Công Chúa Vô Cảm

Chương 17: Lời hứa




Lam Nguyệt ngước đôi mắt tràn đầy kiên định lên nhìn hắn. Huyền Tử Mặc lâm vào hoàn cảnh này có chút bối rối nhưng cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng:
-Ngoan! Muội là công chúa, lại còn là thánh nữ. Nếu muội không trở về thì lễ cầu phúc phải làm sao?
-Nguyệt nhi không quan tâm_Lam Nguyệt bướng bỉnh nói.
-Không có Vu nữ chủ trì đại lễ nhất định dân chúng sẽ hoang mang. Thêm nữa những người chịu trách nhiệm hộ tống muội nhất định sẽ phải chịu sự tức giận của phụ hoàng. Như vậy không phải là muội đã làm oan uổng họ sao?
-Ta.......ta..........
Nghe lời của Huyền Tử Mặc, Lam Nguyệt nhất thời không biết phản bác lại ra sao, trong lúc vô thức buông vạt áo hắn ra. Huyền Tử Mặc thấy vậy thì vô cùng hài lòng định cất bước đi thì một lần nữa lại bị giữ lại. Lam Nguyệt lại tóm áo hắn lại, lần này nàng cúi mặt đi rồi nhẹ giọng nói
-Đừng từ bỏ cuộc sống dễ dàng như vậy! Thế nhân có thể không cần huynh nhưng ít nhất bây giờ Nguyệt nhi cần huynh được chứ?
Lam Nguyệt biết đối với một hài tử bị mất hết lí tưởng sống như hắn thì điều duy nhất có thể níu giữ hắn bậy giờ chỉ có thể là cho hắn một mục đích để tồn tại thôi
Đồng tử Huyền Tử Mặc mở lớn, lòng hắn bỗng trở nên dao động mãnh liệt trước những lời nói của Lam Nguyệt. Vẫn có người cần hắn? Vẫn có người để hắn chịu trách nhiệm? Vẫn có người nguyện ý ở bên cạnh hắn? Hắn không phải là sự dư thừa? Mục đích tồn tại của hắn sẽ là nàng sao?
-Nguyệt nhi, muội.....
Đang định cất lời nói gì đó thì bỗng nhiên cả Huyền Tử Mặc và Lam Nguyệt đều cảnh giác nhìn ra xung quanh. Có cái gì đó.......
Sát khí ngày càng gần và dày đặc. Huyền Tử Mặc là người luyện võ, còn có thể chống cự được. Nhưng Lam Nguyệt thì khác, chưa bao giờ nàng phải chịu áp lực nặng nề như vậy nên nhanh chóng gục xuống.
-Bát muội! Muội không sao chứ?
Không hiểu sao Huyền Tử Mặc lại thấy lo lắng cho nàng. Có lẽ bản thân hắn theo bản năng mà làm theo cái gọi là "trách nhiệm" đối với nàng.
-Ta.....ta......không...s...ao....Có....cái...gì...đó đang đến! Cẩn..thận.....
Huyền Tử Mặc tất nhiên biết đang có nguy hiểm đang đến gần. Qủa nhiên ngay sau đó một ám khí bay tới về phía hắn. Ngay lập tức Huyền tử Mặc liền đem theo Lam Nguyệt tránh né. Ám khí bay tới cắm chặt vào tảng đá gần đó, vừa nhìn là biết người ra chiêu muốn lập tức lấy mạng của hắn. Bị đuổi kịp rồi.....
Tức thì một đám hắc y nhân bịt mặt xuất hiện. Bọn chúng đã lùng sục ở khu rừng này suốt 2 ngày đêm mà không truy ra được tung tích của Tứ hoàng tử. Qủa nhiên hoàng tử thâm tàng bất lộ, mới 10 tuổi nhưng đã có khả năng trốn tránh sự truy sát của sát thủ. Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một hài tử, kĩ năng sinh tồn vẫn còn rất kém. Tiểu tử đó không biết rằng những chỗ thoáng đãng gần bờ sông bờ suối là những chỗ dễ bị phát hiện nhất sao? Rèn dũa thêm vài năm chắc chắn sẽ thành thạo hơn chỉ tiếc là Tứ hoàng tử nhất định sẽ không có cơ hội đó.
