Mưa vẫn rơi, mưa gió va vào mái hiên phát ra tiếng sột soạt, như có oan hồn đang khóc.
Sau khi thị vệ đầu tiên trở lại, hai thị vệ còn lại cũng gấp gáp quay trở về, quỳ dưới mưa kể lại chi tiết của hai vị trưởng lão trước khi họ rời đi.
"Những người thân thủ cực kỳ tốt lại vô cùng đông, tám người ti chức căn bản đánh không lại, Thân Đồ lão tiên sinh biết đại thế đã mất, liền nói với ti chức không cần quan tâm đến người mau chạy đi, ti chức nhất định không chịu, người cùng lão phu nhân liền... Bọn họ còn sợ bị người khác nhận ra, đến lúc nhắm mắt còn làm mặt bị thương."
"Trước khi lão tiên sinh rời đi phải đảm bảo cho ti chức rút lui an toàn, sau đó mang tro cô của người cùng lão phu nhân quay về thành Ngọc Quan. Khi thiêu phải thay thế với những thi thể khác để phòng ngừa sau này có người điểu tra... Người đặc biệt ra lệnh, việc này không cần có được sự chấp thuận của phò mã gia cùng điện hạ, trực tiếp nghe theo là được, lần này ti chức trở về muộn hơn một ngày cũng là do việc này."
"Lão tiên sinh còn muốn ti chức nhanh chóng báo cho phò mã cùng điện hạ, bây giờ Thành Ngọc quan rất nguy hiểm. Trước khi Thân Đồ gia sửa lại án xử sau, điện hạ cùng phò mã không được đến tế bái, không được lập linh đường, ba năm không cần giữ đạo hiếu, sau khi ra đi, vì hòa bình thiên hạ, người không được truy cứu, không được oán hận, không cần phải báo thù."
"Lão phu nhân không có di ngôn, trước khi chết chỉ nói một câu, nói mấy ngày trước mua mấy tấm vải, còn suy nghĩ xem nên may kiểu gì, nếu có thể cho người thêm chút thời gian..."
Mưa to không dứt, ba tên thị vệ còn lại đều được đưa đi chữa thương, nhưng lời nói của họ như văng vẳng bên tai.
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên không biết họ đã đứng trong cơn mưa lớn bao lâu, bóng tối trước mắt Quý Thính ngày càng nặng nề hơn, nàng chỉ có thể nắm lấy y phục của Thân Đồ Xuyên để đứng vững.
Ngay khi nàng cảm thấy mình không kiên trì được nữa, Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói: "Tại sao phụ thân không muốn ta báo thù?"
Quý Thính miễn cưỡng lấy lại tinh thần, yên lặng lắm lấy xiêm y của hắn.
"Không phải cũng không nhìn ra được, những người đó không phải là thổ phỉ bình thường?" Cơn mưa lớn át đi giọng nói và khuôn mặt của Thân Đồ Xuyên, "Nếu không phải là đám thổ phỉ bình thường kia, bọn họ là ai?"
"Tiểu Xuyên..."
"Ta muốn đi gặp phụ thân, ta muốn hỏi ông ấy." Thân Đồ Xuyên nói xong liền muốn đi.
"Tiểu Xuyên!" Quý Thính cố chấp túm chặt y phục của hắn, chua xót cầu xin, "Cho dù những người đó không biết thân phận của phụ mẫu, bọn họ cũng sẽ giống như người trong thành, nghĩ rằng hai người họ đã chết ở trạm dịch, đương nhiên bọn họ cũng sẽ phải quay về, cho nên lúc này bọn chúng đã cho người mai phục, hiện tại chàng không thể đi."
"Ta muốn nhìn thấy ông ấy, ta muốn gặp ông ấy." Thân Đồ Xuyên lặp đi lặp lại chỉ có một câu này, đôi mắt trống rỗng không có một chút cảm xúc.
