Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 72: Sương mờ tình mỏng 3




Một tin tức kinh thiên động địa, lần thi thử đầu tiên "chú ngựa đen" lại là một cô học sinh với cặp kính dày, bình thường thành tích của cô bé chỉ làng nhàng ở khu vực trung bình của lớp chọn, lần này lại cướp mất vị trí đứng đầu của Lý Tưởng, Lý Tưởng đành ngậm ngùi đứng ở vị trí thứ hai.
Đồng Duyệt lấy ra bài thi tất cả các môn của Lý Tưởng.
Ngoài môn Văn thì các môn khác cậu đều có điểm cao nhất trường.
Vấn đề là ở bài tập làm văn, đề bài yêu cầu phát biểu ý kiến của mình về cuộc sống xanh không khói bụi thì cậu lại viết ra một bài văn tự do mặc sức tưởng tượng về tương lai rất phong phú.
Câu cuối trong bài thơ vô cùng mùi mẫn: Chúng ta yêu nhau cả đời, nhưng cuộc đời lại quá ngắn ngủi.
Vậy hãy để tôi nắm chặt tay em, không cần ngôn ngữ, bởi ngôn ngữ không thể nói lên tấm lòng tôi dành cho em.
Mạnh Ngu nói: "Tôi thừa nhận bản thân bị lay động, bị thuyết phục nhưng tôi vẫn quyết định chấm bài văn này 0 điểm, lạc đề đi tận đẩu tận đâu mất rồi."
Nếu đây là một tin xấu thì Tạ Ngữ lại mang đến cho Đồng Duyệt một tin tốt.
Cô gái luôn rất kém môn Toán lại giành được điểm số khá cao, việc này khiến cô bé tăng hơn mười bậc xếp hạng trong lớp.
Triệu Thanh cảm động vô cùng, anh ta cười đến mức cả gương mặt như nở hoa, đây là nhận xét của Kiều Khả Hân.
Trịnh Trị là người sốt sắng hơn cả, ông ta gọi Đồng Duyệt ra rồi bảo: "Chú ngựa đen này không đáng tin, ai mà biết con bé chạy được bao xa, chẳng may dồn hết sức vào mấy kỳ thi thử này rồi đến lúc cần thiết nhất lại không phát huy được thì sao, suy cho cùng vẫn phải dựa vào Lý Tưởng.
lúc này là giai đoạn nước rút trước kỳ thi, cô giáo Đồng phải giúp tôi giám sát lũ trẻ thật chặt chẽ, hay là thằng bé Lý Tưởng đang yêu?"
Đồng Duyệt cười khổ.
Kỳ thi thử kết thúc, chỉ có hai ngày chữa bài thi, tìm và giải quyết vấn đề, ngay sau đó là lần thi thử tiếp theo.
Hết tiết học buổi chiều, Đồng Duyệt gọi Lý Tưởng ra nói chuyện.
Lý Tưởng đeo cặp, sải bước đi bên cạnh cô, cằm cậu có mấy nốt mụn trứng cá, trên mép là những sợi râu xanh nhạt lún phún.
Cô không đưa cậu vào văn phòng mà đi ra quán gà rán ngoài trường.
Khách trong quán hầu như toàn học sinh, tương đối khó tìm chỗ ngồi.
Cuối cùng họ được hai nữ sinh nhường chỗ.
"Cô chờ chút." Lý Tưởng lấy khăn tay lau ghế ngồi, lau luôn cả vết kem cô bé kia làm rớt ra.
Đồng Duyệt gọi một suất gà rán, khoai tây chiên và nước coca nhưng cô lại chỉ gọi cho riêng mình một ly nước chanh.
"Cô uống mỗi nước chanh có no không?" Lý Tưởng chau mày vẻ không đồng tình, "Cô đâu có mập."
"Lát chồng cô tới đón, cô đi tiếp khách với chú ấy."
Lý Tưởng chỉ tập trung ăn gà rán, mặt xị ra.
"Sau khi các em tốt nghiệp, cô sẽ tiếp quản một lớp mười bình thường để nhẹ cái đầu, cô chuẩn bị có em bé."
Lý Tưởng chớp mắt thật mạnh mấy cái, cất giọng rầu rĩ, "Đó là kế hoạch của cô, em không muốn biết."
Thằng nhóc chết tiệt, không muốn biết mà còn bày trò trẻ con này.
Đồng Duyệt lườm cậu chàng, "Em nói cho cô biết, thích một người là muốn làm người ta vui hay buồn?"
Lý Tưởng tỏ vẻ khinh thường, câu hỏi này quá khờ khạo.
"Lý Tưởng, em là niềm hãnh diện cũng là niềm vinh quang lớn nhất của cô.
Cô là cô giáo, đồng thời cũng là bạn bè.
