Công Chúa Vô Cảm

Chương 55: Long Thần quốc (7)




-Khởi bẩm công chúa đại nhân, người đó là đệ đệ ruột của hoàng đế Long thần, Khê vương - Long Thiên Ân
Lam Nguyệt vừa lên tiếng lập tức liền có một bóng đen vụt qua, một hắc y nhân không rõ diện mạo xuất hiện quỳ trước mặt nàng cung kính đáp lại. Ám vệ Huyền Tử Mặc cho nàng nàng vẫn luôn để bên người lần lượt thay phiên nhau túc trực. Chỉ cần nàng lên tiếng sẽ có mặt, có thể điều động bất cứ lúc nào. Mặc dù có chút thừa thãi bởi với năng lực của nàng cũng chẳng cần ai bảo vệ cũng đảm bảo được an toàn bản thân. Tuy nhiên có người làm việc hộ mình cũng sẽ nhàn nhã hơn. Thuốc nhuộm tóc cũng là ám vệ đem đến cho nàng. Dung mạo thì còn có người không biết nhưng mái tóc quá nổi bật rồi,màu hắc lam nhìn qua ai cũng biết nàng là công chúa Huyền Phong quốc. Vì thế nàng mới đem tóc mình nhuộm lại, vừa khéo hết một tuần chúng sẽ bay màu.
À thì ra là Vương gia bảo sao chạy trong hoàng cung không kiêng nể ai như vậy, hơn nữa tự xưng là "bổn vương". Thấy Lam Nguyệt cứ nhìn theo hướng Long Thiên Ân vừa đi mắt không rời, ám vệ đoán ý chủ nhân lên tiếng:
-Công chúa đại nhân có cần thuộc hạ theo dõi hắn không?
-Khỏi đi! Ta biết vậy là được rồi! Mau lui xuống!
-Tuân lệnh!
Nói thoắt cái liền biết mất, nếu người nào nhìn thấy cảnh tượng lúc này sẽ cô cùng ngạc nhiên. Một thiếu nữ tử mỹ lệ đứng giữa vườn hoa, tuy trên người chỉ là cung trang bình thường nhưng bên người nàng lại toát lên vẻ ngạo nghễ khiến người ta đậu không cầm lòng được mà quy phục.
Lam Nguyệt không phải kẻ lỗ mãng. Nơi đây là hoàng cung, cho dù là hoàng cung nước nào cũng đều có điểm chung là luôn tàng long ngoạ hổ, hoàng đế để bảo toàn bản thân ai há chẳng có một đội ám vệ. Chuyện nàng có người người theo sau chắc hẳn Long Thần hoàng đế cũng biết, chẳng qua không thấy nguy hại nên hắn nhắm mắt làm ngơ. Bây giờ cho người theo dõi đệ đệ của hoàng đế khác gì kêu hắn cảnh giác mình. Hơn nữa nàng chỉ có chút tò mò với hắn không đến mức phải làm quá lên như vậy.
Chỉ có một việc nữa khiến nàng có chút phân vân. Vị vương gia này tại sao lại cần tới gặp mình. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống tình nguyện tìm đến đây. Bị hoàng thượng ép tới? Có phải do nàng nhắc tới Khê vương nên Long Thiên Hạo mới cho hắn tới đây?
Mà nói chung vì lý do gì thì Lam Nguyệt bỗng cảm thấy có chút may mắn. Vô tình gặp được hắn, lại còn đuổi khéo được hắn. Khê vương mà tới đây thường xuyên nàng chắc chắn sẽ phiền. Một tuần trước khi cuộc du ngoạn được chính thức bắt đầu nàng muốn có thời gian làm việc riêng của mình.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau
Vì đại cung nữ đó đã đảm bảo giúp hắn nên Long Thiên Ân vô cùng thoải mái đi ra đường. Hắn nhàn nhã dạo quanh kinh thành, lúc này hắn chỉ mặc một bộ thường phục đơn giản nhưng với khí chất tươi mát của thiếu niên cùng diện mạo cô cùng tuấn tú đã thu hút không ít người phải ngoảnh đầu nhìn theo. Đưa tay vỗ lên ngực, nới đó đang cất cẩn thận một chiếc khăn tú hắn vui vẻ tới hội thơ, nơi người kia thường đến. Chỉ đáng tiếc chưa bước chân vào cửa đã có người lôi hắn đi chạy đến bên hồ gần hội quán. Long Thiên Ân có chút phiền phức nói:
-Ngươi lại nháo cái gì nữa Doanh Doanh?
Người lôi hắn đi là một thiếu nữ rất trẻ, nàng mặc trên người bộ váy nàng nhạt tươi tắn, khuôn mặt thanh tú vô cùng đáng yêu. Thiếu nữ này cũng có thể coi là một mỹ nhân. Chủ đáng tiếc hình tượng nàng lúc này có chút thiếu thục nữ cho lắm. Hai tay chống hông, biểu cảm giận dỗi dậm chân.
-Ngươi mau nói cho ta biết cái Bát công chúa kia là người thế nào??????