"Ta sẽ điều bình, chàng cho ta chút thời gian, ta điều binh cho chàng được không?" Quý Thính chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng chảy xuống chân, cơn đau quặn phía bụng dưới càng ngày càng nặng.
"Ta phải nhìn thấy ông ấy, ta muốn hỏi ông ấy vì sao lại nhẫn tâm như vậy, vì sao..."
Thân Đồ Xuyên đẩy nàng ra, Quý Thính ngã xuống đất, đau tới nỗi trước mắt một mảnh tối đen. Thân Đồ Xuyên đi về phía trước với đôi mắt đỏ hoe, vừa đi được hai bước đã bị đánh vào cổ, ngã nhào xuống đất.
Quý Thính choáng váng, nhìn thấy Chử Yến bị thương xuất hiện trước mặt mình, rồi sau đó liền ngất đi.
Nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh dậy cả người đau nhức, vừa mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của Phù Vân.
"Điện hạ, người tỉnh rồi?" Phù Vân đáy mắt chua xót.
Quý Thính bình tĩnh nhìn y: "Phò mã đâu?"
"Người ở bên cạnh, Chử Yến xuống tay có chút nặng, người vẫn chưa tỉnh lại." Phù Vân trả lời xong liền vội vàng gọi đại phu tới.
Đại phu tới bắt mạch cho nàng, lại nhìn vào mắt nàng, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Điện hạ cảm thấy như thế nào?"
"Trước khi bổn cung ngất xỉu cảm thấy đau bụng." Quý Thính bình tĩnh đưa tay lên sờ bụng dưới, "Nhưng hiện tại không có cảm giác gì."
"Điện hạ..." Phù Vân chịu không nổi, lén lau nước mắt.
Quý Thính im lặng một lúc, nhìn vào mắt đại phu: "Ngươi có biết tại sao không?"
"...Thưa điện hạ, người đã mang thai." Đại phu nặng nề quỳ xuống.
Trong đầu Quý Thính ầm vang một tiếng sau đó trống rỗng, phải mất một lúc lâu sau mới định thần lại được, ánh mắt nàng quét qua khuôn mặt của đại phu cùng Phù Vân, một lúc lâu mới lẩm bẩm, "Còn không?"
"Vẫn còn đó, chỉ là... Thai nhi có chút khác thường, ở lâu sẽ bị sẩy thai, nặng thì một xác hai mạng. Đối với thân thể của điện hạ lúc này, cần phải dùng thuốc loại bỏ càng sớm càng tốt." Đại phu đau lòng nói.
Quý Thính ngơ ngác nhìn y: "Tại sao lại thế này? Là do hôm qua ta ở trong mưa lâu? Hay là dạo này ăn không ngon? Tại sao lại không giữ được?"
".... Giữ được hay không cũng không liên quan tới chuyện này. Trước khi điện hạ tỉnh lại, Phù Vân thiếu gia đã nói cho thảo dân biết. Sau khi biết được bệnh dịch của điện hạ, cơ thể vẫn chưa lành, hàn khí trong cơ thể vẫn chưa thể biến mất nên không thích hợp cho việc mang thai, hơn nữa... thai nhi bây giờ đã gần hai tháng, hôm nay mạch đập yếu ớt, chứng tỏ nó rất yếu, cho dù điện hạ muốn giữ lại, chỉ sợ cũng không thể giữ lại được." Đại phu thở dài.
Quý Thính không nói gì, nhưng lặng lẽ nhìn vào vùng bụng phẳng lì của mình.
Đại phu do dự một chút, rồi lại nói: "Điện hạ không cần phải quá mức thương tâm, hiện giờ bệnh tình của điện hạ chưa khỏi hẳn vẫn có thể mang thai, chứng tỏ chuyện này rất khả quan, đợi khi bệnh của điện hạ khỏi hẳn, có thể cùng với đứa nhỏ này tiếp tục tiền duyên."
