Mùi rượu nồng nặc theo hơi thở của gã phả vào gáy cô đến là nóng rát
khó chịu. Trong khi Châu Tiểu Manh vẫn nằm im thin thít thì Châu Diễn
Chiếu lại khẽ bật cười, gã rà môi lên phần tóc gáy cô, những sợi râu lún phún mới mọc dưới cằm cọ vào da thịt khiến cô cảm thấy ran rát. Châu
Tiểu Manh nhằm nghiền mắt, buông xuôi theo những nụ hôn phóng túng của
gã. Rất ít khi bắt gặp Châu Diễn Chiếu say rượu, họa hoằn lắm thì một
năm hai lượt, khổ nỗi lần nào lê tê phê cũng dở điên dở khùng, thành thử cô không muốn dây vào. Quả nhiên, Châu Diễn Chiếu hôn tới tấp chừng một lát là đã loạng choạng đứng dậy, bảo: “Tôi đi tắm cái đã.”
Bấy giờ Châu Tiểu Manh mới mở mắt: “Có cần em giúp không?”
Gã vươn tay nâng cằm cô lên, bình thường tay gã vốn khỏe, lúc này men say lại càng xúi hắn siết mạnh tay hơn, khiến Châu Tiểu Manh đau nhói.
Trên những ngón tay ấy là sự pha trộn giữa mùi rượu với mùi xì ga hôi
hám lợm mửa. Châu Diễn Chiếu nhếch mép cười: “Một lần tắm chung có gia
ba nghìn, nhỡ tôi không kiềm chế được, giải quyết em ngay trong nhà tắm
là lại mất toi tám nghìn.” ngón trỏ của gã vươn ra, rà lên bờ môi xinh
xắn mềm mại của cô. Gã nói chậm rãi như nhả từng chữ một: “Tôi sợ đắt…”
Gã buông tay, phá lên cười, rồi bỏ mặc một Châu Tiểu Manh đang đơ như gà gỗ, gã tiến về phía nhà tắm.
Ở trong nhà tắm, Châu Diễn Chiếu vừa kỳ cọ vừa nghêu ngao hát. Trong
lòng Châu Tiểu Manh khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng gã say thật
rồi, có lẽ lần say gần đây nhất là từ nửa năm trước, tuy nhiên, cái lần
bí tỉ ấy cũng không hề nghe tiếng gã hát. Giọng của Châu Diễn Chiêu mà
hát thì phải dùng đến từ lạc giọng và sai nhịp để mà hình dung, hiếm khi thấy Châu Diễn Chiếu vui vẻ đến nỗi vừa hát vừa hứng khởi gào toáng tên cô: “Châu Tiểu Manh! Này Châu Tiểu Manh!”
Châu Tiểu Manh không dám để gã gọi đến lần thứ ba, liền đứng phắt dậy, kéo lê cái dép ra đến cửa nhà tắm: “Gì ạ?”
“Dầu gội của tôi đâu?”
Châu Tiểu Manh biết tỏng gã say khướt rồi, đây là phòng cô thì đào
đâu ra mấy thứ đó của gã, cô bảo: “Để em qua phòng anh lấy nhé.”
Châu Tiểu Manh chạy vội sang căn phòng ngủ rộng nhất nằm cuối hàng
lang, hằng ngày Châu Diễn Chiếu không bao giờ cho phép cô bén mảng vào
đây, nhưng lúc này gã đang say bí tỉ có còn biết trời trăng gì nữa đâu,
thế nên cô nhân cơ hội này qua đó xem xét luôn một thể. Ngặt nỗi thời
gian gấp gáp quá, cô không dám rầy rà, tạt vào phòng tắm lấy chai dầu
gội rồi chóng vánh đảo mắt điểm qua mọi đồ đạc trong phòng: giường, tủ
kệ, ghế sô pha, tủ liền tường… xem ra phòng của đàn ông cũng chẳng có gì đặc biệt. Cô chỉ lo mình đi lâu la, gã sẽ sinh nghi liền ba chân bốn
cẳng chạy về phòng.
Cô gõ cửa phòng tắm, Châu Diễn Chiếu đã thôi hát, cánh tay ướt rượt của gã chìa ra khỏi cánh cửa, quờ quạng: “Đâu?”
Châu Tiểu Manh dúi chai dầu gội vào tay gã, nhưng thứ Châu Diễn Chiêu túm lây lại là cườm tay cô, đoạn siết mạnh rồi lôi phắt vào nhà tắm.
