"Tính toán thời gian thì ngươi cũng chỉ đến Phong Nguyệt Lâu mới hơn một tháng, không ngờ lại tích góp được nhiều như vậy, nếu làm thêm hai năm nữa, chẳng phải là phú khả địch quốc sao*?" Quý Thính nói, không kiềm được mà chậc một tiếng.
*Phú giả địch quốc: Giàu nứt đố đổ vách, chỉ sự giàu có đến mức tiền bạc của cải xếp chất đầy trong nhà, đổ cả vách tường nhà.
Thân Đồ Xuyên im lặng trong chốc lát: "Tất cả đều nhờ vào sự cổ động của điện hạ."
"Cho dù không có bản cung cổ động, ngươi cũng có thể tích góp được nhiều như vậy, lúc trước mặc dù bản cung cũng có cho không ít, nhưng sau đó mỗi ngày đều chỉ có năm trăm lượng, năm trăm lượng ít ỏi, cho dù ngươi có lấy ra hết thì cũng không thể lấy ra được mấy." Quý Thính nói xong, trong lòng đột nhiên chua xót buông tiếng thở dài.
Thấy nàng như thế, ánh mắt Thân Đồ Xuyên ấm áp: "Thân Đồ vẫn có thể tự bảo vệ được mình, điện hạ không cần phải buồn."
"Bản cung không phải buồn, chỉ là trong lòng có chút chua xót" Quý Thính lại thở dài một hơi, thừa dịp hắn không chú ý nâng bầu rượu lên uống hai ngụm nữa, lúc này mới u oán liếc hắn một cái: "Nghĩ đến Dự Chi nhà ta, lần đầu tiên buôn bán đã trải qua biết bao gian khổ, cuối cùng ngay cả vốn cũng không có để đền, ngươi thì ngược lại, làm ăn không cần vốn, còn có thể kiếm được nhiều bạc như vậy nữa."
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên chuyển từ ấm áp cho tới lạnh lẽo, dường như chỉ là chuyện trong nháy mắt, gân xanh trên thái dương hắn hơi giật giật, sau một lúc lâu mới kiềm chế được cơn giận lạnh lùng nói: "Nếu điện hạ cảm thấy làm ăn không cần vốn là tốt, không bằng để cho những nam nhân của ngài cùng làm là được."
Quý Thính đang say rượu nên không mảy may cảm nhận được sự tức giận của hắn, còn giống như không muốn sống nữa mà bổ sung thêm một câu: "Vậy không được, bọn họ đơn thuần, không làm được loại chuyện này."
"Cho nên điện hạ cảm thấy Thân Đồ không còn tinh khiết?" Những lời này của Thân Đồ Xuyên gần như được bật ra từ trong kẽ răng.
Quý Thính nghĩ nghĩ: "Thật ra cũng không phải, chỉ là có thể không còn đơn thuần được như vậy." Mặc dù nàng đã uống rượu, cũng biết nội tâm Thân Đồ Xuyên như cái sàng, nhưng mà bây giờ còn đang ở chỗ người ta, nên phải đổi cách nói khéo léo mà thôi.
Chỉ đáng tiếc là nàng tự cảm thấy khéo léo nhưng sắc mặt Thân Đồ Xuyên lại lạnh thêm: "Nếu điện hạ cảm thấy ta không còn tinh khiết, không bằng đi tìm người đơn thuần đi." Hắn nói xong thì dừng một chút, cảm thấy có chút giống oán phụ khuê phòng, không khỏi mấp mím môi.
Quý Thính hoàn toàn chưa phát giác ra, nhìn thấy hắn nhăn mày, vẻ mặt vẫn còn hồn nhiên nghiêng đầu: "Sao ngươi không nói nữa? Giận à?"
"Ừm." Thân Đồ Xuyên lơ đễnh lên tiếng, theo bản năng đi lấy bầu rượu, nhưng mà tay vừa mới chạm tới đồ sứ không tỳ vết, nhìn thấy khuôn mặt say choáng váng của nàng thì lại ngừng lại.
Quý Thính nhăn mày, nhìn về phía tay hắn đang dừng lại giữa không trung, sau một lúc im lặng hỏi: "Vì sao không rót rượu?"
"Điện hạ say rồi, uống ít thôi." Thân Đồ Xuyên thu tay về.
Dấu vết giữa lông mày Quý Thính đậm thêm một chút: "Bản cung không có say, rót rượu."
"Say." Thân Đồ Xuyên kiên trì.
Quý Thính dừng một chút, đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn, sau một lúc lâu thì khẽ cười một tiếng, đột nhiên chìa tay ra bám vào bờ vai của hắn, cả khuôn mặt cũng vùi vào trong lồng ngực hắn. Thân Đồ Xuyên hoảng hốt, theo bản năng đón lấy nàng, trâm cài trên đầu nàng xẹt qua sườn mặt hắn, trên khuôn mặt anh tuấn cao quý vẽ ra một vết thương nhỏ.