Phù Vân nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Quý Thính, càng cảm thấy khó chịu, nhịn không được hỏi thầy thuốc một câu: "Không còn cách nào khác sao? Nếu uống thuốc và thuốc bổ thì liệu có sinh được đứa trẻ không?"
"Quả thực là có thể sinh đứa nhỏ ra nhưng sẽ gặp phải một trong hai vấn đề, nếu cơ thể đứa trẻ khỏe mạnh thì đầu óc nói không chừng sẽ chậm đi một nửa," Đại phu nhíu mày, "Một khi sinh non không đủ tháng, điện hạ bị tổn thương căn cơ, chỉ sợ sau này không thể sinh con, nếu nghiêm trọng hơn, giống như những lời thảo dân nói lúc trước..."
Phù Vân sửng sốt một chút: "Ý của ngươi là..."
"Một xác hai mạng."
Rầm rầm...
Bên ngoài trời vang lên một tiếng sấm bắt đầu mưa, trong phòng lúc sáng lúc tối, Phù Vân rót một tách trà, cẩn thận đưa cho Quý Thính: "Bệ hạ, uống một ngụm làm ẩm cổ họng."
Quý Thính lặng lẽ nhìn tấm chăn bông che chân mình, không nói lời nào.
"Điện hạ, môi của người khô hết rồi, uống chút nước đi." Phù Vân càng nghẹn xuống.
Quý Thính dừng lại, nhàn nhạt nhìn về phía y: "Phò mã vẫn chưa tỉnh sao?"
"Vẫn chưa... Nhưng nghe Chử Yến nói, chắc cũng sớm thôi." Phù Vân đáp.
Quý Thính khẽ gật đầu, một lúc sau mới hỏi: "Chuyện ta mang thai, ngoại trừ ngươi và đại phu ra, còn có ai biết nữa không?"
"Nếu như theo điện hạ nói, có Chử Yến biết."
Quý Thính khẽ gật đầu: "Ngươi đi nói cho hai người bọn họ biết, chuyện ta có thai, bất luận là kẻ nào cũng không được nói, nhất là phò mã."
Phù Vân bất an gật đầu: "Lão tiên sinh, lão phu nhân vừa mới đi, đứa nhỏ lại... Điện hạ yên tâm, ta cũng đã dặn dò qua, bọn họ nhất định sẽ không nói ra."
Quý Thính cụp mắt xuống, trên mặt không hề có một chút cảm xúc nào: "Còn nữa, kêu đại phu chuẩn bị một ít thuốc an thần cho phò mã uống, tốt nhất trong hai ba ngày tới không cần tỉnh lại," Nàng nói xong liền dừng lại một chút, "Gọi tri phủ chuẩn bị binh mã hộ tống, sau khi phò mã uống thuốc xong, chúng ta quay về kinh đô."
Vẻ mặt Phù Vân đanh lại: "Điện hạ, đại phu nói chờ sau khi người dùng xong thuốc phải nằm ở trên giường..."
"Không cần quan tâm tới chuyện này, trở về kinh đô nói sau," Quý Thính nhìn y, "Nhớ dặn dò kỹ đại phu, phòng ngừa ông ta nói lung tung ra bên ngoài."
Thấy nàng đã hạ quyết tâm, Phù Vân cũng không thuyết phục nữa, đành miễn cưỡng an ủi nói: "Như vậy cũng tốt, kinh đô có thái y, dù sao cũng chăm sóc tốt hơn đại phu ở đây."
Vừa dứt lời, Phù Vân sợ Quý Thính xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đi phân phó mọi chuyện rồi vội vàng chạy về, quay lại thì thấy chén trà cạnh giường đã vơi đi một nửa, thấy môi Quý Thính cũng đã hồng hơn một chút, nhất thời cũng yên lòng.
"Điện hạ, đi thôi." Phù Vân cẩn thận đỡ nàng dậy.