Em muốn đi ăn hay nói chuyện tâm sự với cô thì cứ việc nói thẳng, đừng có đùa giỡn quá trớn như vậy, cô sẽ cảm thấy như mình có lỗi rất lớn."
Hai tai Lý Tưởng đỏ rực như trái cà chua, "Đâu có… Đây chỉ là một sai sót nhỏ của em thôi."
"Sai sót nhỏ cũng không được phép.
Nhiều năm về sau, khi nhớ lại quãng thời gian chung sống với các em, cô muốn nó phải là những hồi ức đẹp chứ không phải bất kỳ sự tiếc nuối nào.
Cũng như vậy, khi nhớ về cô, em sẽ mỉm cười chứ không nên cảm thấy xấu hổ vì bà lão này."
"Cô Đồng, em sẽ không bao giờ có cảm giác đó." Càng gần đến ngày thi đại học, cậu lại càng có cảm giác lòng mình hoang hoải, một khi đã không còn là học sinh của cô thì ngay cả muốn nhìn cô một cái cũng khó hơn lên trời.
Thời gian này chẳng biết vì lý do gì, cô dường như vô cùng vô cùng bận rộn, mỗi khi ánh mắt liếc về phía cậu đều lướt qua một cách hối hả, dường như đã bỏ quên cậu rồi.
"Mãi mãi cũng chỉ là vài chục năm mà thôi, cô tin em.
Ăn xong về ôn bài đi, kỳ thi tới phải lấy lại ngôi đầu cho cô, nếu không cô sẽ không bao giờ mời em đi ăn gà rán nữa." Cô vẫy tay gọi thanh toán.
Lý Tưởng vội nói: "Để em trả… Em là con trai mà."
"Thế thì để chú ấy trả." Đồng Duyệt hất hàm về phía Diệp Thiếu Ninh đang đi vào: "Đây là chồng cô, chú Diệp Thiếu Ninh."
Lý Tưởng ngồi bất động.
"Chào cháu." Diệp Thiếu Ninh niềm nở vỗ vai Lý Tưởng rồi nhìn Đồng Duyệt với ánh mắt trìu mến: "Cô Đồng hôm nay không quên nhiệm vụ chứ?"
"Chào chú.
Em no rồi, em về lớp đây." Lý Tưởng gượng gạo gật đầu, cắm cổ chạy ra ngoài.
Đồng Duyệt khoác tay Diệp Thiếu Ninh ra khỏi cửa hàng đồ ăn nhanh.
Ánh đèn cao áp ngoài đường đang lẩn tránh trong bóng tối, tạo thành những luồng sáng rực rỡ cho buổi tối Thanh Đài.
Đèn pha xe ô tô chiếu rọi khắp nơi, thấy Lý Tưởng băng qua đường đi vào cổng trường, bấy giờ Đồng Duyệt mới khẽ thở phào.
"Cậu bé này cố chấp với em quá!" Diệp Thiếu Ninh khẽ nói.
"Nó sẽ hiểu ra nhanh thôi."
Đó chính là tuổi trẻ, không quan tâm đến trách nhiệm, đạo đức, nghĩa vụ hay pháp luật, muốn yêu thì yêu, dường như đây mới là điều hệ trọng nhất trên đời.
Lý Tưởng là vậy, Xa Hoan Hoan cũng như thế.
Thực ra trong tình yêu chỉ cố chấp là không đủ.
"Anh có nên ghen một tí không?" Anh dìu cô lên xe.
"Em sẽ cười đau bụng mất."
Lúc nổ máy xe, anh thoáng trầm tư rồi hỏi: "Nghĩa là anh có thể hoàn toàn yên tâm hả?"
"Không.
Lúc nào cũng nên đề cao tinh thần cảnh giác bởi ngoài kia đầy những cám dỗ."
"Cô giáo Đồng này, em bảo anh đừng nên có cảm giác an toàn à?" Anh nhăn nhó.
"Anh lo về em lắm hả?" Cô mỉm cười.
"Vợ có phải đồng hồ vài năm thay một cái đâu, cả đời chỉ có một vợ, không lo mà được à?"
"Chẳng lẽ chồng thì có thể kiếm được vài người?"
"Em dám à!" Anh tức lồng lộn.
Cô mỉm cười khẽ cắn lên ngón tay anh, "Nên em cũng lo về anh lắm.
Ngày nào anh đến Thái Hoa cũng làm em nơm nớp lo sợ, như kiến bò trên chảo nóng, hận thời gian không thể trôi đi thật nhanh, chỉ một giây sau trời đã tối, đến lúc chồng em an toàn về đến nhà.
Thế đã công bằng chưa?"
Rất lâu sau anh mới từ tốn ôm lấy cô, "Chỉ bàn giao hai ngày nữa là xong, sẽ không còn việc gì làm em phải lo lắng nữa đâu."