Nhìn thấy cả một đám người bừng bừng khí thế muốn lập tức giết chết hắn. Huyền Tử Mặc không còn cách nào khác, bắt đầu rút trủ thùy giấu ở trong người và lao lên. Mới chỉ đột phá tầng thứ 3 của Toàn Cơ pháp thì việc tấn công trực tiếp chính diện là không thể nào. Chỉ có thể dùng nhu thắng cương. Mất rất nhiều thời gian và công sức để tránh né nhưng Huyền Tử Mặc cũng đã tiễn được vài kẻ xuống diện kiến điện Diêm Vương. Chỉ là bản thân hắn rất nhanh mất sức, trên người vết thương chưa kịp lành nay lại rách ra chạy máu đỏ tươi thấm đẫm băng. Trong lúc hắn đang mải tấn công một tên hắc y nhân thì có một kẻ ám toán từ phía sau. May nhờ trực giác tinh nhạy mà hắn tránh được nhưng cũng phải nhận thêm đó một vết chém ở phía sườn phải. Vết thương khá sâu gần như có thấy thấy xương ở bên trong vô cùng đau đớn. Cố tiếp tục lao lên khiến tình hình vết thương mỗi lúc một tệ hơn. Cuối cùng tuy đã giết được gần hết đám hắc y nhân nhưng Huyền Tử Mặc không có cách nào đứng lên được nữa. Tuy vậy nhưng đôi mắt đỏ ngầu hắn lúc này nhìn mấy tên sát thủ còn lại chưa từng mất đi một chút nào sự lạnh lùng khiến bọn chúng có phần e sợ. Không ngờ một hài tử mới 10 tuổi lại có bản lĩnh đến mức này, giết người không chớp mắt, sát khí trên người cũng thật nặng khiến người ta cảm thấy áp lực. Tuy e sợ nhưng bọn chúng có thể nhì thấy Huyền Tử Mặc đã đến giới hạn. Vậy nên không tên liền liều mình nhảy lên ra một chiêu kết liễu mạng sống của hắn. Thành kiếm sắc bén phản chiếu ánh nắng chói lòa chuẩn bị đâm về phía Huyền Tử Mặc, Huyền Tử Mặc cũng biết bản thân đến giới hạn không thể tiếp tục được nữa nên nhắm mắt nhận mệnh.
Thanh kiếm chém xuống, máu bắn tung tóe khắp nơi, nhưng mà máu đó lại không phải của hắn. Lam Nguyệt sau một hồi choáng váng trước áp lực nặng nề gay ra bởi sát khí cuối cùng cũng có chút tỉnh táo trở lại. Nhìn quanh thì thấy Huyền Tử Mặc đang bị thương nặng. Đám hắn y nhân thì muốn một chiêu kết thúc mạng sống của hắn. Qúa vội vã, Lam Nguyệt liền lập tức lao ra mà quên mất bản thân có thể dùng dị năng. Nhận nguyên vết chém, trên lưng của nàng lúc này đang chảy đầm đìa máu. Huyền Tử Mặc nhìn nàng không ngại ngần hi sinh tính mạng ra bảo vệ hắn liền không ngại vết thương không thể di chuyển mà đến gần nàng. Nhìn thân thể nàng yếu ớt nằm trong tay hắn mà đau lòng hét lên:
-NGUYỆT NHI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắc nhi nhân thấy mục tiêu tấn công của mình tránh được liền tiếp tục lao lên. Lần này không chỉ hắn mà những tên còn lại cũng đồng loạt tấn công. Huyền Tử Mặc ôm chặt Lam Nguyệt trong lòng mà tuyệt vọng trách bản thân mình quá vô dụng! Nhưng mà như chưa khiến mọi người đủ bất ngờ. Đôi tay bé nhỏ bỗng giơ về phía đám sát thủ đang lao tới, đôi mắt vô hồn nhìn họ. Nhìn vào đối mắt đó, đám hắc y nhân bỗng cảm thấy không khí xung qung như cô đặc lại, khó thở vô cùng. Khí lạnh chạy khắp tứ chi bọn họ khiến tất cả như bị tê liệt. Không cử động được, vũ khi trên tay cũng rơi xuống hết, tất cả ngã xuống ôm cổ nhìn, khuôn mặt ngày càng tím bầm như bị ai đó bóp cổ. Chỉ một lại sau thì toàn bộ đều trút hơi thở cuối cùng, tất cả đều đã chết.