Quý Thính trầm mặc một lúc lâu rồi cùng y rời đi. Phù Vân dìu nàng đến chỗ xe ngựa nơi Thân Đồ Xuyên đang nằm, còn mình thì xoay người đi tới chỗ Chử Yến. Đoàn người lúc đầu khí thế bừng bừng rời khỏi kinh đô, hiện giờ mang trên người đầy vết thương quay trở về.
Thân Đồ Xuyên đã ngủ suốt ba ngày, đến ngày thứ ba tỉnh lại, lại được Quý Thính cho uống thêm thuốc, vì thế hắn lại ngủ thêm hai ngày nữa.
Điều mà Quý Thính làm nhiều nhất trong năm ngày này là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn rồi ngẩn người. Nàng có một dự cảm khi Thân Đồ Xuyên tỉnh dậy, có thể sẽ không còn được nhìn hắn như thế này nữa.
Năm ngày sau, cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng tỉnh, không ồn ào ầm ĩ, mà bình tĩnh nhìn Quý Thính: "Ở đâu?"
"Gần đến kinh đô rồi." Quý Thính trả lời.
||||| Truyện đề cử: Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau |||||
Thân Đồ Xuyên mấy ngày sau không lên tiếng nữa, im lặng cho đến khi tới phủ trưởng công chúa, sau đó đi thẳng vào trong thiên viện không hề đi ra nữa. Quý Thính nhìn hắn rời đi mà không thèm quay đầu lại, sau một lúc im lặng, Thân Đồ Xuyên lại một mình trở về phòng, rồi cho gọi đại phu đi theo mình.
Nàng ở trong phủ đợi nửa ngày, mới đi vào trong cũng bái kiến Quý Văn.
Quý Văn nhìn thấy nàng, vẻ mặt lãnh đạm: "Hoàng tỷ đi chuyến này quả thực uy phong, trẫm phái người đi chúc thọ, người lại tự tiện mang binh đi diệt đám thổ phỉ, ép bọn chúng cá chết lưới rách, không chỉ giết các mệnh quanh triều đình của trẫm, khiến cho toàn bộ uy tín trong triều giảm sút, dân chúng không ngừng oán than, người nói xem người nên bị tội gì?"
"Thì ra là đám thổ phỉ hại bách tính, còn có nguyên do này, nhưng so với trước kia thông minh hơn rất nhiều." Quý Thính cụp mắt xuống, che giấu lửa giận trong mắt.
Quý Văn cau mày: "Có ý tứ gì?"
"Bọn chúng đánh lén đoàn xe chúc thọ, vì tính mạng của thần, tập kích dân chúng, muốn làm cho dân chúng oán hận thần, lấy chuyện này phủi sạch những việc trấn áp thổ phỉ trước đó," Quý Thính ngẩng đầu nhìn y, "Đám thổ phỉ này cũng thật lợi hại, ngoại trừ giết người những chuyện khác cũng làm không ít."
Quý Văn thờ ơ nhìn sang chỗ khác: "Người giết nhiều thổ phỉ như vậy, không biết bọn chúng như thế nào sao?"
"Lúc trước đám thổ phỉ thần giết tuy tàn nhẫn, đều là đám ô hợp, bây giờ đả thương bách tính cùng quan viên, mỗi một người thân thủ mạnh mẽ đều đã qua huấn luyện, dường như không phải cùng một nhóm người." Quý Thính thân thể yếu ớt, nín thở bình tĩnh nhìn y.
Quý Văn cười lạnh một tiếng: "Không phải đám thổ phỉ còn có thể là ai? Chẳng qua là người đã làm chuyện sai lầm mà biết hối cải, còn phải tìm tới cái cớ này, có phải người cho rằng trẫm không dám động tới người?!"
"Những người đó tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải không có một chút sơ hở, nếu không hoàng thượng cho thần một chút thời gian, thần sẽ điều tra?" Sắc mặt Quý Thính bình tĩnh, nhưng bên trong ống tay áo lòng bàn tay nắm chặt.
