thính nói cảm ơn, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, Thân Đồ Sơn thấy thế liền hừ một tiếng: "Nàng ấy đói bụng, sao có thể chỉ ăn rau được, Xuyên nhi, ngươi mau gắp thịt cho nàng ấy."
"Nàng không thích ăn thịt." Thân Đồ phu nhân lạnh lùng nói.
Thân Đồ Sơn cau mày, thấy hai người họ lại muốn tranh cãi ầm ĩ, Quý Thính vội nói: "Ta rất đói bụng, cảm giác cái gì cũng muốn ăn." Nói xong, nàng liền gắp một miếng thịt sườn đông vào trong bát, lúc này hai người họ không tiếp tục tranh cãi nữa.
Nàng khẽ lau mồ hôi, nhỏ giọng hỏi Thân Đồ Xuyên: "Không phải ngày thường bọn họ vẫn tốt sao, sao hôm nay lại cãi nhau vậy?"
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Có lẽ là do tối hôm qua ở riêng nên tình cảm cũng bị phai nhạt."
"Chỉ xa nhau một đêm..." Quý Thính nói được một nửa đột nhiên dừng lại, trầm mặc một lúc lâu cũng không nói gì mà nhìn về phía hắn, "Chàng có ý khác."
"Không phải điện hạ đói bụng sao? Mau ăn thức ăn trong chén đi." Thân Đồ Xuyên nói xong liền đẩy bát đến trước mặt nàng.
Quý Thính cúi đầu xuống, đối mặt với một miếng thịt đông béo ngậy, nàng im lặng một lúc, nhìn về phía Thân Đồ Xuyên lấy lòng: "Xuyên ca ca, chàng ăn giúp ta đi."
Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Nàng nói cái gì?"
"Xuyên ca ca," Quý Thính sợ bị hai vị trưởng lão nghe thấy nên chỉ biết giả vờ vừa ăn vừa nghiến răng làm nũng, "Mau giúp ta ăn, thật sự ăn không được, chàng ăn hết phần mỡ đi còn lại để ta ăn."
Lúc này Thân Đồ Xuyên liền dùng ánh mắt của người đại vị cao nhìn về phía người có địa vị thấp, miễn cưỡng cắn hết mỡ trên miếng thịt, Quý Thính bật cười nhét phần còn lại vào miệng. Cả hai tưởng rằng không ai để ý nhưng tấ cả Hoắc Kiêu đều nhìn thấy, dáng vẻ quan tâm Quý Thính vừa rồi của hai vị trưởng bối.
Bốn người họ trông rất giống người một nhà hoàn toàn không có khoảng cách, thật sự rất chói mắt.
Ăn được một nửa, Thân Đồ phu nhân có chút khó chịu nên phải đứng dậy đi dạo ở hoa viên phía sau, mặc dù hôm qua Thân Đồ Sơn vẫn còn bực bội vì bị đuổi đi nhưng vẫn đi cùng bà. Hoắc Kiêu vẫn luôn chú ý tới bên này, cũng yên lặng đứng dậy đi theo.
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy một màn này, bất giác nhíu mày, một lúc sau mới giãn ra, dịu dàng nói với: "uống thêm một bát canh nào."
"Không uống được nữa, nếu uống nữa sẽ phải đi vệ sinh." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Thân Đồ Xuyên dịu dàng nhìn nàng: "Không sao, ta đi với nàng."
"... Lúc đi vệ sinh chàng cũng muốn đi, có phò mã chàng quá tận tình không?" Quý Thính buồn cười nhìn hắn một cái, nhưng cũng không từ chối bát canh mà hắn đưa.
Đầu bếp của Cung Trấn Nam rất có tay nghề, sau khi Quý Thính nhấp một ngụm, không nhịn được mà uống hết một bát canh, một lát sau ánh mắt liền trở nên bất đắc dĩ.
"Đi thôi, ta đi với nàng." Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng.
Quý Thính từ chối: "Nếu chàng đi theo còn ra thể thống gì nữa, nên để nha hoàn trong phủ đi cùng là được."
"Ta đi với nàng," Thân Đồ Xuyên kiên quyết nói, thấy nàng còn muốn từ chối, hắn liền bổ sung một câu, "Nếu như nàng đi rồi, bọn họ tới mời rượu ta thì phải làm sao?"
Chỉ một câu nói đã khiến Quý Thính thay đổi suy nghĩ: "Thôi thì đi cùng nhau đi."
Nói xong, hai người liền dắt tay nhau đi ra phía sau hoa viên. Càng tới gần hoan viên, không gian càng vắng lặng, tiếng ve kêu râm ran mùa hè khiến con người ta sinh ra cảm giác lười biếng.
Quý Thính không khỏi ngáp một cái, Thân Đồ Xuyên thấp giọng hỏi: "Nàng buồn ngủ à?"
