Xe ngựa của phủ trưởng công chúa rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, huênh hoang đi về phía biệt viện. Quý Thính ngồi trong xe ngựa, có cảm giác mình giẫm lên vết xe đổ.
Cảm giác này không tốt tẹo nào, nàng nén cảm xúc xuống, bĩnh tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên ở bên cạnh: "Bổn cung có một biệt viện ở thành nam, ngươi ở tạm đó, chờ đến ngày thành hôn thì về phủ trưởng công chúa."
"Nghe điện hạ hết." Thân Đồ Xuyên đồng ý.
Quý Thính nhìn hắn, không nói gì thêm, Thân Đồ Xuyên vén rèm xe lên, yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, một lúc sau đột nhiên lên tiếng: "Phu xe, dừng lại."
Phu xe biết hắn là phò mã gia tương lai, cũng là chủ tử của mình, nghe vậy thì lập tức siết dây cương dừng xe ngựa ở bên đường.
Quý Thính hơi nhăn mặt: "Sao vậy?"
"Điện hạ chờ ta một lát." Thân Đồ Xuyên nói xong thì trực tiếp xuống xe ngựa.
Hắn vừa đi, tiếng nói khẽ khàng của Chử Yến dưới đáy xe ngựa vang lên: "Điện hạ, có phải hắn muốn chạy không, cần cử người đi theo không?"
"Không cần." Quý Thính bật cười: "Hoàng thượng hạ chỉ rồi, nếu hắn chạy trốn thì toàn bộ văn thần trên triều cũng không giữ hắn lại được."
Lúc này Chử Yến mới không nói nữa, xe ngựa dừng ở nơi phố xá sầm uất, bên ngoài đầy tiếng rao hàng của những quán hàng rong, Quý Thính thả lỏng dựa lên xe ngựa chợp mắt, kiên nhẫn chờ Thân Đồ Xuyên quay lại.
Một khắc sau, cuối cùng rèm xe cũng bị vén lên, hương gỗ thông hòa với mùi thơm ngát của hạt dẻ rang đường phả tới chỗ Quý Thính. Quý Thính mở mắt ra, nhìn gói giấy trong tay Thân Đồ Xuyên thì hơi khựng lại rồi chậm rãi nói: "Bây giờ không phải mùa hạt dẻ."
"Nhà này bán hạt dẻ rang đường, năm nào cũng dự trữ một ít, hơn hai mươi năm qua chưa từng gián đoạn, điện hạ nếm thử đi." Thân Đồ Xuyên nói xong thì lấy một hạt trong túi giấy ra, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng nàng.
Quý Thính giơ tay lấy, Thân Đồ Xuyên lùi về sau một chút: "Lúc rang, nhà này cho không ít đường, hạt dẻ bóc vỏ rồi vẫn còn hơi dính, điện hạ không cần làm bẩn tay."
Quý Thính dừng một chút, há miệng cắn hạt dẻ hắn đút, hương vị ngọt ngào thuần chất tản ra trong nháy mắt. Thân Đồ Xuyên rụt đầu ngón tay bị môi nàng chạm vào lại, nhìn nét mặt thả lỏng của nàng hỏi: "Muốn nữa không?"
"Ừm." Lúc này trời đã tối, vừa lúc nên ăn tối rồi, buổi trưa Quý Thính cũng chưa ăn gì, giờ đúng là đói rồi.
Thân Đồ Xuyên nghe thấy tiếng nàng, mặt mày ôn hòa tiếp tục bóc hạt dẻ cho nàng, xe ngựa xuyên qua khu chợ, xung quang yên tĩnh lại, bên trong xe chỉ nghe thấy tiếng vỏ hạt dẻ bị bóc xé và tiếng hừ lạnh thỉnh thoảng phát ra bên dưới xe ngựa.
Thân Đồ Xuyên làm như không nghe thấy tiếng Chử Yến, tiếp tục hầu hạ Quý Thính như bên cạnh không có ai cả, đút cho nàng ăn mười mấy hạt xong thì dừng lại đúng lúc: "Sắp ăn cơm tối rồi, điện hạ ăn ít một chút không lát nữa lại không ăn nổi cơm."
Quý Thính liếc túi giấy trên đùi hắn, vẫn chưa hết thòm thèm.
"Giữa lại ăn khuya đi." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên thoáng qua nét cười, gấp gói giấy lại trong tầm mắt nàng.
Quý Thính mím môi, không vui liếc mắt nhìn hắn nhưng không nhất quyết đòi ăn.
Xe ngựa sắp tới cửa biệt viện, Quý Thính xuống xe ngựa với Thân Đồ Xuyên rồi đi vào trong viện.