"Người hại dân chúng thành Ngọc Quan chết còn chưa đủ sao? Còn muốn tiếp tục bức ép đám thổ phỉ?" Quý Văn tức giận, "Trẫm tuyệt đối không cho phép người làm xằng làm bậy nữa, nếu người để cho trẫm biết người điều tra việc này, cẩn thận chuyện trẫm lấy mạng của người!"
"Hoàng thượng đang sợ cái gì? Tìm ra bộ mặt thật của đám thổ phỉ không phải là việc tốt sao?" Quý Thính hỏi lại.
Quý Văn tức giận bật cười: "Trần nhìn người đúng là điên rồi, người đâu! Truyền chỉ xuống, trưởng công chúa tự tiện điều binh vô lễ làm càn, từ hôm nay đóng cửa suy nghĩ, không có lệnh của trẫm không được ra khỏi phủ trưởng công chúa một bước, trái lệnh lập tức chém đầu!"
Sắc mặt Quý Thính không chút thay đổi nhìn y một hồi lâu, cho đến khi cấm vệ quân tiến vào, nàng mới quay người rời đi.
Vào cung chỉ nửa canh giờ, nàng đã cảm thấy rất khó chịu, về đến phủ quay về phòng lập tức nằm xuống giường. Nhìn nước da trắng bệch của nàng, Phù Vân cảm thấy rất khó chịu: "Điện hạ, hiện giờ đã hồi phủ, hoàng thượng muốn người đóng cưa suy ngẫm, nếu không thừa dịp này, đem đứa nhỏ, đem đứa nhỏ... "
Y biết rõ nên làm thế nào mới tốt nhất cho điện hạ, nhưng những lời còn lại dù cố gắng thế nào cũng không nói nên lời.
Quý Thính cụp mắt xuống: "Còn chưa tới lúc đó, chờ một chút."
"Còn chờ gì nữa?" Phù Vân hỏi.
Quý Thính mím môi cũng không nói thêm nữa.
Hai ngày sau, cái chết của vợ chồng Thân Đồ Sơn truyền vào trong hoàng cung.
Quý Văn đột ngột đứng lên: "Chắc chắn là đã chết? Không phải là tìm người tới thế thân?"
"Bẩm hoàng thượng, tuy rằng gương mặt của bọn họ đã bị hủy hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dung mạo ban đầu, vết bỏng trên người cũng không nặng. Nhất định là hai vợ chồng họ." Người ở phía dưới nói
Quý Văn cau mày thật chặt, một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Thật trùng hợp..."
Buổi tối ngày hôm đó, y xuất hiện trong phủ trưởng công chúa.
Sau khi nghe tin y sẽ đến, trái tim vốn đang phẳng lặng như nước của Quý Thính cuối cùng cũng nổi gợn sóng, thậm chí nàng cũng không bận tâm tới việc phải thay y phục, vội vàng chạy tới, còn chưa đi vào từ xa đã nhìn thấy, y đang nói chuyện với Thân Đồ Sơn.
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tay phải của Thân Đồ Xuyên có gì đó không đúng, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, khi nàng kịp phản ứng lại, bèn lao đến bên cạnh Thân Đồ Xuyên, bình tĩnh nắm tay hắn, cũng thuận thế lấy luôn con dao găm trong tay hắn.
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, vẻ mặt không thay đổi nhìn về phía nàng.
"Tham kiến hoàng thượng." Quý Thính dùng ống tay áo rộng của mình để che giấu, sau đó hướng Quý Văn hành lễ.
Nàng hành lễ cho có lệ, Quý Văn cho là do trong lòng nàng không phục nhất thời cũng không nói gì, một lúc sau mới thản nhiên hỏi một câu: "Chuyện của vợ chồng Thân Đồ Sơn, người có biết không?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, vừa mới biết." Quý Thính đáp.