"Em tin chồng em mà." Cô mỉm cười, đôi mắt rực sáng.
Khách sạn Sao Biển là nơi diễn ra bữa tiệc, khách khứa lần này là đội đầu tư bất động sản đã có sự quan tâm nhất định đến dự án mới của Hằng Vũ ở hội chợ bất động sản lần trước.
Người Bắc Kinh bây giờ cứ hễ có ngày nghỉ là muốn đi chơi xa, khách sạn khiến người ta thấy gò bó nên một vài người muốn có nhà riêng của mình ở các thành phố du lịch, như thế cứ hễ đến đây, họ mới có cảm giác như được về nhà, nơi này phải mang tới cảm giác ấm cúng.
Dự án mới của Hằng Vũ chính là những căn phòng hướng biển được xây dựng cho những nguười như vậy.
Mặc dù Diệp Thiếu Ninh vẫn chưa chính thức đi làm ở Hằng Vũ nhưng Bùi Địch Văn đã giao hết công việc ở Thanh Đài cho anh toàn quyền phụ trách.
Đội đầu tư bất động sản vừa tới, tổng giám đốc đã cất công gọi điện ngay cho anh.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Ninh xuất hiện với tư cách là tổng giám đốc Hằng Vũ.
Để biểu đạt thành ý của mình, anh đã đưa Đồng Duyệt cùng tới, thêm vào phần nào cảm giác thân thiện.
Thang máy đưa họ lên nhà hàng ở tầng cao nhất, trợ lý đón họ ở cửa phòng VIP, điều hòa trong phòng lặng lẽ phả ra những luồng gió mát mẻ, đèn trần treo trên cao tỏa ra ánh sáng sáng rõ nhưng rất dịu mắt khiến những bức tranh trên giấy ngọc bích càng thêm vẻ sang trọng cuốn hút.
Mọi người ngồi quanh chiếc bàn gỗ lim nguyên chất chắc nặng, không khí bữa tiệc rất dễ chịu.
Đây mới là lần đầu tiên Đồng Duyệt được thấy dáng vẻ của Diệp Thiếu Ninh lúc tiếp khách, anh luôn tỏ ra rất phong độ và dịu dàng, khiến người ta cảm thấy tin tưởng một cách rất đỗi tự nhiên, khi thì vui vẻ trò chuyện, lúc lại đưa ra những kế hoạch khiến đối phương chẳng biết đã sa chân vào tự bao giờ.
Cô chỉ thương anh phải nốc hết ly rượu này đến ly rượu kia, lại còn uống thay cả cô.
Lúc đưa món cơm sốt vi cá lên, phục vụ bàn nói nhỏ vào tai Đồng Duyệt rằng có người bên ngoài tìm cô.
Đồng Duyệt không khỏi ngạc nhiên, liền lịch sự đứng dậy.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Cô cúi đầu xin phép mọi người.
Bên ngoài không có ai, cô nàng phục vụ dẫn cô đi qua hành lang, chỉ vào căn phòng lặng lẽ bên kia, làm động tác mời.
Đèn trong phòng rất tối, loáng thoáng trông thấy có người đứng bên cửa sổ, ánh sáng lấp lánh lóe ra khỏi ly rượu vang trên tay người phụ nữ.
"Cô muốn thử một ly không?"
"Không.
Cảm ơn." Đồng Duyệt bình tĩnh nhìn Nhạc Tĩnh Phân quay lại, nhưng cô vẫn chỉ nhìn thấy lưng bà ta, không thấy được nét mặt.
"Cậu ấy rất giỏi giao tiếp, nói chuyện với khách hàng.
Thực ra người ta bị hấp dẫn bởi sự dịu dàng đó, nhưng vô hình trung cái dịu dàng kia chính là lưỡi dao giết chết người ta, khiến người ta không có bất cứ sự đề phòng nào.
Chắc chắn tối nay không khí bữa tiệc rất tuyệt vời, dự án đầu tiên của cậu ta đã giành được thắng lợi vẻ vang.
Cô cũng thấy vui phải không?"
"Bà đoán không sai." Nhạc Tĩnh Phân không tiến lại phía này, hai người đứng ở hai góc đối diện, giữa họ là chiếc bàn ăn.
"Những kỹ năng đó đều do một tay tôi dạy dỗ.
Cậu ấy vừa tốt nghiệp đã vào làm ở Thái Hoa, là kiến trúc sư xây dựng, sau đó đến công trường làm quản đốc rồi sau đó đến học nghiệp vụ ở bộ phận thị trường, rồi tôi đưa cậu ấy đến bên cạnh làm trợ lý của mình, dạy cậu ấy cách quản lý công ty từng chút, từng chút một.
