Công Chúa Vô Cảm

Chương 38: Đăng cơ (1)




Điện Chính Hòa, trước khi Lam Nguyệt tỉnh lại
Các nghi thức cho đại tang tiên hoàng đã kết thúc. Các đại thần cùng nhau tập trung ở đại điện. Mục đích là nhanh chóng quyết định được người sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế để ổn định lại kỉ cương trật tự của Huyền Phong quốc
-NGƯƠI LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ BỔN HOÀNG TỬ PHẢI NGHE THEO!!!!!
Nhị hoàng tử Huyền Bảo Hằng đang vô cùng tức giận la lối ngay giữa điện Chính Hòa. Chuyện là Tứ hoàng tử Huyền Tử Mặc vì có công cứu giá tiên hoàng, tuy hoàng thượng không giữ được mệnh nhưng đã dẹp xong bọn phản tặc. Vậy nên trong lúc quốc tang đại sự các đại thần đều âm thầm để cho hắn tạm thời lên nắm quyền. Và ngay lúc này đây, mọi chuyện đã tạm thời xong xuôi, giữa cuộc nghị luận của quần thần Huyền Tử Mặc hắn vẫn ung dung ngồi ở ghế chủ vị để chủ trì. Mà trong Chính Hòa điện này, ghế chủ vị duy nhất đó chính là long tọa của hoàng đế.
Huyền Bảo Hằng vẫn luôn mơ ước vị trí này đã đâu nay bị Huyền Tử Mặc ngồi ung dung như thế không khỏi không phục. Chính vì lẽ đó hắn ta mới lớn tiếng quát tháo Huyền Tử Mặc
Huyền Tử Mặc đối với chuyện này không thèm để ý. Chút chuyện cỏn con này còn không đáng để hắn nhíu mày nữa. Dù sao hắn không lên tiếng thì cũng có người khác vì hắn mà lên tiếng. Qủa nhiên Mộ Dung tướng quân vốn chỉ đứng bên ngoài xem các quan văn tự tranh cãi với nhau đã mở miệng:
-Thứ lỗi cho lão thần nói điều này thưa Nhị điện hạ nhưng là nghị luận không tránh khỏi có xung đột bất ngờ cần có người chủ trì đứng ra kiểm soát. Hoàng đế còn chưa chọn được ai. Sao không để Tứ hoàng tử tiếp tục công việc dang dở của mình cho đến khi có người thay thế thực sự.
-Cái gì công việc đang dang dở? Là ai đã cho phép hắn lên nắm quyền?
-Nhị hoàng tử! Thời gian đang rất cấp bách. Chuyện quan trọng bây giờ chính là chọn người kế vị. Nếu Nhị hoàng tử cứ cô chấp như vậy thì để tiết kiệm thời gian chúng ta cứ để Tứ hoàng tử lên ngôi luôn đi.
-HÀM HỒ!!!!!
Hộ bộ thượng thư, tức ngoại công của Nhị hoàng tử lúc này mới lớn tiếng. Để Tứ hoàng tử lên ngôi chẳng phải sẽ được lợi cho gia tộc Thừa tướng sao? Hắn đâu thể để công sức bao năm bị vứt bỏ một cách dễ dàng bởi một hoàng tử vừa mới mất tích trở về được
-Vậy thì mong các vị ở đây bắt đầu vào việc rồi chứ?_Lần này là Huyền Tử Mặc
Nhị hoàng tử ấm ức la lối như vậy cho hả giận thôi chứ thực ra cũng không thể làm gì, đành phải nhịn nhục an an ổn ổn đứng một bên. Nhất là vì lời cảnh cáo vừa nãy của Mộ Dung tướng quân.Phải! Chính xác thì lời vừa rồi chính là cảnh cáo. Các quan võ do Đại tướng quân đứng đầu đã nói sẽ không tham gia chuyện này, chỉ đứng một bên xem kịch. Nhưng nếu hắn còn muốn tiếp tục làm loạn cản trở việc nghị luận của quần thần trong triều thì hắn sẵn sàng đem quân để giúp Tứ hoàng tử đoạt lấy ngôi vị. Ngụ ý rõ ràng đến nỗi hài tử 3 tuổi cũng hiểu được. Đồng thời qua chuyện này Huyền Bảo Hằng cũng đã có được một bài học cho bản thân. Qủa là trung thần lâu năm từ thời cố tiên hoàng, bao nhiêu mưa tanh đổ máu đã từng trải qua há còn để cho một nam nhân mới lớn như hắn ta muốn làm gì thì làm sao? Qúa ngây thơ rồi!
Huyền Tử Mặc đã lên tiếng cũng chẳng ai phản đối nữa nên mọi người bắt đầu vào việc chính
-Tứ hoàng tử được Trương học sĩ dạy dỗ nuôi lớn, lại nếu không vì chuyện làm long nhan tức giận chắc chắn đến bây giờ vẫn sẽ được ưa thích. Ta thấy để Tứ điện hạ lên ngôi là sáng suốt nhất._Một vị quan lên tiếng đề nghị
Người này thăng quan tiến chức đều nhờ nương dưới trướng của Lan gia. Vậy nên nói lão ta phải ủng hộ Tứ hoàng tử cũng chẳng có gì là lạ.
-Ta thấy đại nhân nói vậy không đúng. Trương học sĩ lên núi ở ẩn đã lâu làm sau có thể dậy Tứ hoàng tử được đầy đủ phong phạm của hoàng thất. Lại nói Nhị hoàng tử được nuôi dạy ở kinh thành từ nhỏ, chuyện trị nước ắt sẽ hơn người. Ta thấy điện hạ mới là người phù hợp nhất.