"Điện hạ......" Tim hắn bởi vì nàng tới gần mà bỗng nhiên đập dồn dập, ý giận ban đầu cũng bị phân tán đi khắp nơi.
"Thân Đồ Xuyên, ngươi có còn tinh khiết hay không, cũng không liên quan tới bản cung, bản cung đã không còn thích ngươi nữa rồi." Giọng nói của Quý Thính càng ngày càng nhỏ, cuối cùng một chữ cũng không thấy vang lên, bàn tay mới vừa rồi khoát lên vai Thân Đồ Xuyên cũng dần buông xuống, hô hấp bình ổn mà ngủ say.
Cơ thể Thân Đồ Xuyên cứng ngắc, tai vốn dĩ bởi vì nàng đột nhiên tới gần mà đỏ lên, dần dần cũng trở lại màu sắc ban đầu. Hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hai tay vịn vào ống tay áo của Quý Thính, ánh mắt rủ xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai canh giờ sau tú bà đi vào, thấy được này cảnh, sợ tới mức vội vàng cáo lui nhưng lại bị Thân Đồ Xuyên gọi lại: "Đi báo cho người đưa nàng tới một tiếng, nàng say rồi, đêm nay không về."
"...... Vâng" tú bà lên tiếng, liền vội vội vàng vàng rời đi.
Thân Đồ Xuyên khẽ động đậy, bởi vì duy trì một tư thế trong khoảng thời gian dài mà sinh ra cảm giác tê mỏi lan khắp toàn thân, hắn tạm dừng lại một lát, chờ cảm giác không thoải mái này qua đi, mới bế Quý Thính lên, nhấc chân đi lên lầu trên.
Hắn biết tuy rằng ngày nào nàng cũng tới Phong Nguyệt Lâu, còn làm ra dáng vẻ thâm tình, nhưng lại không hy vọng người bên ngoài nhìn thấy bọn họ quá mức thân mật, cho nên khi hắn bế nàng lên lầu, cũng cố ý tránh đi ánh nhìn của mọi người.
Sương phòng cuối cùng ở tầng ba luôn yên tĩnh, quan trọng là phía sau cửa phòng ngăn cách hoàn toàn với sự náo nhiệt bên ngoài.
Thân Đồ Xuyên bế Quý Thính lên giường, Quý Thính lập tức hừ nhẹ một tiếng, hơi dịch chuyển một chút sau đó liền bất động. Thân Đồ Xuyên chờ nàng yên tĩnh rồi cởi giày của nàng ra, trong lúc đó còn không quên tránh đụng chạm đến tất chân của nàng. Cởi giày xong, hắn cố ý đi rửa sạch tay rồi mới trở về giúp nàng tháo trang sức rực rỡ đủ loại trên đầu xuống.
Những trang sức này to to nho nhỏ cũng gần hai mươi cái, cầm lên nặng trịch, rõ ràng là thiếu nữ yếu đuối kéo không nổi cung tên nhỏ, cũng không biết cả ngày làm sao mà đội được mấy thứ này, hễ đội là đội cả một ngày.
Hắn cầm trang sức tới trước bàn đặt từng cái một lên đấy, sau đó mới xoay người đến bên giường. Đêm nay dường như nàng vội vàng ra ngoài, son cũng chưa dặm, đã sắp lộ ra màu sắc ban đầu, so sánh với một thân hoa phục thì có hơi nhợt nhạt, nhưng Thân Đồ Xuyên lại cảm thấy rất đẹp, hắn đã từng gặp qua dáng vẻ không son phấn của nàng, từ đó cảm thấy tất cả son phấn bột nước đối với nàng mà nói đều đáng khinh.
Đêm dần khuya, hắn lại không hề buồn ngủ, chỉ im lặng nhìn dung mạo lúc ngủ yên của nàng.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo giọng nói cẩn thận dè dặt của tú bà vang lên: "Chủ tử, có cần mang nước vào hay không?"
"Không cần." Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
Tú bà: "...... Vâng"
Nàng ta đáp một tiếng rồi đi, lại nghe thấy trong phòng truyền đến một câu " Quay lại" trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tú bà dừng một chút, mau chóng quay lại đứng trước cửa bộ dạng phục tùng, ngay sau đó cánh cửa trước mặt nàng ta mở ra.
"Chủ tử có gì căn dặn." Tú bà cúi đầu hỏi.
