Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 87: Pháo hoa chóng tàn 3




"Tôi nghĩ tôi có quyền từ chối gặp, tôi đang bận lắm." Đồng Duyệt hít một hơi, nhìn gương mặt mừng rỡ của Xa Hoan Hoan.
"Việc này có liên quan đến chị, chị phải đi." Xa Hoan Hoan nhìn chằm chằm phía trước không rời mắt.
Suy cho cùng có người tập cùng nên khả năng lái xe của cô ta khá ổn.
Đồng Duyệt cười nhạt, "Tôi lại không biết có chuyện gì liên quan đến mình, phải nhờ cô đến tận nơi thông báo."
"Ai thông báo có gì khác? Miễn là đừng để người ngoài kháo này kháo nọ, truyền hết tai mọi người rồi cuối cùng vẫn phải tôi nói với chị."
"Cô thật biết đồng cảm nhỉ."
Xa Hoan Hoan quay sang nhìn bên cạnh, liếc Đồng Duyệt một cái đầy kiêu căng, "Lát nữa chị sẽ không nghĩ như vậy đâu."
Tô Mạch gọi điện hỏi Đồng Duyệt đã bắt đầu đi chưa.
"Bây giờ đang kẹt xe, có lẽ tối tôi mới đi được."
"Không sao, không kịp chúng ta có thể đi chuyến sau."
"Vâng."
"Ai thế? Chị nói chuyện dịu dàng quá.
Người chị ôm say đắm ở ga Thượng Hải phải không?" Hai người gần nhau, giọng Tô Mạch lại rõ mồn một nên Xa Hoan Hoan nghe thấy từng tiếng anh nói.
Đồng Duyệt lặng im, cô tự nhắc bản thân đừng giận, cũng chẳng phải làm gì cả, cô phải nghĩ cho con gái trong bụng.
"Theo nguyên tắc quốc tế, im lặng nghĩa là đồng ý đó." Xa Hoan Hoan mỉm cười, huýt sáo.
"Cô Xa này, tôi vẫn rất tò mò, không biết tôi là gì mà lại khiến cô cảm thấy thân quen đến thế? Chắc là cô ở nước ngoài lâu quá nên không hiểu phép tắc của người Trung Quốc.
Không sao, nếu cô đến Thực Trung, tôi sẽ nhờ giáo viên dạy môn giáo dục công dân kèm cặp riêng cho cô."
"Ông trời đã sắp đặt rồi, đầu tiên là sợi tơ tình cảm quấn lấy những vị phụ huynh, bây giờ chúng ta lại có cùng một người đàn ông."
"Ồ, luật hôn nhân mới cho phép đa thê rồi à? Cô đừng nói là Diệp Thiếu Ninh có tội trùng hôn nhé."
"Đừng nghĩ theo chiều hướng tồi tệ đó.
Một lát nữa chị sẽ hiểu thôi." Xa Hoan Hoan xoay vô lăng để xe tiến vào một câu lạc bộ sang trọng.
Cô thấy ngay một dải xe sang, trong đó có một chiếc Mercedes mà Đồng Duyệt rất rất quen.
Đã đến đây rồi, bỏ đi thật chẳng ra sao.
Mà thực ra biết muộn không bằng biết sớm.
Tiến lên cũng một chém, lùi lại cũng một chém.
Chết sớm đầu thai sớm.
Chết? Đừng nghĩ đến từ này, Đồng Duyệt mím chặt môi.
Nhân viên trong bộ đồng phục thẳng thớm đưa hai người vào một căn phòng, căn phòng này có một bức vách bằng kính rất rộng, ngăn cách với ban công.
Sân phơi rộng rãi kéo dài về phía trước, trên đó có cắm một cây dù che nắng màu trắng, dưới cây dù kê chiếc bàn, vài người đang ngồi uống nước ở đó.
Một mình Diệp Thiếu Ninh chiếm gọn một bàn, anh chống cằm xem người ta đánh tennis dưới sân, dưới đó là một đôi trai gái, tiếng cười như chuông của người con gái thỉnh thoảng vọng lên.
Anh gác hai chân lên nhau, phong thái ung dung, trên chiếc ghế đối diện là một bó tulip trắng đắt tiền.
Thì ra là một buổi hẹn hò!
"Tôi đã hẹn anh Diệp tới đây vì có một tin vui muốn báo cho anh ấy.
Anh ấy không biết tôi cũng hẹn chị." Xa Hoan Hoan nói.
"Hình như cô không hẹn tôi." Chỉ thiếu khẩu súng thôi, các tình tiết còn lại chẳng khác nào vụ bắt cóc.
Xa Hoan Hoan vờ như không nghe thấy lời chế nhạo của cô, vẫn vui vẻ cười: "Chị muốn ăn gì?"
Cô lắc đầu.
"Được rồi," Xa Hoan Hoan ngồi xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, "Tôi thật lòng không muốn làm chị buồn nhưng sự việc đi đến nước này, tôi chỉ có thể ích kỷ cho chính mình thôi."
Đồng Duyệt nhướng mày, "Cô khỏi cần rào trước đón sau làm gì!"
Xa Hoan Hoan lấy cuốn sổ y bạ trong túi xách, rút ra một tờ kết quả xét nghiệm, "Sáng nay tôi mới đi khám, tôi có thai rồi."
Đây không phải hòn đá làm mặt hồ gợn sóng.
