Công Tử Điên Khùng

Chương 329: Đường Uyển hối tiếc




Tuy Lang Thang không biết thân phận trước kia của mình, nhưng từ ánh mắt và hành động của tên nam tử kia, thì cũng nhìn ra, bọn họ rất kiêng kị mình. Cũng chứng tỏ rằng bọn chúng sẽ không dám gây bất lợi cho gia đình Hạ Tinh nữa. Có thể khẳng định, bọn chúng vì để cho mình nhìn thấy thiện ý của bọn chúng, sẽ trả những đồ mà bọn chúng cướp được từ gia đình Hạ Tinh. Bất kể như thế nào, một tháng sau mình sẽ vẫn quay lại đây một chuyến.
Thần thức của Lang Thang đã quét tới Trương Nhạc. Thấy y đang nằm trong một căn phòng suy nghĩ gì đó. Trên mặt bàn thì để một ít thuốc đông y vừa mới mua. Lang Thang mỉm cười, ba ngày sau mình có khả năng không ở Trung Ninh. Như vậy hiện tại đi tới đó trợ giúp Trương Nhạc chữa bệnh luôn cũng được.

Mãi đến khi Lang Thang đi thật lâu, Trương Nhạc vẫn còn đang sững sờ. Y thật không ngờ Lang Thang nhanh như vậy đã tới đây giúp mình chữa bệnh. Mà không biết hắn tìm được phòng mình bằng cách nào?
Nhưng Trương Nhạc đã cảm giác rõ ràng được bệnh tật trong cơ thể mình đã hoàn toàn biến mất. Y thuật của anh chàng Lang Thang không ngờ lại thần bí đến như vậy. Trước sau mất chưa đến nửa tiếng, căn bệnh đã tra tấn Trương Nhạc vài năm, cứ như vậy biến mất. Cũng không càn phải đợi ba ngày nữa.
Trực giác nói cho Trương Nhạc biết, Lang Thang không phải là người bình thường. Mà còn là một người vô cùng giỏi. Tuy hắn nói hắn có việc phải rời Trung Ninh, nhưng mình vẫn nên tới nhà của Dương Vân, cảm ơn cậu ấy. Dù sao Lang Thang vẫn là bạn trai của Dương Vân.
………
Tối hôm qua là một buổi tối dày vò đối với Đường Uyển. Cô ta thật không ngờ bạn trai của Dương Vân lại là một kẻ lưu manh như vậy. Rõ ràng lấy chuyện kinh nguyệt của mình để đùa giỡn. Tối hôm qua,sau khi mắng Lang Thang, cô ta chuẩn bị vạch trần bộ mặt sắc lang của Lang Thang cho Dương Vân. Nhưng Dương Vân lại vội vàng dẫn bạn trai của cậu ấy rời đi.
Đường Uyển lập tức nghĩ, nhất định là tên Lang Thang kia đùa giỡn mình không thành. Sợ mình ở trước mặt Dương Vân vạch trần hắn, nên mới đi theo. Đường Uyển thở dài, buông tha cho việc gọi điện thoại cho Dương Vân.
Từ ánh mắt của Dương Vân nhìn về phía Lang Thang, là Đường Uyển biết bạn của mình rất để ý tới hắn. Vậy thì mình cần gì phải để cho cậu ấy đau lòng? Đường Uyển cũng không còn tâm tư gì tiếp tục họp hành với bạn học. Lấy cớ thân thể không khỏe liền ly khai.
Nhưng điều khiến Đường Uyển không ngờ, ngày kinh nguyệt của cô ta lại xảy ra vào tối hôm qua. Điều này khiến cô ta sợ tới mức tưởng rằng Lang Thang động chân động tay. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lang Thang căn bản là chưa đụng tới mình. Hơn nữa từ đầu đến lúc trở về nhà, mình còn chưa từng uống một cốc nước nào. Nên không thể bị hạ thuốc được. Vậy chỉ có thể giải thích duy nhất, chính là Lang Thang thực sự nhìn ra bệnh của mình.
Chẳng lẽ tay Lang Thang kia thực sự là một cao thủ y đạo sao? Đường Uyển nghĩ tới những câu nói đằng sau của Lang Thang, liền bất chấp thẹn thùng, vội vàng chạy vào phòng tắm,, rồi dùng cái gương soi mông. Quả nhiên ở đó xuất hiện một vết màu đỏ.