Trong đấy hơi nước tỏa ra mù mịt, Châu Tiểu Manh chưa kịp nhìn rõ đã bị
xô ngã, cột sống đập vào một thứ gì đó bằng kim loại cứng đờ phía sau
lưng khiến cô đau điếng. Châu Tiểu Manh nhớ bờ tường chỗ bồn rửa mặt
trong nhà tắm có treo một tấm sưởi, y như rằng, mấy chiếc ống hình cung
vắt ngang lạnh ngắt, ẩm sì sì đang cộm lên dưới lưng cô, Châu Diễn Chiếu ra sức ấn cô vào vách tường, dường như gã muốn dúi cả người cô vào
trong tấm sưởi đó, eo cô tưởng sắp đứt lìa, Châu Tiểu Manh có cảm giác
mình chẳng khác nào một miếng bít tết bị xiên lên, dưới lưng là vỉ sắt
nhóm than hoa, thậm chí những đường ống sưởi cũng vắt ngang theo kiểu
giống thế. Nước trên mái tóc ướt rũ của Châu Diễn Chiếu lõng thõng rỏ
xuống mặt cô lạnh ngắt, chúng lăn tròn trên gò má như những giọt lệ.
Châu Diễn Chiếu khom mình, tiếng cười của gã rót vào tai cô, đoạn bảo:
“Châu Tiểu Manh này, em nói xem, sao năm đó tôi lại không nỡ để em sống
ngắc ngoải theo bà già em nhỉ… hay là bởi tôi cảm thấy giữ lại em cũng
có cái thú của nó?”
Toàn thân Châu Tiểu Manh đang run lên bần bật, gã túm lấy chiếc eo cô rồi nhấc bổng lên, Châu Tiểu Manh đành vòng tay quàng chặt cổ gã. Châu
Diễn Chiếu thả Châu Tiểu Manh lên bồn rửa mặt, dúi đầu cô đập bốp vào
chiếc gương. Ngón tay cái của gã ghì thật chặt vào động mạch cảnh trên
cổ Châu Tiểu Manh, Châu Tiểu Manh học hộ lý nên cô nắm bắt rất rõ hội
chứng tắc nghẽn động mạch cảnh, chỉ e nếu gã nổi cơn điên đột suất thì
chẳng cần đến mấy phút sau, nhịp tim của cô đã dừng đột ngột rồi lăn
đùng ra chết. Nhưng ngón cái của Châu Diễn Chiếu lại dịu dàng vuốt ve
nơi có nhịp đập đều đều trên cần cổ của cô, thế rồi gã phá lên cười cợt: “Giết người đúng là một chuyện dễ như bỡn, nhở?”
Nói rồi gã khom người, đặt nụ hôn lên môi cô: “Có điều, giết em rồi thì hôm nay tôi đâu được vui vẻ thế này…”
Làn hơi nước vẫn vương vất chưa tan, vòi hoa sen rỏ tong tỏng từng
giọt nước chậm rãi lẫn trong tiếng vù vù của quạt thông gió, cơn lạnh
buốt từ tấm gương sau lưng ngấm vào tận xương cốt, chiếc áo cô mặc thấm
hơi nước bám trên gương ướt sũng, dính bết vào cơ thể. Châu Diễu Chiếu
lập tức xé toạc cái thứ vải vóc vướng víu ấy, quẳng sang một bên. Trong
khi đó, Châu Tiểu Manh hốt hoảng ép mình phải đọc nhẩm trong đầu bài “Ký tại lầu Nhạc Dương”: “Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh bị biếm đi giữ quận Ba
Lăng. Qua năm sau, chính sự thông suốt, dân tình hoà hảo, mọi vật hoang
phế, bèn trùng tu Nhạc Dương lâu, gia bổ vào công trình cũ,… Cảnh trí
phía bắc liền với Vu Giáp, nam chạm tới Tiêu Tương……đất trời quang đãng, vạn dặm một màu; chim bãi bay liệng, cá gấm bơi đùa, chỉ bờ lan bãi,
sắc thắm hương thơm. Hay như một dải khói dài, trăng trải vạn dặm, sắc
trong ánh vàng, ngọc chìm cảnh tĩnh…”
Đau, nhưng khi cái đau đã chạm ngưỡng thì lại hóa hư vô, có men rượu
vào người nên Châu Diễn Chiếu càng đòi hỏi nhiều hơn ở cơ thể cô, chẳng