Có lẽ Xa Hoan Hoan không khỏi thất vọng vì Đồng Duyệt thậm chí còn không chớp mắt.
"Vậy nên bây giờ chị phải đi thôi.
Anh Diệp là người giữ lời, anh ấy sẽ không làm khổ một người vô tội.
Nhưng đứa bé phải lớn lên trong gia đình hạnh phúc trọn vẹn, chị xem hồi đó bố tôi cũng vì tôi mà quay lại với mẹ, mặc dù tôi cũng tin ông thật lòng có tình cảm với mẹ chị.
Anh Diệp nghĩ đến chị, chắc hẳn sẽ khó xử lắm.
Tôi yêu anh Diệp, cả thể xác và tinh thần tôi chỉ có một mình anh ấy, bác La cũng rất thương tôi.
Tôi thấy chị bị cô lập ở nhà họ Diệp, cũng chẳng vui vẻ gì.
Cần gì phải để bản thân chịu thiệt vậy? Người của chị ở Thượng Hải cũng rất tốt mà, nếu yêu người ta thì chị qua đó sống với người ta đi, tiền bạc khỏi lo, tôi sẽ cho chị một khoản bồi thường."
Một tình tiết không thể khốn nạn hơn được nữa! Phim Hongkong thường có cảnh phim này, xem nhiều đến phát ngán.
"Mấy tháng rồi?" Đồng Duyệt từ tốn hỏi.
"Chính xác mà nói thì khoảng 30 ngày."
"À, vậy vẫn chưa biết giới tính nhỉ."
"Sao phải biết giới tính, dù là trai hay gái cũng là bảo bối của tôi và anh Diệp."
Đồng Duyệt khẽ ồ một tiếng, "Nhưng Diệp Thiếu Ninh là con trai duy nhất trong nhà, bác La của cô chỉ cần cháu trai thôi!"
Xa Hoan Hoan há hốc miệng, không hiểu rõ câu này có ý gì.
"Mang thai phải mười tháng kia, trước mắt cô cứ dưỡng thai đi, sinh ra rồi chúng ta bàn tiếp."
"Tại sao?"
Đồng Duyệt mỉm cười xoa bụng, "Tôi đã có thai bốn tháng rồi, con trai.
Quà tôi định mừng sinh nhật Diệp Thiếu Ninh là ảnh siêu âm màu của thằng bé.
Cô bảo anh ấy có vui không? Đàn ông say nắng hay lạc đường đều dễ hiểu nhưng suy cho cùng đều coi trọng gia đình, giống như bố cô vậy, dần dần sẽ nghĩ lại thôi.
À, cô cũng đừng buồn quá, nếu cô chắc chắn mình sinh được con trai thì vẫn còn cơ hội đấy.
Hai ta cạnh tranh công bằng nhé."
Nét mặt Xa Hoan Hoan lạ lùng vô cùng.
Cô ta đinh ninh bản thân đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ bị tạt một chậu nước lạnh, cô ta cứng ngắc như trời trồng.
"Chị… cũng có thai à?"
"Tôi là vợ của Thiếu Ninh, chúng tôi lấy nhau đã năm tháng, có thai cũng bình thường mà.
Anh ấy thích trẻ con lắm."
"Nhưng… nhưng…" Mặt mũi Xa Hoan Hoan méo xệch.
"Nhưng hai người yêu nhau thật lòng chứ gì.
Haiz, tôi cũng thấy bản thân thật tàn nhẫn, nhưng làm sao đây, tôi chỉ có thể tội nghiệp cho cô vì tôi bắt buộc phải ích kỷ vì đứa bé trong bụng.
Hay là cô cũng làm mẹ đơn thân giống Ngô Ỷ Lợi đi, dù sao Thái Hoa cũng chẳng phải không nuôi được một đứa trẻ."
Nếu không phải vì chuyện này, Xa Hoan Hoan chẳng bao giờ muốn làm mẹ sớm thế này.
Cô ta nghĩ có thể dùng nó để trói lấy Diệp Thiếu Ninh nên mới vui vẻ chấp nhận.
Bây giờ hạnh phúc trở thành chiếc phao bập bềnh giữa sóng nước, đã lâu rồi anh Diệp không hỏi han cô, cô dựa vào đâu để giành lại anh ấy chứ?
"Cô Xa, tôi xin lỗi, mặc dù rất muốn an ủi cô vài câu nhưng tôi phải đi thật rồi, xin lỗi vì tôi không thể chung vui với cô." Đồng Duyệt đứng dậy, không quên lịch sự cúi đầu.
Xa Hoan Hoan ngơ ngác nhìn cô mở cửa đi ra, cô ta chẳng thốt được lời nào.
Vội vàng chạy tới sân bay, Đồng Duyệt tìm thấy Tô Mạch ở cửa kiểm tra an ninh.
"Tôi đến kịp chứ?" Cô thở hổn hển hỏi.
"Còn năm phút nữa là không lên được máy bay, giỏi lắm, không lãng phí chút thời gian nào cả.
Tiểu Duyệt?" Tô Mạch chau mày, chỉ vào khóe miệng cô.
"Ôi." Cô giơ tay chạm vào đó, thấy nhói đau.
"Tôi bất cẩn quá." Cô bất cẩn cắn chảy máu cả môi, chắc vì sốt ruột quá.
May mà chuyện kia đã qua rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.