Công lược hắn, yêu hắn.
Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Đích Toái Toái Niệm
Biên tập: Khuynh Khuynh
Phần 01: Tình yêu ở nông thôn.
Chương 02.
Ba Tưởng là một người nông dân trầm mặc kiệm lời, nãy giờ vẫn luôn ở dưới bếp, bây giờ trên khuôn mặt hàm hậu nở một nụ cười, ông xoa tay, vui vẻ nói: "Ăn đi, mọi người ăn cơm đi."
Mẹ Tưởng bưng dĩa rau xanh cuối cùng đặt lên bàn, lớn tiếng nói: "Bạn Đinh, con ăn nhiều một chút, đừng ngại chi, cứ coi đây là nhà mình."
Đinh Tuân cười khẽ, lễ phép nói: "Dì cũng ăn đi ạ."
Mẹ Tưởng cười híp mắt, bà rất thích đứa bạn mà thằng con lớn dẫn về, vẻ ngoài đẹp trai lại còn lễ phép, nghĩ một chút, quay qua nói với Lạc Văn Châu: "Văn Châu, đây là ba con rắn mà hôm qua ba con rắn con cho á, thịt nhiều lắm."
"Lần trước dì xào thịt rắn, làm con thèm muốn chết."
"Ha ha, giờ không phải con đang ngồi đây ăn sao?" Mẹ Tưởng ngồi xuống uống miếng đá lạnh, đắc ý nói: "Cũng không phải tay nghề dì tốt đâu, chủ yếu làm mấy món này, phải nêm nếm đúng gia vị."
Lạc Văn Châu ăn một miếng thịt rắn, cười nói: "Cho con đủ gia vị con cũng nêm không xong."
Tưởng Hiểu gắp một cái đùi gà, bị mẹ Tưởng nhanh tay nhanh mắt đánh rớt, tay Tưởng Hiểu run lên, thịt rớt vào nồi.
"Không sao, con muốn ăn thì tìm dì." Mẹ Tưởng vừa nói vừa gắp hai cái đùi gà trong nồi, một đùi cho Lạc Văn Châu, một đùi cho Đinh Tuân.
Lại gắp hai cái cánh cho Tưởng Minh, từ nhỏ Tưởng Minh đã thích gặm xương.
Tưởng Hiểu cái gì cũng hổng có, không khỏi dẩu mỏ trừng mắt nhìn Lạc Văn Châu.
Lạc Văn Châu nhướng mày: "Gà ngà dì đi lại nhiều, đùi gà vừa thấy liền biết ngon."
"Đương nhiên, chắc chắn ngon hơn ở ngoài bán."
Tưởng Hiểu càng không vui.
Lạc Văn Châu cười cười, đem đùi gà nguyên vẹn thả vào chèn Tưởng Hiểu, mặt mày nó tức khắc hớn hở ngay.
"Lần nào làm gà mà không cho nó hai cái đùi, Văn Châu con đường nhường nó."
Tưởng Hiểu bảo vệ chén của mình: "Không phải chỉ có một cái đùi sao? Vẫn là anh Văn Châu thương con, hừ."
Lạc Văn Châu cười cười, chậm rãi nói: "Không có gì, Tưởng Hiểu ăn nhiều chút, một hồi mới sẽ càng có động lực để làm bài tập hè."
Tưởng Hiểu khi nãy còn thấy Lạc Văn Châu tốt, bây giờ tâm tình suy sụp hắn, nói gì lại nói bài tập chứ? Ăn cơm không thơm sao?
Tưởng Minh thấy vẻ mặt của em mình, cười suýt sặc.
Đinh Tuân cũng cười theo, nhìn qua thấy Lạc Văn Châu cười nhợt nhạt, cảm thấy người này có chút hư hỏng.
Mọi người ăn uống xong, sau khi ăn cơm no Lạc Văn Châu liền cầm mấy món quà bánh của Tưởng Minh đưa cho mà về nhà.
Đang buổi hoàng hôn, dưới gốc cổ thụ trong thôn có nhiều người đi dạo để tiêu thực, thậm chí có mấy dì còn bưng cơm lại đây vừa ăn vừa nói chuyện.