mấy chốc gã đã lật ngược cô lại, mặt cô cắm xuống bồn rửa mặt hòng tránh nhìn vào gương, suýt nữa đập đầu vào vòi nước ở bệ bồn, người cố nén
cảm giác buồn nôn, trong đầu vẫn tiếp tục lẩm nhẩm, nhẩm xong “Lầu Nhạc
Dương ký” thì chuyển sang “Đằng Vương Các tự”, “Trường hận ca”, “Tỳ bà
hành”…
Lúc đọc đến “Rồi Lạc thần cảm động, Bồi hồi dùng dằng. Thần thái ly
hợp, Lúc tối lúc bừng. Thân nhẹ bổng như hạc đứng, Như sắp bay lại ngập
ngừng. Dẫm đường tiêu hoa nồng đượm, Đi lối cỏ ngát mùi hương. Ngâm nga
mãi lòng yêu mến chừ…”thì Châu Diễn Chiếu vác cô ra khỏi nhà tắm, hai cơ thể ướt sượt ngã uỵch xuống chiếc giường, những ngấn nước lại dồn lên,
bám vào da thịt lạnh buốt. Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo, lúc này đây lại có
ánh trăng. Cô ngoảnh mặt đi tránh nhìn mặt gã nhưng mấy lần gã cố ý vặn
mặt cô lại. Ánh mắt ấy đỏ vằn chằng chịt những tia máu của men say,
dường như máu đã dồn lên tận tròng mắt. Thậm chí Châu Tiểu Manh có cảm
giác ánh trăng ngoài cửa sổ kia đã nhuốm đỏ, còn mình thì đang bị nung
bởi ngọn lửa của địa ngục. Lửa hừng hực thiêu đốt cô chẳng còn sót lại
thứ gì dù chỉ là chút tro tàn.
Ba giờ sáng Châu Tiểu Manh mới được ngủ, sáu giờ sáng đã phải dậy tắm rửa. Phòng tắm chìm giữa hỗn độn, quần áo khăn tắm vất ngổn ngang, chai lọ trên bệ bị hất văng xuống đất, rải rác tả tơi một thứ mỗi nơi. Châu
Tiểu Manh tắm rất lâu, rất lâu, mãi đến khi da ửng đỏ, mười ngón tay
nhăn nheo không còn nhận ra vân tay…Cô mong sao mình lột quách được lớp
da này đi, chỉ thế mới gột được cáu bẩn trên cơ thể. Nhưng dù lột sạch
được lớp da ấy thì sẽ sao nào? Châu Diễn Chiếu đã nhúng cô trong vũng
bùn, thậm chí cả vẩn đục từ tận trong xương tủy rồi còn đâu. Cô cúi đầu, mau mau chóng chóng khoác áo tắm để ra ngoài, đêm qua Châu Diễn Chiếu
uống say nên ngủ lại phòng cô, Châu Tiểu Mong tắm rửa xong xuôi, gã mới
lừ lừ thức giấc, hơi nhỏm dậy nhìn cô rồi ngoắc tay ra hiệu bảo cô lại
gần.
Châu Tiểu Manh miết từng bước chân, chỉ thầm mong thứ mình đang cầm
trong tay là một con dao, nếu thế cô sẽ ghim nó thật sâu vào lồng ngực
gã, nhưng da mặt cô đã cứng đờ, thịt cũng cứng đờ, thậm chí cả những
bước chân đã trở nên chần chừ.
Vừa đến bên giường, Châu Diễn Chiếu nhìn cô chằm chằm rồi bảo: “Hôm nay có phải lên lớp không?”
“Buổi chiều có tiết.”
Cô không dám nói dối, bởi lẽ Châu Diễn Chiếu có thể kiểm tra thời khóa biểu bất cứ lúc nào.
Có người đứng ngoài dè dặt gõ ba tiếng lên cánh cửa, Châu Tiểu Manh
biết người đứng ngoài kia không phải người làm trong nhà, quả nhiên gõ
xong một lượt thì tiếng Tiểu Quang vọng vào sau cánh cửa, khe khẽ hỏi:
“Anh Mười? Anh dậy chưa?”
Châu Diễn Chiếu uể oải dựa lưng vào đầu giường: “Sao, việc gì?”
“Có điện thoại của một thằng bên nhà họ Đường…”
Châu Tiểu Manh ra tuồng không nghe thấy gì, cô quay người bước vào
nhà tắm, chẳng ngờ Châu Diễn Chiếu vừa nghe tin đã đứng phắt dậy. Trong
phòng này không có sẵn quần áo của gã, gã liền ngắt lời Tiểu Quang: “Cậu sang phòng tôi lấy cái áo ngủ của tôi qua đây.”
