Công Chúa Vô Cảm

Chương 7: Quốc Tử Giám




Ngày hôm sau
Vẫn như mọi ngày Lam Nguyệt thức dậy rửa mặt, xúc miệng rồi dùng điểm tâm sáng. Mỗi lần ăn sáng đều mất một canh giờ, không phải nàng ăn lâu mà là nàng ăn rất nhiều. Cái giọng nói kì lạ hồi đó nói năng lực có thể sử dụng thoải mái không lo bị giảm thọ, tuy nhiên hình như đổi lại thể lực rất yếu. Nàng dễ đói, nếu mỗi bữa không ăn nhiều thì rất nhanh chóng cơ thể bị hạ đường huyết và ngất. Mỗi lần dùng bữa Lam Nguyệt đều ăn gấp 3 lần người trưởng thành mới thấy no.
Bữa sáng hôm nay có cháo tổ yến, bánh bao hạt sen vi cá,bánh quế hoa, bánh đậu, gà hầm táo đỏ. Mỗi thứ đều có một lượng lớn đặt kín chiếc bàn ăn hơn 3 thước. Lam Nguyệt dùng bữa rất từ tốn nhưng mà nhìn những gì nàng ăn vẫn khiến người ta phải cảm thấy có chút kinh sợ. Đây là sức ăn của một đứa bé 3 tuổi sao?
Đang dùng bữa thì có tiếng của Thái giám vang lên the thé từ ngoài cửa. Thiệt tình, đến nơi này đã gần 3 năm rồi mà nàng vẫn không tài nào quen được với cái giọng này. Vậy nên mỗi lần có người nào tới Lam Nguyệt đều thấy thật phiền phức. Hô to gọi nhỏ để làm cái gì nữa không biết, đằng nào vào trong rồi cũng sẽ biết người tới là ai mà.
-Hoàng thương giá đáo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Quang Minh hoàng đế bước vào tẩm cung, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ hoàng bào chứng tỏ vừa thiết triều xong liền lập tức đến đây. Khuôn mặt nghiêm nghị có đôi chút mệt mỏi. Lam Nguyệt nhảy từ trên ghế xuống, nhìn Quang Minh hoàng đế bước vào rồi nói
-Thỉnh an phụ hoàng!
Giọng nói đều đều không mặn, không nhạt. Quang Minh hoàng đế vừa nhìn thấy nữ nhi yêu quý nhất của mình liền lại gần bế nàng lên ngồi trên ghế.
-Nguyệt nhi của phụ hoàng đang dùng bữa đấy à?
-Vâng!
-Vẫn ăn nhiều vậy sao?
-Vâng!
Bất lực, Quang Minh hoàng đế đành chịu mất hình tượng trước mặt nữ nhi mà cầu khẩn
-Nguyệt nhi à! Con có thể cười lên một cái không? Từ khi sinh ra đến giờ con không mấy khi khóc cũng không mấy khi cười thực sự làm phụ hoàng thấy lo lắng đó.
"Tại không có lí do gì để khóc hay cười cả." Lam Nguyệt nghĩ thầm trong lòng
Quang Minh hoàng đế thấy nàng bỗng im lặng liền nghĩ nàng không thích đề cập đến vấn đề này. Vội vàng chuyển chủ đề
-Nếu Nguyệt nhi chán thì hôm nay phụ hoàng cùng con đến Quốc Tử Giám nhé? Nguyệt nhi nói muốn đến đó chơi mà đúng không?_Quang Minh hoàng đế cưng chiều nói
-Cũng được!
-Vậy phụ hoàng cho con ăn rồi chúng ta xuất phát nhé!
-Vâng!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Quốc Tử Giám
Đây la nơi dạy học của hoàng thất. Tất cả con cháu của hoàng gia cùng con cháu các vị đại thần lớn trong triều đều có thể tham gia. Các lão sư ở đây đều là những người nổi tiếng về tài hoa và sự uyên bác. Hiên tại học ở đây có Nhị hoàng tử - Huyền Bảo Hằng, Tam công chúa – Huyền Hoàn Chân, Tứ hoàng tử - Huyền Tử Mặc và Ngũ công chúa – Huyền Thiên Mẫn. Đại hoàng tử thì năm nay đã gần 15 nên có lão sư dạy riêng không cần tới Quốc Tử Giám, còn Lục công chúa và Thất hoàng tử tuổi mới lên 4 nên chỉ mời lão sư về dạy đọc và viết, năm sau mới phải đến đây.