Lúc này Đường Uyển mới bắt đầu sợ hãi. Vội vàng lấy đơn thuốc mà Lang Thang viết trong cái túi. Cô ta giữ cái đơn thuốc này vốn là để làm bằng chứng Lang Thang đùa giỡn mình giao cho Dương Vân. Hiện tại cô ta coi phương thuốc như chí bảo vậy, vội vàng đi ra ngoài mua những dược thảo ghi trên đó. Rồi lại vội vàng đun thuốc rồi uống. Chỉ một tiếng sau, Đường Uyển đã phát hiện vết đỏ trên mông biến mất, không còn dấu vết gì cả.
Hiện tại cô ta mới hiểu y thuật cua Lang Thang đáng sợ như thế nào. Chỉ là Lang Thang lại không nói nguyên nhân mình bị bệnh. Nhưng cô ta cũng không kịp suy nghĩ sâu thêm, mà nghĩ tới việc lúc đó mình lại nói với hắn một Cút đi. Thật không biết nên đối mặt với Lang Thang và Dương Vân như thế nào.
Muốn tìm một chỗ tu luyện quả thực là khó khăn. Linh khí nơi này thật là thiếu thốn. Thật sự không có nơi nào có linh khí sung túc để cung cấp cho hắn. Mà hiện tại tu vi của hắn càng ngày càng cao, đòi hỏi linh khí ngày càng nhiều.
Hấp thu tinh hoa năng lượng của mặt trăng và mặt trời là tốt nhất. Tinh hoa của Nhật Nguyệt thậm chí còn tốt hơn cả linh khí. Nhưng tinh hoa Nhật Nguyệt ở đây, nếu như mình vẫn ở thời kỳ Tinh Vân, thì có thể hấp thu tu luyện. Hiện tại hấp thu thì quả thực là một chuyện đùa.
Tinh hoa của Nhật Nguyệt mỏng như vậy, còn không đủ cho việc tu luyện Tinh Hồn, chứ nói gì tới việc tu luyện năm sao như hiện tại.
Nếu như lên mặt trăng tu luyện? Lang Thang đột nhiên nhớ tới mình đang có tu vị gần Ngũ Tinh, thậm chí là Tứ Tinh điên phong, hẳn là có thể đi lên mặt trăng. Ở trên đó hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt, chắc chắn tốt hơn ở trên Địa Cầu rất nhiều.
Đúng, chọn lựa mặt trăng vậy.
Lang Thang tính toán một lát. Mặt trăng cách Trái Đất chưa tới bốn trăm nghìn km. Dựa vào tu vị hiện tại của hắn, đi lên mặt trăng ước chừng cần hai ngày.
Khi mình củng cố vững chắc năm sao, thì tốc độ phi hành sẽ nhanh hơn, lúc quay về chắc cần vài tiếng là đủ. Tính ra việc đi lại không tốn bao nhiêu thời gian, mà hiệu quả tu luyện còn nhanh hơn ở Trái Đất rất nhiều lần.
Nghĩ tới đây, Lang Thang không do dự nữa, tìm một địa phương yên tĩnh, rồi bay lên không trung.
….
- Cái gì? Hạ Tinh, em nói Lang Thang đã rời đi rồi?
Dương Vân sững sờ cầm thẻ ngân hàng và hai cái vòng tay mà Hạ Tinh đưa.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất hư không. Không còn Lang Thang ở bên cạnh, nàng cảm thấy thiếu vắng gì đó. Cuộc sống của mình tư trước vốn rất bình thản, nhưng Lang Thang từ khi bước vào cuộc sống của các nàng, tạo cho nàng có thêm một tia rung động, một tia sung sướng. Thậm chí còn có cảm giác như mình có một gia đình hoàn chỉnh vậy.
Không nghĩ tới Lang Thang lại vô thanh vô tức rời đi. Tôi cần thẻ tiết kiệm của cậu làm gì? Tôi đâu cần cậu mua xe và quần áo cho tôi? Tôi chỉ cần cậu mà thôi, Lang Thang.
Dương Vân ngây dại. Mình chỉ cần Lang Thang? Chẳng lẽ mình đã yêu người nam nhân trẻ tuổi gọi mình là chị kia rồi sao? Hay là nàng coi hắn như một người em trai? Nhưng hắn rời đi, ngay cả một câu chào từ biệt cũng không nói. Còn Chân Chân thì sao? Tí nữa về biết giải thích thế nào với con bé bây giờ?
- Cô Dương, cô không cần đau lòng như vậy. Anh Lang Thang nói rằng anh ấy sẽ trở lại.