Thân Đồ Xuyên im lặng, tú bà nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái, lại phát hiện quần áo của hắn hoàn toàn bình thường, không khỏi kinh ngạc một trận. Có lẽ người bên ngoài không biết tâm ý của chủ tử đối với điện hạ, nhưng nàng ta lại cực kỳ rõ ràng, vốn dĩ cho rằng hai người vào sương phòng, thế nào cũng sẽ có hợp phòng, cho nên lúc này nàng ta mới làm người tốt, hỏi một chút xem có cần đưa nước tắm rửa hay không.
...... Thảo nào chủ tử nói không cần, không ngờ là chưa làm gì.
"......Trang điểm trên mặt nữ tử" Thân Đồ Xuyên im lặng một lát mới mở miệng, tú bà mau chóng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt chuyên tâm lắng nghe, sau đó chợt nghe thấy hắn nghiêm túc hỏi: "Lớp trang điểm trên mặt nữ tử, ban đêm phải rửa sạch?"
Tú bà: "......" Nàng ta còn tưởng có chuyện gì quan trọng lắm, là chuyện này sao?
Trong lòng nàng ta không còn gì để nói nhưng trên mặt lại vô cùng ân cần: "Bẩm chủ tử, quả thật là phải rửa sạch, như vậy mới thoải mái, cũng coi như là sạch sẽ chút."
"Dùng nước sạch rửa?" Thân Đồ Xuyên lại hỏi.
Tú bà nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là thời điểm thể hiện bản thân một chút: "Chủ tử là hỏi giúp điện hạ sao? Không bằng để ta đi giúp điện hạ rửa sạch vậy."
"Không cần, ngươi cho ta biết nên làm thế nào, ta sẽ giúp nàng rửa." Thân Đồ Xuyên thản nhiên cự tuyệt.
Tú bà: "......Vậy có thể để thuộc hạ ở bên cạnh chỉ điểm một phần không?"
Thân Đồ Xuyên đắn đo một lát, xem như đáp ứng rồi. Tú bà vội đi theo vào phòng, đến bên giường nhìn thấy trâm cài ngọc trai đầy đầu Quý Thính đã được gỡ xuống, một mái tóc đen nhánh mềm mại phủ trên giường, tôn lên làn da trắng mịn như tuyết, xinh đẹp không giống người thường.
...... Khó trách chủ tử say đắm tới như vậy, nếu nàng ta là nam tử, chỉ sợ cũng sẽ yêu thích. Tú bà nói thầm một câu, sau khi nhìn thấy quần áo tất chân trên người Quý Thính đều còn nguyên, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Đã biết Lẫm Khánh trưởng công chúa có vô số nam nhân, là một nữ nhân phóng đãng, cử chỉ hành động của chủ tử lại vẫn như cũ không một cái nào không tuân thủ lễ tiết, riêng sự tôn trọng thật tâm này, chỉ sợ thế gian này ít người có được.
Tú bà hướng dẫn với tâm tình phức tạp, sau đó thức thời lui xuống. Để lại Thân Đồ Xuyên vắt khăn mặt nóng, cẩn thận lau son phấn trên mặt Quý Thính, mặt nàng nhìn như không trang điểm gì nhưng hắn lại lau ra không ít thứ này nọ, chỉ là sau khi lau xong mặt của nàng vẫn trắng nõn giống như lúc trước, ngược lại khăn mặt trong tay lại nhiễm thứ bẩn gì đó.
Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn khăn mặt hồi lâu, lại nhìn qua Quý Thính, phát hiện có chút hơi bất đồng, nàng bỏ trang sức đi lại càng nhỏ xinh, dáng vẻ ngủ say mềm mại, giống như một tiểu cô nương chưa trải sự đời, nào có nửa phần dáng vẻ của trưởng công chúa đâu.
Quý Thính ngủ mê man, cảm giác có thứ gì đó vừa nóng lại vừa ướt ở trên mặt, liền sinh ra một chút bực mình, đợi nửa ngày trên mặt vẫn vừa ướt lại vừa nóng, nàng liền cau mày tóm lấy.
Cổ tay Thân Đồ Xuyên đột nhiên bị nắm, hắn bỗng ngừng lại, nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng đang nắm chặt lấy tay mình, hắn đột nhiên không muốn làm chính nhân quân tử gì nữa.
"Phù Vân, đừng nháo." Quý Thính lẩm bẩm một tiếng.
Trong nháy mắt Thân Đồ Xuyên lập tức tỉnh táo lại, mặt mày sa sầm xoay người đi.
Quý Thính vẫn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh, khi mở mắt mới phát hiện mình ở trong khung cảnh xa lạ, nàng lười biếng trở mình một cái rồi một lần nữa nhắm mắt lại. Nửa giây sau, nàng bỗng ngồi dậy, vẻ mặt kinh hãi nhìn trang trí trong phòng.