Tay Thân Đồ Xuyên cố dùng sức, tay phải nắm chặt lấy con dao găm giãy dụa muốn thoát khỏi tay nàng, mặt Quý Thính trước sau vẫn không thay đổi mà buông tay ra nhưng trong chớp mắt lại nắm lấy lưỡi dao. Lưỡi dao găm sắc bén, nàng lại dùng thêm năm phần lực, vừa nắm chặt, liền cảm thấy đau nhói, sau đó có thứ gì đó mãnh liệt chảy từ lòng bàn tay.
Cuối cùng trên mặt Thân Đồ Xuyên cũng có một tia dao động, ngay khi hắn buông lỏng tay, con dao găm liền bị Quý Thính cướp đi.
"Nhân sinh vô thường, ban đầu trầm còn muốn đón hai vị trưởng lão quay về, không ngờ trẫm chưa hạ chỉ, bọn họ liền ra đi như vậy." Quý Văn buông một tiếng thở dài, vỗ vai Thân Đồ Xuyên, "Phò mã, nén bi thương."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, không nói gì.
Quý Văn nghĩ hắn quá đau lòng, cũng không so đo chuyện này, sau khi nói thêm vài câu an ủi, chậm rãi nói một câu: "Dựa theo quy củ, bọn họ mang tội bị lưu đày, các ngươi cũng không thể đến thành Ngọc Quan tế bái, nhưng trẫm cảm động nhớ nhung của phò mã cùng hiếu tâm của hoàng tỷ, ngoại lệ một lần, chấp thuận cho các người đến lo liệu cho người thân trước lúc lâm chung."
"Khí hậu thành Ngọc Quan nóng bức, thi thể không thể cất giữ được, vài ngày trước sau khi hai vị trưởng lão ra đi, Trấn Nam Vương phủ phát tang." Quý Thính chậm rãi nói.
Quý Văn dừng một chút: "Phụ mẫu không còn nữa, cũng nên tới thắp một nén nhang mới phải, mặc kệ có phát tang hay không, các ngươi nên đến nhìn một lần."
Nghe thấy y vẫn nhất quyết muốn hai người họ tới thành Ngọc Quan, ánh mắt Quý Thính chợt lạnh xuống: "Hoàng thượng, pháp lệnh lớn hơn nhân tình, mong hoàng thượng có thể công bằng chấp pháp, chờ để dân chúng bàn tán."
"Trẫm có ý tốt để các ngươi tới tế bái, người lại quở trách trẫm, người không muốn đi nhưng phò mã còn muốn tiễn hai người họ đoạn đường cuối cùng," Quý Văn tức giận, liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên một cái rồi cười lạnh, "Cho dù trong lòng người tôn trọng phò mã, không đến mức cự tuyệt trẫm."
"Hoàng thượng, bây giờ cũng không còn sớm, mời trở về cho." Quý Thính lạnh nhạt tiễn khách.
Quý Văn không ngờ nàng lại làm càn như vậy, khó chịu đến mức muốn trực tiếp xử lý nàng, nhưng vì tình hình đặc biệt của ngày hôm nay, y chỉ có thể vung tay áo tức giận rời đi.
Sau khi y rời đi, Thân Đồ Xuyên nói câu đầu tiên: "Tay có đau không?"
Thanh âm của hắn khàn khàn khô khốc, giống như một người câm cả đời đột nhiên mở miệng nói câu đầu tiên.
Quý Thính buông lỏng tay, con dao găm dính máu rơi xuống đất, máu trong lòng bàn tay men theo ngón tay nhỏ xuống: "Không đau."
"Nói dối, nàng sợ nhất là đau." Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống.
Trong lòng Quý Thính cảm thấy chua xót khó chịu, một lúc lâu sau mới nhìn sang chỗ khác, lãnh đạm nói: "Thật sự không đau."
Thân Đồ Xuyên không nói nữa, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nói: "Ta muốn giết hắn."