Hạ Tinh thấy thần sắc của cô Dương không đúng, chẳng lẽ cô Dương đã yêu anh Lang Thang rồi? Hạ Tinh không còn là một cô bé ngây thơ nữa. Cô ta sắp học đại học rồi, nên cũng đã bắt đầu hiểu chuyện.
- Cô…Cô, Hạ Tinh,, em nói Lang Thang sẽ trở lại à?
Dương Vân nghe Hạ Tinh nói vậy, mới phản ứng.
- Vâng, anh Lang Thang nói rằng anh ấy muốn đi tìm lại trí nhớ. Anh ấy còn nói sẽ trở lại thăm chúng ta. Cô rất nhớ anh Lang Thang à?
Hạ Tinh cũng rất nhớ Lang Thang.
- Rất nhớ hắn.
Dương Vân vô ý thức trả lời. Không hề có cảm giác lời này của mình có phù hợp hay không. Nói xong, có vẻ nàng đang suy nghĩ điều gì đó, ngây ngốc tại chỗ.
Một tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên đánh thức Dương Vân. Dương Vân không kịp suy nghĩ, liền cầm điện thoại nghe.
- Dương Vân…
Đầu bên kia điện thoại vang lên một thanh âm ngập ngừng.
- Là Đường Uyển à? Xin lỗi cậu nhé, tối hôm qua mình có việc bận nên không kịp chào từ biệt mọi người. Mình còn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đây. A, cậu đến nhà mình rồi à? Tốt, mình lập tức xuống ngay…
Dương Vân cúp điện thoại, vội vàng xuống tầng.
Đường Uyển đang chờ ở dưới nhà. Thấy Dương Vân cũng ở nhà, mới thở phào một tiếng.
Đi theo Dương Vân vào trong nhà, Đường Uyển liền đánh giá thoáng qua căn nhà của Dương Vân. Trong nhà được trang trí rất đơn giản và mộc mạc. Cô ta đã nghe nói qua Dương Vân đã kết hôn một lần.
- Dương Vân, không phải cậu nói bạn trai Lang Thang của cậu đang ở chung sao? Như thế nào không thấy hắn?
Mục đích của Đường Uyển tới đây vẫn là tìm Lang Thang. Nhưng rõ ràng lại không trông thấy Lang Thang ở trong nhà. Quan hệ của cô ta với Dương Vân vốn rất tốt, nên không ngại hỏi thẳng.
- Đường Uyển, Lang Thang không phải là bạn trai của mình, cậu đừng nói mò như vậy. Ngày hôm qua là hắn đi theo giúp mình mà thôi. Chắc cũng biết lý do trong đó. Mà hôm nay cậu tới nhà mình là có việc gì à?
Dương Vân không biết việc giữa Đường Uyển và Lang Thang, nên mới hỏi vậy.
- Chẳng lẽ hắn không ở đây?
Đường Uyển đột nhiên có chút khẩn trương.
- Lang Thang vốn sống ở chỗ này. Nhưng hôm nay hắn đã đi rồi. Mình cũng không biết hắn đi nơi nào.
Thần sắc của Dương Vân có chút ảm đạm.
Tay của Đường Uyển run lên, thiếu chút nữa đánh rơi chén trà trong tay. Không nghĩ tới, vì sự lỗ mãng của mình, mà đuổi đi một vị Thần Y. Lúc tới đây, cô ta còn suy nghĩ, nếu như Dương Vân giúp mình nói vài lời,hẳn là có thể nhờ được Lang Thang chữa bệnh cho ông nội của mình. Từ việc tối hôm qua Lang Thang nhìn chuẩn xác bệnh của cô ta, là cô ta có một dự cảm mãnh liệt. Lang Thang có thể trị khỏi bệnh cho ông nội.
Nhưng hiện tại Lang Thang rõ ràng không còn ở đây. Vậy phải làm sao bây giờ?
- Dương Vân, hắn có nói lúc nào quay trở lại không?
Đường Uyển nghe Dương Vân nói Lang Thang không phải là bạn trai của cậu ấy, hơn nữa hắn cũng đã rời đi rồi, trong lòng liền rơi xuống đáy cốc. Cô ta biết Dương Vân không phải là một người thích nói dối. Cậu ấy nói Lang Thang không phải là bạn trai, thì thực sự là không phải.
Dương Vân có chút kỳ quái nhìn Đường Uyển. Trong lòng tự nhủ, vì sao Đường Uyển gấp gáp tìm Lang Thang như vậy? Tối hôm qua cậu ấy nói muốn nhờ Lang Thang hỗ trợ, nhưng không phải hai người đã trò chuyện riêng rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.