Tối hôm qua Thân Đồ Xuyên đứng ở cửa một đêm, sau khi nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của nàng thì thản nhiên hỏi: "Điện hạ có cần chịu trách nhiệm không?"
"Chịu trách nhiệm cái gì?" Quý Thính lờ mờ nghiêm mặt.
Thân Đồ Xuyên đến đứng bên người nàng: "Người nói xem?"
"...... Mặc dù bản cung say, nhưng không phải không nhớ, tối hôm qua bản cung ngủ ở sương phòng lầu hai, sau đó vẫn luôn không tỉnh lại, không thể nào làm gì với ngươi được." Quý Thính kiêu ngạo hất cằm, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ nên mặt mũi cũng không thể tỉnh táo được, thoạt nhìn khí thế không lớn.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng với vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy thì là Thân Đồ làm gì đó với điện hạ, Thân Đồ có thể chịu trách nhiệm với điện hạ."
"Nói láo! Bản cung quần áo cũng chưa cởi!" Quý Thính nhịn không được nói một câu thô thiển.
Thân Đồ Xuyên rủ mắt: "Ồ."
Quý Thính: "......" Ngươi ồ cái rắm.
Nàng tức giận rời giường, nhìn thấy đồ trang sức của mình đều ở trên bàn, liền vênh mặt hất hàm căn dặn: "Gọi người tới trang điểm cho bản cung."
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn nàng một cái, không nói gì đi ra ngoài.
Lúc tú bà đến trang điểm cho Quý Thính, Thân Đồ Xuyên đứng ở bên cạnh, mỗi khi nàng ta muốn khoe khoang kỹ năng chải đầu với kiểu yêu cầu có độ khó cao, đều sẽ bị Thân Đồ Xuyên lạnh lùng liếc mắt một cái, thế là càng chải càng đơn giản, cuối cùng chỉ làm một búi tóc đơn giản, cài lên một chiếc trâm cài.
"Chỉ có như này sao?" Quý Thính không vừa lòng lắm: "Búi tóc của ngươi cũng thật phức tạp, thế nào đến phiên trang điểm cho bản cung, lại làm như cho có lệ vậy?"
"Đây, cái này......" Chân tú bà đều đã mềm nhũn, cũng không 'cái này ' ra nguyên do gì.
Cũng may Thân Đồ Xuyên kịp thời hỏi: "Điện hạ không cảm thấy như vậy thoải mái hơn sao?"
Quý Thính quơ quơ đầu, cảm thấy quả thật thoải mái, tuy rằng vẫn không vui vẻ lắm, nhưng cũng không dây dưa nữa, gọi người gói trang sức còn thừa của mình lại, tự mình mang đi. Thân Đồ Xuyên đi theo sau tiễn nàng, khi đi gần tới chỗ cửa lớn lầu một, hắn đột nhiên nói: "Đêm nay điện hạ đừng quên tới, mấy ngày gần đây đều nhớ phải đến, nhất là năm ngày sau, lại càng không thể vắng mặt."
Quý Thính liếc xéo hắn một cái: "Còn phải xem tâm tình của bản cung."
"Chỉ sợ là không được, điện hạ đã nhận bạc của Thân Đồ." Thân Đồ Xuyên còn nghiêm túc nhắc nhở.
Quý Thính: "......" Sao lại có cảm giác giống như nàng bị coi là nữ phiếu vậy?
Quý Thính chợt hiểu ra liền nheo mắt lại: "Ngươi thật to gan, có tin bản cung trị ngươi tội bất kính hay không?"
"Thân Đồ biết sai." Thân Đồ Xuyên lập tức nói.
Quý Thính không ngờ hắn sẽ nhận sai nhanh như vậy, một tràng những lời uy hiếp chê bai trong nháy mắt liền bị nghẹn lại nơi cổ họng, nàng dừng một chút ngạo mạn nói: "Nếu ngươi không muốn đưa chỗ bạc đó, bản cung lập tức trả lại cho ngươi, nếu vẫn đưa cho bản cung như cũ, vậy thì bớt lấy bạc ra uy hiếp bản cung đi."
"Thân Đồ không có uy hiếp điện hạ, chỉ là muốn mời điện hạ tới đây." Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Vậy vì sao nhất định muốn bản cung đến, còn đặc biệt là năm ngày sau?"
"Muốn điện hạ tới, là bởi vì Thân Đồ muốn gặp điện hạ, muốn điện hạ năm ngày sau nhất thiết phải tới......" Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu, mới bình tĩnh nhìn về phía nàng, chỉ tiếc ánh mắt đầy vẻ lãnh đạm nhưng tai lại nhẹ nhàng đỏ lên: "Là bởi vì ngày đó là ngày Thân Đồ bán thân."
Quý Thính nghe xong giọng nói lãnh đạm này, ngẩn người rồi mới phản ứng lại.