"Chàng cho... cho ta thêm mười năm nữa, đợi tới khi ta bồi dưỡng được thái tử, đến lúc đó cho dù chàng không giết hắn, ta cũng sẽ giết hắn báo thù cho phụ mẫu." Hốc mắt Quý Thính phiếm hồng, lần đầu tiên nói với hắn chuyện này, " Nếu Trương quý phi không sinh được con nối dõi, ta sẽ chọn lựa từ các hầu phỉ, chỉ cần mười năm, bồi dưỡng ra một thái tử đủ tư cách..."
"Ta chờ không được," Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng, "Hiện tại ta muốn lấy mạng của hắn."
Quý Thính cố nén đau đớn trong lòng, hồi lâu sau trực tiếp nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ: "Hắn không thể chết được, nếu hiện tại hắn chết, các đại thế gia cũng được, người trong hoàng thất cũng được, đều sẽ tranh nhau ngôi vị thái tử, đến lúc đó thiên hạ đại loạn..."
"Giết hắn, nàng trở thành hoàng đế." Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.
Quý Thính ngay lập tức phủ nhận: "Không được! Từ trước đến giờ Lẫm Triều chưa từng có chuyện nữ nhân làm hoàng đế, nếu ta đăng cơ, đám văn thần không phục, mặc dù chàng có thể thuyết phục được một số người nghe theo, nhưng đó đều là một phần nhỏ, những môn sinh kia của phụ thân, không phải mỗi người đều nguyện ý vì ân sư không để ý tới nguyên tắc, đến lúc đó tất loạn."
"Ta chỉ muốn hắn chết." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.
Quý Thính nắm lấy tay áo hắn, vết máu trên tay cọ vào người hắn: "Nếu hắn chết, chàng đã báo được thù nhưng dân chúng trong thiên hạ phải làm sao bây giờ?"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc nhìn nàng, thật lâu sau chỉ nói năm chữ: "Không phải việc của ta."
Quý Thính lập tức buông hắn ra, chợt nghe thấy hắn lên tiếng, trong giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào: "Kiếp trước khi ta giết hắn, Triều Lẫm cũng không có thái tử."
"... Nhưng khi đó ta đã chết, không thể ngăn chàng lại," Thanh âm Quý Thính khàn khàn, "Hiện tại ta còn sống, không thể nhìn chàng làm ra chuyện như vậy được."
Thân Đồ Xuyên không nói nữa.
Quý Thính thu lại cảm xúc, một lát sau chậm rãi mở miệng: "Nếu phụ thân còn sống, hẳn cũng sẽ..."
"Đừng nhắc tới ông ấy!" Giọng điệu của Thân Đồ Xuyên đột nhiên trở nên dữ tợn, ánh mắt này dọa Quý Thính hoảng sợ, trầm mặc một cái nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, "Đừng dùng ông ấy để khống chế ta, ông ấy đã chết rồi, mãi mãi... không thể quản ta được nữa."
Mắt Quý Thính đỏ hoe: "Đúng vậy, ông ấy không thể quản được chàng nữa nữa, cho nên ngay cả di ngôn của người chàng cũng không nghe có phải không?"
Thân Đồ Xuyên im lặng.
Quý Thính hơi đau bụng dưới, nàng hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống ghế dựa: "Chàng có thể không nghe, nhưng chàng có bao giờ nghĩ tới, nếu hiện giờ chàng thật sự giết được hắn, đến lúc đó cho dù là nhiếp chính hay đăng cơ, chỉ có một mình ta chọn người, nếu khi đó ta vì phụ thân mà sửa lại án xử sai, chàng đoán xem bọn họ sẽ nói như thế nào."
Thân Đồ Xuyên không trả lời, vì vậy nàng trực tiếp đưa ra đáp án: "Bọn họ sẽ nói ta lạm dụng chức quyền đổi trắng thay đen, ngay cả khi phụ thân thực sự vô tội, bọn họ cũng sẽ cho rằng ta vì chàng, mới lật lại bản án của phụ thân... Trước khi chết phụ thân vẫn nhớ tới chuyện án xử sai, chàng nhẫn tâm để bản án của ông ấy không được lật lại để minh oan sao?"