"Ngôi viện này tuy nhỏ nhưng rất yên tĩnh, mấy năm nay giữ gìn không tệ, nô bộc hơi ít chút thôi, tối nay ngươi cố ở một đêm, ngày mai bổn cung cho thêm mấy người qua đây, chăm sóc sinh hoạt một tháng tới của ngươi." Quý Thính vừa nói chuyện vừa dẫn hắn đi một vòng quanh sân rồi mới dẫn hắn đi vào phòng ngủ.
Như lời nàng nói, căn viện này nhỏ hơn nhà của gia đình giàu có nhưng phong cảnh trong viện không tệ, để Thân Đồ Xuyên ở cũng không uất ức cho hắn.
Hai người đi thẳng đến cửa phòng ngủ, Thân Đồ Xuyên đẩy cửa phòng ra trước Quý Thính, sau đó ngửi thấy mùi hoa nhài và cây bưởi thoang thoảng. Hắn khựng người, quay đầu hỏi: "Trước kia điện hạ từng ở đây?"
"Sao ngươi biết?" Quý Thính hơi ngạc nhiên sau đó gật đầu nói: "Bổn cung có mấy bạn rượu ở gần đây, thỉnh thoảng uống rượu với bọn họ xong thì ở chỗ này.'
Nàng nói xong thì nhấc chân bước vào, Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn bóng lưng nàng, lúc nàng khó hiểu nhìn mình mới nhếch môi đi theo.
Quý Thính ngồi xuống bên giường, ngón tay mảnh khảnh nhấn đệm chăn: "Trước khi đến bổn cung đã sai người thu dọn, chăn đệm đều được thay mới, ngươi tới thử xem, nếu ngủ không quen thì bây giờ gọi người đến Phong Nguyệt Lâu chuyển giường và chăn của ngươi tới vẫn kịp."
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì đi đến bên giường ngồi xuống cạnh nàng, học theo nàng xoa ấn đệm chăn: "Đồ của điện hạ luôn cực kỳ tốt.".
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
"Ngươi thích là được." Quý Thính nói xong thì liếc mắt nhìn trời ngoài cửa sổ, muốn đứng dậy đi về, "Không còn sớm nữa, bổn cung về dùng bữa tối đây."
"Hôm nay điện hạ phải đi sao?" Thân Đồ Xuyên đứng lên.
Quý Thính dừng một chút: "Nếu không thì sao?"
Thân Đồ Xuyên mím môi: "Điện hạ, hôm nay là tối đầu tiên ta được chuộc thân."
"...Bản thân ngươi là ông chủ của Phong Nguyệt Lâu, chuộc thân hay không có gì khác biệt?" Quý Thính cạn lời.
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: "Điện hạ ở lại ăn tối rồi đi."
"Không được, Chử Yến vẫn đang chờ bên ngoài." Quý Thính lập tức từ chối.
Mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm lại, trên mặt lại chẳng hề thay đổi chút nào: "Vậy thì bảo hắn về trước, có ta ở đây, điện hạ sẽ không gặp nguy hiểm gì."
"Chuyện này sao có thể..."
"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng, giọng cũng trầm xuống: "Ngày trước ta lạnh nhạt với điện hạ, cả phủ trưởng công chúa đều không thích ta, hôm nay là ngày đầu tiên ta vào ở biệt viện, nếu như điện hạ không chịu ở lại dùng bữa tối, sau này bọn họ sẽ thờ ơ với ta."
Quý Thính im lặng chốc lát, cảm thấy dù sao cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, nếu hắn đã nói đến mức này thì cứ đồng ý cho rồi, vì thế nàng gọi nha hoàn qua bảo nàng ta mời Chử Yến về trước, còn nàng thì ở lại ăn tối với Thân Đồ Xuyên.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, lúc nha hoàn ra ngoài thì đi theo, ở cửa dặn dò: "Hôm nay trời hanh khô, dặn nhà bếp nấu cháo đậu xanh, nấu xong thì đưa đến giếng nước làm mát, để điện hạ ăn một chén trước bữa tối."
"Trước bữa tối?" Nha hoàn nhíu mày, "Nhưng chỉ ninh cháo đậu xanh đã cần chút thời gian rồi, còn đặt bên giếng nước để làm mát nữa thì chắc cũng phải mất một canh giờ, vậy, vậy có làm trễ bữa tối không?"
"Điện hạ vừa mới ăn ít hạt dẻ rang đường, đã no hơn nửa, trễ giờ thì cứ trễ thôi." Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt.