Huyền Tử Mặc thì vô cùng sứng sốt nhìn Lam Nguyệt. Nàng cũng quay đầu lại nhìn hắn. Đôi mắt vẫn vô thần chỉ khác là nó đã không còn đáng sợ như lúc nãy nữa. Mà trong đó lại ẩn giấu sự nhẹ nhõm, vui mừng. Nàng mừng vì ta vẫn không sao ư? Chưa bao giờ Huyền Tử Mặc lại có được một cảm giác mình được cần đến như lúc này. Một cảm giác vui sướng hạnh phúc đến khó tả trào dâng trong lòng hắn. Từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên hắn được cảm nhận nó.
Đêm tối, trong khu rừng âm u lạnh lẽo. Huyền Tử Mặc đang cẩn thận chăm sóc vết thương ở lưng cho Lam Nguyệt. Vết thương khá sâu, máu thịt trộn lẫn lộn với nhau trông rất đáng sợ. Vì y phục của hắn không đủ nên chỉ có thể xé một mảnh để lau vết thương cho nàng, còn băng bó thì đành phải ủy khuất nàng lấy mảnh y phục của nàng vậy. Lam Nguyệt sau khi thấy hắn bình an mới yên tâm ngất đi. Đến bây giờ vẫn không tỉnh lại làm hắn vô cùng lo lắng. Lúc này hắn lo cho nàng đến nỗi quên rằng bản thân cũng đang có thương thế không hề nhẹ.
-Ưm.......
Một tiếng rên nhỏ vang lên, tuy rất nhỉ nhưng vì giữa không gian tĩnh mịch như bây giờ vẫn đủ để Huyền Tử mặc nghe thấy. Thấy nàng tỉnh lại, hắn thầm thờ phảo một cái rồi ôn nhu nói:
-Tỉnh rồi sao? Muội có còn đau không?
-Nguyệt nhi.....không....sao...
Lam Nguyệt khó nhọc mở mắt, giọng nói thều thào yếu ớt. Nàng biết nàng chỉ tạm thời tỉnh lại trong chốc lát thôi. Vì thân thể này vẫn còn quá nhỏ khả năng chịu đựng lại yếu cho nên mới chỉ sử dụng một ít dị năng đã không còn sức lực. Chưa kể nàng cũng đang bị thương nữa. Tuy biết mình không chết nhưng cái cảm giác vô lực này giống hết trước lúc nàng kết thúc cuộc sống ở kiếp trước. Khá khó chịu! Bình thường nàng chỉ cần ăn thêm nhiều hơn nữa là sẽ bù lại được. Nhưng mà vì trong rừng hoang vu thiếu thốn nên cách duy nhất để trở lại bình thường đó là ngủ. Nàng có thể ngủ nhiều ngày liền nếu cần thiết. Đây là cái rất bất tiện của năng lực này. Bây giờ nàng còn có thể tỉnh táo một chút nhưng lát nữa nhất định sẽ lại ngủ sâu. Hi vọng khi đó không có thêm chuyện gì xảy ra với Huyền Tử Mặc nữa
-Ngốc quá! Sao lúc đó lại lao ra đỡ cho ta.
-Ta không thể chết được. Đó là điều chắc chắn. Vậy nên Nguyệt nhi bảo vệ huynh là điều đương nhiên. Tất nhiên là sau này huynh phải trả ơn ta rồi. Nhớ lời hứa của mình, chịu trách nhiệm với Nguyệt nhi. Cuộc đời của Nguyệt nhi, sau này chỉ có thể dựa vào huynh đó.
Nói rồi Lam Nguyệt lại ngất đi, lâm vào hôn mê. Huyền Tử Mặc nhìn thật kĩ khuôn mặt tinh xảo tựa búp bê của Lam Nguyệt. mỉm cười một cách ôn nhu
-Ta nhất định sẽ giữ lời hứa Bởi từ bây giờ ta sẽ chỉ vì muội mà sống....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.