Vừa kéo được người đi quay ra chưa thèm hỏi han gì đã định trấn vấn người ta. Ai gan loén như vậy? Người khác thì bị lôi đi từ lâu nhưng nàng sẽ không. Thiếu nữ ấy tên đầy đủ là Phiên Doanh Doanh. Tiên hoàng Long Thần trước kia thích cải trang vi hành trên đường kết bằng hữu với thiếu gia Phiên gia cũng trên đường tự lập nghiệp. Thân cô thế cô có bằng hữu bên cạnh luôn tốt hơn nhiều. Nhờ tiên hoàng mà sản nghiệp Phiên gia phất lên nhanh chóng, đến sau này cũng chính nhờ tài sản khổng lồ này giúp đỡ không ít cho tiên hoàng giữ vững ngôi vị. Cha truyền con nối, hai cha là bằng hữu thì các con cũng vậy. Phiên gia coi như là một hoàng thương được hoàng thất bảo hộ, hai nhà cực kì thân thiết. Vậy nên Phiên Doanh Doanh vì công việc của cha không ít lầm vào cung cùng với hai anh em Long Thiên Hạo, Long Thiên Ân vô cùng thân thiết. Chính vì thế nàng trước giờ nàng chẳng kiêng nể ai cả.
-Ngươi muốn nói đến Thần Vũ công chúa của Huyền Phong quốc?
-Chứ còn ai nữa? Mấy ngày nay ngươi không để ý chút tin đồn nào về nàng sao?
-Tại sao bổn vương phải quan tâm?_Long Thiên Ân tỏ vẻ khó hiểu nói
-Ngươi có thực sự thích Thanh Vân tỷ tỷ không vậy?
Phiên Doanh Doanh vừa nghe câu sao ta phải quan tâm của Long Thiên Ân liền biểu tình rõ ràng tỏ vẻ khinh bỉ nói
Long Thiên Ân nghe vậy tất nhiên nổi giận.
-Tất nhiên bổn vương thích nàng thật lòng rồi!!!! Ngươi nói vậy có ý gì?
-Nếu thật thì sao lại không thể không quan tâm. Mấy ngày nay ai cũng đồn đại về vị công chúa kia. Nào thì mỹ mạo vô song, tài năng xuất chúng, ôn nhu thục duệ,...đến cha ta nghe một số đại thần kể lại không kìm được tán thưởng nàng vài câu. Nhưng cái ta khó chịu nhất chính là bọn họ thế lại so sánh nàng ta với Thanh Vân tỷ tỷ.
-Cái gì?
Long Thiên Ân cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ vị công chúa kia mới tới có mấy ngày tin đồn về nàng đã nhiều như vậy. Chỉ là hắn cũng không có tiểu hài tử như Phiên Doanh Doanh để ý tiểu tiết. Thanh Vân tốt như thế nào bản thân hắn vẫn nhận định là được.
Lý Thanh Vân, Lý gia nhiều đời có người làm Ngự y trong cung, rất được hoàng đế coi trọng. Nổi tiếng khắp Long Thần quốc đệ nhất tài nữ, văn chương cùng cầm kì thi hoạ đều tinh thông. Nhan sắc như hoạ vô cùng xinh đẹp. Tài sắc đều có vô số người đều cùng ngưỡng mộ. Nàng từ nhỏ tới lớn luôn theo gia gia vào cung giúp chữa bệnh cho tiên hoàng nên đối với mấy người Long Thiên Ân cũng vô cùng thân thuộc. Hắn từ lần đầu tiên thấy nàng đã ba năm luôn lưu luyến không rời. Còn Phiên Doanh Doanh luôn coi nàng một thần tượng để tôn thờ vậy.
-Còn sao nữa. Mấy người đó chỉ dựa vào mấy lời nói truyền bát quái cho nhau liền tâng bốc nàng như vậy. Ta không phục, ta không tin trên đời này có người suất sắc hơn Thanh Vân tỷ tỷ.
Phiên Doanh Doanh tỏ vẻ không cam lòng. Vừa nghe đến Thanh Vân tỷ tỷ bị đem ra so sánh nàng liền tức giận. Trên đời này sẽ chẳng có ai có thể hoàn mỹ như tỷ ấy. Chính vì thế mới dáng nàng đã phục ở chỗ này để tóm Long Thiên Ân hỏi cho ra nhẽ
-Ngươi hỏi bổn vương cũng không biết trả lời sao? Bổn vương đã tiếp xúc với nàng bao giờ đâu!
-CÁI GÌ? Chẳng phải hôm qua Hạo ca bắt ngươi bồi chuyện với nàng sao?
-Ngày hôm qua tới nhưng đại cung nữ của nàng nói nàng muốn thanh tịch không muốn bị làm phiền nên bổn vương đành rời đi.
-Nàng cũng dám đuổi ngươi? Ngươi còn có địa vị Vương gia không vậy?
-Cái này thật ra.....
Long Thiên Ân có chút bối rối không biết nên giải thích thế nào với Phiên Doanh Doanh. Nếu để nàng biết hắn thực ra không có tới gặp Thần Vũ công chúa, chỉ qua đại cung nữ của nàng nói một tiếng nhất định nàng sẽ cáo trạng với Hoàng huynh hắn. Mà hậu quả sau đó hắn càng không nghĩ đến.
-Không được! Ta nhất định phải xem xử Thần Vũ công chúa này là người như thế nào lại để bọn họ dám đem ra so sánh với Thanh Vân tỷ tỷ
Phiên Doanh Doanh căn bản chưa để Long Thiên Ân nghĩ xong liền lôi hắn đi.
-NÀY..NÀY......CHỜ ĐÃ!!! BỔN VƯƠNG KHÔNG MUỐN!!!! BỔN VƯƠNG CÒN CHƯA CÓ TRẢ KHĂN CHO THANH VÂN MÀ!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.