Khi Lạc Văn Châu đi ngang, chú Lưu trong thôn lập tức vui vẻ gọi: "Văn Châu, muốn chơi một ván không?"
Bàn cờ tướng vừa mới dọn xong, một ông lão ngồi đối diện không vui nói: "Không phải hồi nãy nói chơi với tui à?"
Chú Lưu phẩy tay: "Sau đi sau đi, gần đây Văn Châu chạy đi bắt rắn, gặp nó không dễ."
Ông lão bó tay, đành phải tạm thời ngồi sang một bên.
Lạc Văn Châu cười cười, dứt khoác ngồi xuống, nói: "Nếu chú Lưu có thua cũng đừng giận con."
"Ha, thằng nhóc này thắng chú vài lần mà đã ngạo mạn, chú sẽ cho mình thấy thực lực."
Có dì liếc thấy bên này bèn mở miệng: "Đứa nhỏ Văn Châu này, đáng tiếc!"
"Chứ ai nói không đâu, hồi trước có cơ hội tốt vậy mà."
"Đừng nói nữa..."
"Thôi, tui nói bâng quơ vậy mà."
Xung quanh ồn ào, mấy bà cũng không sợ mấy câu này sẽ bị người khác nghe được, vừa quay qua đã nhanh chóng nói qua chuyện khác.
Trong đám đông, ý cười Lạc Văn Châu càng tươi.
"Tưởng Hiểu."
"Tưởng Hiểu, ở đây."
Tưởng Hiểu đi sau lưng Tưởng Minh và Đinh Tuân, đạp lên bóng của hai người họ, nghe thấy có đồng bọn gọi, tụi nó cách chừng trăm mét, bèn nhảy nhót chạy qua.
"Đằng trước có nhiều người, mình qua coi một chút."
Đinh Tuân gật đầu, vốn dĩ chỉ đi tản bộ, đi đâu cũng được.
Mấy thân thích trong thôn thấy Tưởng Minh, cái đứa lâu lắm mới về, hắn nhanh chóng bị người khác kéo qua một bên nói chuyện.
Đinh Tuân yên lặng đi theo, vậy mà phát hiện Lạc Văn Châu đang bị vây trong một đống người, sở dĩ ngoài ý muốn, là vì nhưng người xung quanh y đa phần đã lớn tuổi, một Lạc Văn Châu còn trẻ ở giữa tất nhiên rất dễ thấy.
Vừa lúc có người rời đi, Đinh Tuân tiến lên một bước, đứng sau lưng Lạc Văn Châu. Đối thủ chơi cờ của y không giỏi lắm, hắn liền dời lực chú ý, quan sát Lạc Văn Châu.
Tóc Lạc Văn Châu vừa đen cừa nhiều, dài tới tai, che khuất nửa vành tai của y, vài sợi tóc bị gió thổi, hơi rối.
Y vẫn mặc chiếc áo lá hồi trưa, sau lưng mướt mồ hôi, hắn còn phát hiện sau cổ Lạc Văn Châu có một nốt ruồi đen nho nhỏ, phát hiện này làm cho muốn mếu (囧), có phải hắn quan sát quá tỉ mỉ rồi không?
Một ông lão bên cạnh đột nhiên lớn tiếng nói: "Lưu Cương, ông sắp thua rồi."
Chú Lưu trừng mắt, đặt quân cờ trong tay mạnh xuống: "Không có cửa đâu."
Lạc Văn Châu cười mà ăn xuống con mã của chú ta.
Một phiến lá lượn vòng, nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu của Lạc Văn Châu. Trong tình huống này không có người nào để ý, Đinh Tuân chỉ có thể miễn cưỡng dời lự chý ý lên ván cờ để phân tâm.
Lạc Văn Châu cử động, lá cây cũng sẽ động đậy theo, mắt thấy sắp rớt xuống mà vẫn kiên cường bám dính, không biết cảnh này chọc trúng điểm cười nào của Đinh Tuân, khiến hắn thật sự cười ra tiếng.
Lỗ tai Lạc Văn Châu giật giật, trong mắt có chút gì thay đổi.