-Nhưng Trương học sĩ đã từng ở kinh thành, mấy chuyện như vậy ngài ấy vẫn có thể dạy cho Tứ điện hạ.
-Đó là thời gian rất lâu rồi! Nó không còn phù hợp cho bây giờ!
-Cái gì không phù hợp. Gia quy hoàng thất thế này mấy trăm năm nay chưa từng thay đổi.
..........
......
Quần thần bắt đầu tranh cãi dữ dội. Thể dễ dàng có thể thấy lúc này triều đình được chia làm hai phe. Một phe là ủng hộ Tứ hoàng tử, phe còn lại theo ai thì chắc ai cũng biết là Nhị hoàng tử. Hộ bộ năm đó cũng có công với tiên đế rất nhiều nên nói địa vị cũng gần ngang bằng Mộ Dung tướng quân. Cũng chính vì vậy mà hắn ta có dũng khí đối đầu với thừa tướng.
-Không hợp chính là không hợp. Huyền Phong quốc đâu thể để một dã nam nhân lên làm hoàng đế được
-Đại nhân không nên nói không có đạo lý như vậy! Tứ hoàng tử dù sao cũng là con cháu hoàng thất sao có thể bất kính????
...
....
Tiếng tranh cãi vẫn càng lúc càng lớn cho đến khi một người mở miệng. Lão ta vừa lên tiếng là tất cả đều sửng sốt
-Tứ hoàng tử so với Nhị điện hạ vẫn còn nhỏ tuổi. Ta thiết nghĩ Nhị hoàng tử lên ngôi vẫn thích hợp hơn
Lan Thừa tướng lên tiếng khiến người ta kinh ngạc đến mức nào. Phần lớn những người ủng hộ Huyền Tử Mặc đều dưới trướng thừa tướng. Vậy nên bọn họ mới dốc hết sức ủng hộ điện hạ. Nay thừa tướng bỗng dưng thay đổi kế hoạch khiến bọn họ vô cùng khó hiểu, Nhưng mà nếu đã như vậy thì.....
Qủa nhiên ngay sau đó những người lúc đầu ủng hộ Huyền Tử Mặc liền quay ra nói tôt cho Nhị hoàng tử. Nói mình đã bị thuyết phục làm tin tưởng. Khỏi phải nói Huyền Bảo Hằng lúc này phổng mũi đến cỡ nào.
Huyền Tử Mặc từ đầu đến cuối chỉ ngồi phía trên chủ vị nhìn xuống không lên tiếng. Trên miệng như có như không xuất hiện nụ cười khẩy. Lão ta thấy hắn không lợi dụng được thì muốn vứt bỏ hắn. Dù sao đã trở mặt từ lâu hắn cũng không cần phải đau lòng vì hạng người vô liêm sỉ như lão. Đem thân tín của mình hi sinh không chút do dự, còn bản thân yên ổn ở nơi này có thể thấy rõ con người Lan thừa tướng hèn hạ đến mức nào.
Lan Thừa tướng lén đôi khi ngước lên đánh giá cái con người đang ngồi trên long tọa lòng tràn đầy căm phẫn. Nghiệt chủng đấy suýt chút nữa đã đẩy cả Lan gia vào chỗ chết. Giờ phút này thừa tướng mới nhận ra chuyện mất trí nhớ là giả. Đồ ăn cháo đá bát! Không nhờ Lan gia nghiệt chủng đó có tu tám kiếp cũng không thể thành hoàng tử. Vậy mà nó dám hùa theo hoàng thượng khử Lan gia. Mà lão cũng không thể làm gì, nếu làm không khéo nhất định sẽ lộ chuyện hắn trộm long tráo phượng. Đến lúc đó có 10 cái đầu cũng không đủ chém. Tuy nhiên nhất định không để nghiệt chủng đó toại nguyện, để nó lên làm vua sẽ rất phiền phức. Tạm thời như vậy chờ một thời gian sau nhất định sẽ tìm một cơ hội đẹp để trừ khử.
Thừa tướng nói một câu hắn liền mất đi một phần sự ủng hộ. Tuy nhiên vẫn còn cựu lão thần trong triều trung thành với hoàng đế nên vẫn lên tiếng vì Huyền Tử Mặc. Nguyên nhân do di ngôn của hoàng thượng với bí mật bọn họ. Người ủng hộ Tứ hoàng tử vẫn còn nên cuộc tranh luận vẫn diễn ra rất sôi nổi. Tuy phần lớn đại thần đổi hướng sang phe Nhị hoàng tử nhưng vẫn có các nguyên lão trong triều không biết vì lý do gì mà vẫn tiếp tục bảo vệ Huyền Tử Mặc. Có lẽ những người này trước khi hoàng đế lâm chung đã được dặn dò gì đi. Tất cả trong Chính Hòa điện gần như quên đi khái niệm thời gian cho đến khi một thái giám tiến tới nói thầm vào tai hắn. Chỉ biết ngay sau đó Huyền Tử Mặc nở một nụ cười nhẹ rồi một âm thanh lớn của nam nhân vang lên. Giọng nói này rõ ràng trưởng thị vệ Nguyệt Liên cung
-TẤT CẢ MAU TIẾP CHỈ!!!!!
"Cuối cùng cũng chờ được người tới..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.