Thay vì sai lấy điện thoại sang, Châu Diễn Chiếu về phòng mình nói
chuyện, Châu Tiểu Manh thay quần áo tươm tất xong liền xuống lầu dùng
bữa. Lúc đi ở hành lang, cô đảo mắt nhìn về gian phòng ngủ vẫn mở toang
cửa ở cuối hành lang, nhưng không hề nghe thấy bất kì động tĩnh nào của
Châu Diễn Chiếu.
Châu Bân Lễ đang quấn chiếc khăn ăn, xì xụp món táo dầm nhuyễn do y
tá bón, ông cụ tít mắt cười khi gặp cô: “Hôm nay, Tiểu Manh mặc váy
rồi.”
“Con chào bố.”
Chưa kịp ngồi xuống, đột nhiên nghe Châu Bân Lễ hỏi: “Mẹ con đâu… Sao lâu lắm rồi không thấy bà ấy? Hay Tiểu Manh bị sởi, mẹ đưa con bé đi
bệnh viện rồi?”
Bàn tay đang cầm dao dĩa của Châu Tiểu Manh khẽ run lên, cô nghe
giọng mình máy móc đáp lại: “Bố ơi, con là Tiểu Manh, con hết sởi từ lâu rồi, mẹ đang đi công tác.”
“Công tác…” Ông cụ nhếch mép khiến nước táo trào ra khóe miệng, lầm
rầm nhắc đi nhắc lại: “Công tác…” tự dưng ông cụ run lên bần bật: “Bảo
mẹ con mau trốn đi… Thằng Chiếu mà biết những chuyện bà ấy làm là không
tha cho bà ấy đâu… Bảo mẹ con trốn xa vào… Đừng bao giờ về nữa…” Tay ông cụ ngúng nguấy hất văng cả bát táo dầm trên tay y tá, rồi bắt đầu rú
lên thảng thốt, y tá không giữ được, Châu Tiểu Manh đành nhào đến ôm
thật chặt ông cụ: “Anh vẫn đang ở nước ngoài mà bố, anh không biết đâu,
anh ấy không biết đâu!”
Ông cụ dần thả lòng người trong vòng tay của cô, thế rồi rúc đầu vào
khuỷu tay cô như một đứa trẻ, chậm rãi bảo: “Tiểu Manh ơi, con phải
khuyên anh con…”
“Con biết…”
“Tính nó cục súc lắm… ai mà đụng vào nó… nó sẽ không bỏ qua đâu…” Ông cụ cố gắng ngước đầu lên, đôi mắt đục ngầu đầy ngơ ngác dõi về phía sau lưng cô: “Anh con về rồi kìa Tiểu Manh…”
Châu Tiểu Manh ngoái lại thì thấy Châu Diễn Chiếu đã đứng giữa cầu
thang, hình như đang nhếch mép nhìn cô, trước mặt gã là khung cảnh phòng ăn bừa bộn, người làm vắt chân lên cổ dọn dẹp đống táo dầm vương đầy
dưới đất, y tá cuống chân cuống tay lau chùi đống nước táo vừa bắn lên
áo quần ông cụ, trong khi Châu Tiểu Manh vẫn ôm chặt cứng vai ông lão.
Châu Diễn Chiếu tỏ vẻ thản nhiên, rảo nốt mấy bước xuống cầu thang: “Con chào bố.”
Châu Bân Lễ lúng túng nhìn Châu Tiểu Manh, Châu Diễn Chiếu lại bảo: “Nào Tiểu Manh, đứng đứng thế, ngồi xuống ăn sáng đi thôi.”
Chỉ những lúc có mặt Châu Bân Lễ, Châu Diễn Chiếu mới tỏ ra lịch sự
với cô, cứ như thể cô thật sự là một đứa em gái được cưng chiều hết mực.
Nhà bếp bưng bát táo dầm khác lên, y tá lại bắt đầu công việc bón cho ông cụ, Châu Tiểu Manh nuốt miếng sandwich, lúc bị nghẹn thì lại nhấp
một ngụm sữa. Châu Diễn Chiếu dùng món cháo trắng và quẩy, ai nấy đều
chăm chú vào bữa sáng của mình trong im hơi lặng tiếng. Châu Tiểu Manh
nuốt trôi miếng sandwich cuối cùng, Châu Diễn Chiếu bất ngờ lên tiếng:
“Hôm nay về nhà sớm sủa vào, anh sẽ dẫn bạn gái về ra mắt bố.”