Để thuyết phục toàn bộ nhân viên của Thái Hoa, để cậu ấy thuận lợi ngồi vào cái ghế tổng giám đốc, tôi buộc phải cử cậu ấy đi công tác Dubai hai năm, một mình thực hiện thành công hai dự án lớn, đó chính là giai đoạn thử vàng.
Cậu ấy vừa về nước đã trở thành tổng giám đốc Thái Hoa, cũng được xem là nhân vật có tiếng trong giới bất động sản, chính vì thế Hằng Vũ mới chi ra một khoản tiền lớn đưa cậu ấy đi mất.
Thực ra số tiền kia tôi cũng trả được, thậm chí còn trả cao hơn, nhưng cậu ấy vẫn quyết định ra đi, là vì cô.
Cô đừng nghĩ cậu ấy tự nguyện, cũng đừng nghĩ cậu ấy làm tổng giám đốc Hằng Vũ thì được thảnh thơi, nếu được lựa chọn, cậu ấy sẽ muốn ở lại Thái Hoa hơn.
Diệp Thiếu Ninh bị cô ép phải rời khỏi đây!"
"Vậy à?" Đồng Duyệt nhếch môi cười, "Tôi không nghĩ tôi quan trọng với anh ấy như vậy, cảm ơn bà đã cho tôi biết."
"Cô đắc ý chứ?" Nhạc Tĩnh Phân lạnh lùng nheo mắt lại: "Cô có nghĩ được là bản thân cô đã phá hủy danh tiếng của cậu ấy trong giới rồi không? Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã phản bội mình đâu!"
"Thế nào là phản bội? Anh ấy có bán mình cho Thái Hoa không? Theo hợp đồng, đến hết nhiệm kỳ, anh ấy có quyền lựa chọn ra đi hay ở lại.
Đơn nghỉ việc của anh ấy được ban giám đốc phê chuẩn.
Hơn nữa, phẩm chất của một người là thứ được tạo thành sau rất nhiều ngày tháng thử thách, không thể bị bôi bẩn chỉ bằng một hai câu nói của ai cả.
Chủ tịch Nhạc, bà đừng coi mình là bề trên, là ân nhân của người khác, cái bà gọi là sự bồi dưỡng trước kia, chẳng lẽ bà hoàn toàn chỉ nghĩ cho Thái Hoa, không có ý định riêng tư nào khác ư?"
"Cô biết không ít nhỉ?"
"Đó là vì tôi rất hiểu chủ tịch Nhạc.
Bà làm gì cũng không vô tư, nhưng lại không biết trân trọng nên mới dần mất đi những người bên cạnh mình."
"Cô im đi!" Nhạc Tĩnh Phân đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, "Làm gì đến lượt cô lên tiếng phán xét tôi!"
"Vậy bà lấy lập trường gì bắt tôi đứng đây nghe bà dạy dỗ?"
"Tôi chỉ đang nhắc nhở cô, tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho Diệp Thiếu Ninh!"
"Anh ấy không cần bà phải tha thứ, vì anh ấy chẳng làm gì có lỗi với bà hết! Những việc trên thương trường phải dựa vào năng lực, không xét tới tình cảm!"
"Cô tưởng tôi đứng đây chỉ với tư cách là chủ tịch Thái Hoa thôi à, cô quên tôi còn là mẹ của Xa Hoan Hoan sao?"
"Bà cứ nói tiếp đi."
"Tôi chẳng có gì để nói hết, cô đi hỏi cậu ấy mà xem.
Tại sao Hoan Hoan lại phải lòng cậu ấy, có những buổi tối cậu ấy đưa Hoan Hoan đi đâu?"
"Ý bà là nếu không có tôi, anh ấy chắc chắn sẽ cưới con gái bà, như vậy anh ấy cũng sẽ không rời khỏi Thái Hoa đúng không?" Cô lắc đầu vẻ thương hại, "Chủ tịch Nhạc, bà chiến thắng nhiều nên không chịu được cảm giác thua cuộc.
Nếu anh ấy thực sự là người không có trách nhiệm như bà nói, cần gì bà phải hạ mình đứng ở chỗ tối nói những lời này với tôi? Anh ấy đâu có ngốc, hà tất phải ôm lấy viên ngọc vỡ bị bỏ đi? Đời người không thể luôn luôn chiến thắng được, dù thế nào cũng phải thua đôi ba lần.
Không thấy tôi, Diệp Thiếu Ninh sẽ lo lắng, xin lỗi không thể tiếp chuyện bà nữa."
"Cô không dám đối diện với sự thật chứ gì?" Nhạc Tĩnh Phân lạnh nhạt hỏi.
Cô mỉm cười ngoái lại, "Tôi lúc nào cũng gan dạ, hơn nữa tôi chịu được cảm giác thua cuộc nên chẳng thèm tin vào những lời đồn đại!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.