Nàng thật sự cảm thấy buồn ngủ gật gật đầu, đang muốn lên tiếng, thì đột nhiên bị Thân Đồ Xuyên bịt kín miệng lại. Quý Thính sửng sốt một lát, khi nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vợ chồng Thân Đồ Sơn cùng Hoắc Kiêu đang ở trong đình nghỉ mát nói chuyện phiếm.
Bọn họ có thể nói chuyện gì? Quý Thính tò mò nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu, hai người lén lút trốn vào hòn non bộ bên cạnh đình nghỉ mát, vừa trốn xong liền nghe thấy Hoắc Kiêu nói: "Các ngươi chỉ có một đứa con trai là Thân Đồ Xuyên, nhẫn tâm nhìn hắn không có người nối dõi sao?"
Quý Thính sững người một lúc, kinh ngạc nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
Bên kia Hoắc Kiêu vẫn tiếp tục nói: "Ta biết rõ nhất tính tình của trưởng công chúa, chỉ cần hắn còn là phò mã một ngày, điện hạ sẽ không cho phép hắn có con ở bên ngoài, nếu không Thân Đồ gia sẽ tuyệt hậu, chỉ có để Thân Đồ Xuyên cùng trưởng công chúa hòa ly, hắn luôn là người hiếu thuận, ta tin chỉ cần các ngươi yêu cầu, nhất định hắn sẽ không cự tuyệt."
Lông mày của Quý Thính ngày càng nhăn lại sâu hơn, đồng thời trong lòng nàng cũng dâng lên một cảm giác bất an. Cái chết của phụ mẫu ở kiếp trước là nỗi đau lớn nhất trong lòng Thân Đồ Xuyên, kiếp này quyết tâm báo hiếu với cha mẹ của hắn cũng không kém gì quyết tâm cùng nàng đến bạc đầu giai lão, nếu phụ mẫu thật sự không thể chấp nhận được chuyện này không thể mang thai, nàng phải làm sao bây giờ? Để cho hắn cùng người khác sinh con?
... Không thể, nàng thà cùng hắn hòa ly cũng không tình nguyện nhìn hắn sinh con với người khác.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, bụng dưới của Quý Thính đột nhiên cảm thấy đau nhói, nàng hít một hơi thật sâu cố gắng kìm nén cơn đau. Ngay khi nàng không nhịn được muốn đi ra ngoài, Thân Đồ Xuyên đột nhiên túm lấy nàng, ngay sau đó nàng liền nghe thấy giọng nói đầy khí phách của Thân Đồ Sơn: "Một người có công với xa tắc, thứ ngươi nhìn thấy chỉ là việc nàng có thể mang thai được hay không?"
Quý Thính sững sờ, sau đó nàng nghe thấy Thân Đồ Sơn tiếp tục nói: "Nàng ấy vì cứu vạn dân chúng của Giao Huyền, cho nên sức khỏe cũng không còn được như trước, ngươi không nhưng không tôn trọng, ngược lại còn ở trước mặt chúng ta nói xấu nàng, thậm chí ép Xuyên nhi cùng nàng hoa ly, không biết làm như vậy là quá đáng sao?"
"Ta không có ý coi thường nàng ấy..."
"Vậy thì ngươi có ý đồ xấu, muốn phá hỏng mối quan hệ của gia đình chúng ta!" Thân Đồ Sơn run rẩy ngắt lời, "Thôi, ngươi không cần phải nói nữa. Ta cũng coi như được nhìn thấy Thính nhi lớn lên, tuy rằng tính cách trái ngược, nhưng thái độ làm người đôn hậu hiền lương, lại có chí lớn vì dân vì nước, là thê tử mà Thân Đồ gia nhà chúng ta tu tám kiếp mới có được, Thân Đồ gia vĩnh viên không hòa ly!"
Quý Thính: "..." Phụ thân đúng là lợi hại, trong nháy mắt cũng không cảm giác đau bụng nữa.
... Chỉ là không biết nương có thái độ như thế nào.
Ngay khi trong lòng vừa có chút bất ab, nàng đã nghe thấy những lời dịu dàng của Thân Đồ phu nhân: "Hoắc thiếu gia cũng không cần nói thêm nữa, đại khái ta cũng có thể hiểu được, ngươi nói những lời này bởi vì trong lòng thật sự có ý với Thính nhi, nhưng cách này của ngươi gián tiếp khiến nàng cảm thấy đau khổ, nếu là Xuyên nhi nhất định sẽ không làm ra những chuyện khiến nàng đau lòng như vậy, cho nên ai cao ai thấp trong lòng ngươi hẳn đã rất rõ ràng?"
Thân Đồ phu nhân dừng lại một lúc rồi mới nói: "Ngoài ra, chuyện Thính nhi không thể mang thai, hai ngày trước chúng ta đã biết."
Quý Thính: "?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.