Nhị hoàng tử Huyền Bảo Hằng được mẫu phi chiều chuộng từ nhỏ, nhà ngoại cũng có chút thế lực. Ngoại công nắm giữ chứ Lại Bộ thượng thư, gia đình có truyền thống làm quan cho triều đình từ nhiều đời, rất được hoàng đế tin tưởng. Chính vì lẽ đó mà tính tình của Nhị hoàng tử rất kiêu căng, ngạo mạn không coi ai ra gì. Vì là hai huynh muội cùng mẫu thân sinh ra nên tính cách của Ngũ công chúa khá giống hoàng huynh mình. Luôn hếch cằm lên trời nhìn người, tuy nhiên nàng vẫn sợ nhất đó chính là phụ hoàng, mẫu phi cùng huynh ruột của mình. Còn lại ai nàng cũng không để vào mắt, kể cả hoàng hậu vậy nên bị trách phạt không ít lần. Tam công chúa thì trầm tính hơn, nổi tiếng thông minh xinh đẹp, cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông. Nhà ngoại chỉ là quan tri huyện nên trong cung không có nhiều địa vị. Nổi danh là Đệ nhất tài nữ của Huyền Phong quốc. Còn Tứ hoàng tử luôn thể hiện rằng mình hiền lành yếu đuối, còn sự thực ra sao thì đã nói rồi nên bỏ qua.
Mọi người đang ngồi trong lớp tập trung nghe lão sư giảng đạo à nhầm giảng bài. Trong lớp mỗi môn sinh đều có một bàn bọc làm bằng gỗ bạch đàn rất quý, một ống bút lông, sách và mực, phía trên lớp học có một bàn lớn của lão sư, trên đó để rất nhiều sách. Lão sư ngồi ở đó giảng bài còn môn sinh thì ngồi phía dưới nghe giảng. Đương giờ học thì tiếng thái giám the thé vang lên
-HOÀNG THƯỢNG GIÁ ĐÁO! BÁT CÔNG CHÚA GIÁ ĐÁO!
Vừa nghe thấy tiếng của thái giám, tất cả mọi người đều lập tức dừng việc đang làm lại ra ngoài cửa nghênh đón
-Nhi thần/ Thần xin thỉnh an phụ hoàng/ hoàng thượng. Phụ hoàng/ hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!!!!!!!!!!
-Bình thân!
-Tạ ơn phụ hoàng/ hoàng thượng.
Quang Minh hoàng đế đã thay hoàng bào của mình thành bộ thường phục màu vàng đồng, trên bay vẫn đang bế Thần Vũ công chúa năm nay mới gần 3 tuổi. Đằng sau là một đoàn cung nhân bao gồm rất nhiều thái giám cùng nô tì. Thả Lam Nguyệt xuống đất tự đứng rồi chỉ vào 4 hài tử đang đứng đầu giới thiệu:
-Nguyệt nhi! Đây là Nhị hoàng huynh, Tứ hoàng huynh, Tam hoàng tỷ cùng Ngũ hoàng tỷ của con. Mau lại chào đi!
Lam Nguyệt nhìn qua bốn người đó rồi nhún người vẫn đứng nguyên một chỗ thỉnh an
-Lam Nguyệt thỉnh an Nhị hoàng huynh, Tam hoàng tỷ, Tứ hoàng huynh và Ngũ hoàng tỷ!
Thầm đánh giá ba người còn lại, Lam Nguyệt có thể đánh giá tạm thời qua vẻ bề ngoài của họ như sau. Nhị hoảng tử Huyền Bảo Hằng khuôn mặt khá điển trai, nếu đem đến hiện đại có thể sẽ trở thành người nổi tiếng. Tuy nhiên làn da trắng bệch cho thấy giống dạng công tử quần là áo lượt được chiều chuộng từ nhỏ, Ngũ công chúa Huyền Hoàn Chân, vẻ đẹp rực rỡ đáng yêu tựa bông hoa hướng dương đang nở rộ, nhưng mà trong mắt luôn có sự khinh thường đối với mọi người xung quanh, không khác gì mấy so với huynh trưởng của mình, kiêu căng ngạo mạn. Còn Tam Công chúa Huyền Thiên Mẫn đúng chuẩn nữ nhân thời xưa, vẻ đẹp tựa hoa lan, tao nhã thanh khiết đem lại cảm giác thoải mái cho người đối diện. Còn Tứ hoàng tử Huyền Tử Mặc cũng đã giới thiệu rồi nên bỏ qua tiếp.