Bình thường hắn vẫn lạnh lùng hững hờ, lúc này không tỏ vẻ ôn hòa khiến cả người toát ra cảm giác xa cách cao vời không thể với tới. Vốn dĩ nha hoàn thấy hắn ở Phong Nguyệt Lâu nên định khinh thường hắn, giây phút này không hả hê nổi, co rúm người lại.
"Nô tỳ tuân mệnh." Nha hoàn nói xong thì vội vã đi mất.
Thân Đồ Xuyên quay người đi vào trong phòng, Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: "Làm gì vậy?"
"Bảo người nấu bát cháo đậu xanh cho điện hạ, làm mát xong rồi để điện hạ ăn." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính lười biếng đứng dậy: "Vừa nãy ăn nhiều hạt dẻ, giờ không đói bụng lắm."
"Vậy thì đúng lúc, cháo đậu xanh phải ninh từ từ mới ngon, nếu bây giờ điện hạ không đói thì thong thả chờ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì không chờ nàng lên tiếng, đi đến bên cạnh nàng, "Vừa nãy ta thấy ở sân có một cái xích đu, có phải của điện hạ không?"
"Phải, xích đu ấy được Trấn Nam Vương phủ đưa tới hồi sinh nhật mười tám tuổi của bổn cung hai năm trước." Quý Thính vốn định nói sẽ không ở lại đây quá muộn, nghe hắn hỏi xong thì bị đánh lạc hướng.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Trấn Nam Vương phủ?"
"Ừ, nhắc đến cái này cũng lâu rồi bổn cung không ngồi, đi xem xem." Quý Thính nói xong thì đi ra ngoài.
Thân Đồ Xuyên còn lời muốn hỏi nhưng thấy nàng đầy hào hứng như thế thì dừng một chút, không nói gì nữa, đi đến giá đu cùng nàng.
Hắn móc khăn gấm trong lồng ngực ra, lau cái xích đu một lượt rồi mới ngẩng đầu lên nói với Quý Thính: "Điện hạ, ta đẩy cho người."
Quý Thính đáp một tiếng, tâm trạng không tệ ngồi xuống xích đu, Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng đẩy sau lưng nàng, chỉ chốc lát sau trong mắt đã nhiễm ý cười.
Quý Thính được hắn đẩy nhẹ một lúc, nhất thời không vui: "Ngươi là nam nhân đó, sao không có sức lực gì vậy hả?"
Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Điện hạ muốn được đẩy lên cao?"
"Cao được bao nhiêu thì cao bấy nhiêu." Quý Thính dặn.
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên: "Vậy thì điện hạ ngồi vững nhé."
Quý Thính nắm chặt xích sắt ở hai bên theo bản năng, tay Thân Đồ Xuyên đột nhiên dùng sức đẩy nàng lên thật cao. Lúc đầu Quý Thính hơi hoảng thốt lên một tiếng, sau đó tựa như cảm thấy thú vị, gương mặt tràn đầy ý cười.
Trong biệt viện năm bước thì có một cái đèn, toàn bộ sân viện đèn đuốc sáng chưng, dưới ánh sáng lờ mờ có bóng hai người khi thì hoa vào nhau khi lại chia cách bay xa, một lúc lâu sau mới dừng lại/
Mất công chơi một trận, bữa tối Quý Thính ăn không ít, ăn cơm xong định về luôn thì Thân Đồ Xuyên cản nàng lại: "Vừa nãy điện hạ đổ không ít mồ hôi, nếu để mặc thì sợ sẽ bị lạnh, hay là tắm rửa xong rồi đi."
Quý Thính khựng người, mắt hơi híp lại: "Thân Đồ Xuyên."
"Điện hạ." Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh.
Quý Thính khẽ xùy một tiếng: "Ngay từ đầu ngươi đã muốn giữ bổn cung lại."
"Đúng." Thân Đồ Xuyên đáp lời.
Quý Thính liếc hắn: "Vì sao?"
"Tranh sủng." Nét mặt Thân Đồ Xuyên vẫn như thường.
Quý Thính suýt thì không hiểu: "Ngươi nói gì?"
"Tranh sủng." Thân Đồ Xuyên bình thản nhìn nàng, đôi mắt trong sáng trấn định, vành tai lại ửng đỏ, "Bây giờ ta đã là người của điện hạ, không chỉ là người của điện hạ mà còn là phu quân danh chính ngôn thuận của điện hạ, không muốn điện hạ về với đám thị phu kia, dùng chút thủ đoạn không ảnh hưởng gì mấy, chắc vẫn có thể chứ?"
Quý Thính trầm ngâm nhìn hắn, ngay sau đó cảm thấy hắn điên rồi.
...Người này sống lại một lần, thực sự càng ngày càng không có nguyên tắc.