"Điều quan trọng nhất là nếu chàng công khai giết hắn, ta cũng sẽ không thể bảo vệ được chàng," Đôi mắt của Quý Thính ngấn lệ, thanh âm cũng trở nên réo rắt thảm thiết, "Tiên hoàng cùng mẫu hậu đã đi rồi, phụ thân cùng mẫu thân cũng đi rồi, ngay cả đứa... Chàng cũng muốn bỏ ta mà đi sao?"
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng mặt không biểu cảm xoay người bước ra ngoài, Quý Thính muốn đi theo, nhưng vì cơ thể không khỏe chỉ có thể yên lặng ngồi trong đại sảnh.
Thân Đồ Xuyên giống như một cái xác không hồn đi tới thiên viện, sau khi bước vào sân liền ngồi vào bàn đá, ngồi cả một đêm.
Khi Mục Dự Chi đi tới, nhìn thấy hắn ngồi ở trước bàn đá, trầm mặc một lát rồi đi tới trước mặt hắn: "Tay của điện hạ bị thương."
Lông mày Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: "Thế nào?"
"Vết thương có chút nghiêm trọng, đó là một vết thương do dao găm," Mục Dự Chi nói xong bèn dừng lại một chút, "Nàng ấy cũng không nói vì sao mình lại bị thương nhưng ta đại khái cũng đoán ra được."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống: "Là ta có lỗi với nàng."
"Sau này có thể phát sinh bao nhiêu chuyện? Điện hạ sẽ phải chịu thêm bao nhiêu vết thương nữa?" Mục Dự Chi hỏi.
Thân Đồ Xuyên im lặng.
"Trước đây ta không thích ngươi, bởi vì ngươi đối xử không tốt với điện hạ, nhưng sau khi ngươi đối xử tốt với điện hạ, ta vẫn không thích ngươi," Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn hắn, "Bởi vì lần đầu tiên gặp ngươi, ta có thể cảm giác được, người là một quân tử ổn trọng, nhưng tận trong xương tủy, giáo điều trong thiên hạ không thể trói buộc được ngươi, như vậy đối với điện hạ mà nói quá mức nguy hiểm."
Mục Dự Chi nói xong không khỏi cười tự giễu: "Trước đây ta còn tưởng rằng điện hạ có thể khống chế ngươi, hiện tại chứng minh suy nghĩ của ta sai, ngươi vẫn khư khư cố chấp, rất có thể sẽ mang tới tai họa cho phủ trưởng công chúa, cũng như điện hạ."
"Ngươi muốn nói cái gì?" Thân Đồ Xuyên nhìn hắn ta.
Mục Dự Chi nhìn hắn: "Ngươi sẽ chịu bỏ qua sao?"
"Sẽ không."
"Vậy thì tránh xa điện hạ một chút," Mục Dự Chi nhẹ giọng nói, "Rời khỏi phủ trưởng công chúa, cắt đứt hoàn toàn quan hệ, sau này ngươi sống hay chết cũng không liên quan tới điện hạ nữa."
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng dưới tầm mắt của Mục Dự Chi cũng đứng dậy, thất thần đi về phía phòng ngủ.
"Nếu ngươi không rời đi, cho dù ngươi có làm gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ liên lụy tới điện hạ, từ trước đến nay nàng ấy đối với ngươi không tệ, ngươi nhẫn tâm kéo nàng xuống vũng bùn cũng với mình sao? Coi như ta cầu xin ngươi, buông tha cho điện hạ đi!" Mục Dự Chi nói xong, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.
Bước chân của Thân Đồ Xuyên đột ngột dừng lại, thật lâu sau mới quay đầu lại, đè thấp giọng chất vấn: "Ta buông tha nàng, ai sẽ tha cho ta?"