Tam công chúa Huyền Thiên Mẫn liền lại gần chỗ nàng rồi dịu dàng nói
-Hóa ra đây là Bát hoàng muội sao? Qủa là rất đáng yêu.
-Tạ tỷ tỷ khen ngợi_Vẫn như mọi như, biểu cảm nhàm chán, không mặn không nhạt.
Quang Minh hoàng đế cũng không có trách móc gì với thái độ của Lam Nguyệt, vẫn dắt tay nàng rồi quay sang Mộc lão sư, người chịu trách nhiệm dạy lớp của các hoàng tử công chúa nghiêm giọng hỏi:
-Tình hình học tập của các hoàng tử, công chúa sao rồi?
Mộc lão sư khom người cúi đầu cung kính trả lời
-Khởi bẩm hoàng thượng! Các hoàng tử, công chúa đều rất thông minh lanh lợi học một hiểu mười. Đặc biệt là Tam công chúa không hổ danh là tài nữ.
-Vậy là tốt rồi! Đều là người của hoàng thất nên các ngươi đừng làm cho trẫm thất vọng.
-Nhi thần ghi nhớ lời căn dặn của phụ hoàng_Tất cả đều đồng thanh
-Tuy Mộc lão sư đã nói vậy nhưng ta vẫn muốn kiểm tra lại, như vậy được chứ?
-Nhi thần/ Thần không dám phản đối.
-Đi thôi Nguyệt nhi! Phụ hoàng dắt con vào.
Nói rồi Quang Minh hoàng đế liền cưng chiều dắt tay Lam Nguyệt đi vào lớp, khuôn mặt lạnh lùng lúc nãy đã thay bằng sự ôn nhu. Mọi người cũng lập tức theo sau. Nghe nói hoàng thượng vô cùng sủng ái Bát công chúa nhưng đến nay mới được chứng kiến. Tin đồn quả là không sai, ngay đến cách xưng hô cũng thấy sự khác biệt. Đối với các hoàng tử công chúa khác Hoàng thượng đều tự xưng là trẫm, chỉ mỗi đối với Bát công chúa mới tự xưng là phụ hoàng. Điều này cho thấy hoàng đế yêu thương vị công chúa này đến mức nào.
Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa cũng có chút ghen tị. Chẳng qua sinh ra và thời điểm đặc biệt nên mơi được sủng ái như vậy. Nếu đổi lại là huynh muội bọn họ thì quang vinh cùng ân điển sẽ nhiều tới cỡ nào. Giấu sự tham lam dưới đáy mắt, cả hai cùng nhanh chóng đi theo sau hoàng thượng.
Quang Minh hoàng đế lần lượt kiểm tra kiến thức đã học của từng người nên trong lúc chờ đợi, Lam Nguyệt đi đến ngồi cạnh Huyền Tử Mặc
-Hoàng huynh
-Bát hoàng muội! Không ngờ muội đến tận đây để tìm ta đấy_Huyền Tử Mặc có chút tự tiếu phi tiếu nói
-Đến tận để xem huynh ở đây có thú vị hơn không? Nhưng xem ra thất vọng rồi. Thật nhàm chán!
-Thứ lỗi cho ta cũng không thể làm gì có thể thay đổi sự nhàm chán này của Bát hoàng muội nhưng nếu chịu khó ở thêm lát nữa thì có người sẽ diễn kịch miễn phí cho muội xem.
-Có chút thú vị! Vậy ta chờ để xem vở kịch này có hay không?_Tuy biểu cảm vẫn ngàn năm như một nhưng trong đối mắt của Lam Nguyệt có chứa chút chờ mong
-Ta rất cao hứng được dẫn muội đi xem.
-Được! Hi vọng sẽ như lời huynh nói.
-Tất nhiên rồi.....
en="./

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.