Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 333: Thanh quốc suy vong (3)




Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Ra khỏi thư phòng thái phó, Dao Cơ bay lên, đi thẳng đến hoàng cung.
Thân ảnh nàng ta trong nháy mắt liền bay tới trên Tử Vân Cung.
Xa xa, chỉ có thể nhìn đèn dầu bên trong tẩm điện Mộ Thanh Yên đã tắt.
Mà bên ngoài tẩm điện, thái giám của Quân Bắc Hàn – Tiểu Linh Tử đang gác đêm.
“Quả nhiên, lại qua đêm ở chỗ của tiện nhân đó.”
Dao Cơ cuộn chặt tay, toàn thân run rẩy.
“Một nhà ba người? Cuộc sống hạnh phúc? Vậy ta thì sao?”
“Ta ở yêu giới chịu khổ, kém xa các ngươi một phần vạn!”
Dao Cơ kích động không thôi, nàng ta vươn tay, khẽ vuốt đường máu đỏ trên má trái, vết thương kinh khủng, còn có cái gì đó dọc theo đường máu đỏ đi lên trên.
Mặt nàng ta, thân thể nàng ta, tất cả đều bị phá hủy.
Thời gian ở yêu giới, là khoảng thời gian thống khổ nhất của nàng ta cả đời này, nàng ta nhẫn đủ rồi, chịu đủ rồi, dẫu có chết... Cũng sẽ không quay lại đó nữa!
Nàng ta phải chịu dằn vặt trong mấy ngày nay, Tư Mệnh lại được hạnh phúc không gì sánh bằng.
Ngủ với nam nhân nàng ta yêu, thành thân sinh con, thiên hạ đều biết, khắp chốn vui mừng...
Ha ha ha... Dựa vào cái gì?
Nếu như không chiếm được, vậy thì cùng nhau hủy diệt đi!
Dao Cơ đưa tay, một đạo pháp lực đánh tiếp, nhưng pháp lực nàng ta không ngoài ý muốn bắn trở về.
“Pháp trận này đỡ được pháp lực nhưng không đỡ được lòng người, Tư Mệnh, ngươi chờ xem!”
Dao Cơ xoay người, rời khỏi Tử Vân Cung.
Vài ngày sau, yến mừng trăm ngày của Vân Triệt được tổ chức trong hoàng cung.
Yến mừng trăm ngày vô cùng náo nhiệt, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đều tề tựu ở đây.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, chỉ có thái phó Mạnh Tử Nam mặt ủ mày chau, vẻ mặt nghiêm túc.
Mãi đến khi nghe được một tiếng truyền báo: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm, thái tử giá lâm!”
Văn võ đại thần đồng thời đứng dậy, quỳ lạy hành lễ với ba người Quân Bắc Hàn Mộ Thanh Yên cùng Vân Triệt.
“Chúng ái khanh bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng!”
Mộ Thanh Yên che mặt, ôm Vân Triệt ngồi ở bên người Quân Bắc Hàn.
Nàng không ngẩng đầu, chỉ lo Vân Triệt trong lòng, cũng không nhìn về phía người khác.
Nhưng nàng lại cảm giác được một ánh  mắt tìm tòi nghiên cứu phóng thẳng tới phía nàng.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt đã thấy thái phó nhìn nàng chằm chằm.
Lão già cổ hủ này lại đang suy nghĩ cái gì thế?
Mộ Thanh Yên thu tầm mắt lại, tiếp tục cúi đầu nhìn Vân Triệt, lười quan sát tâm tư của những đại thần này.
Dù sao hiện tại có Quân Bắc Hàn ở đây, nàng cũng không cần lo lắng.
“Hôm nay là yến tròn trăm ngày của Vân Triệt, các ái khanh không cần đa lễ, cứ thả lỏng, tùy ý chút là được.”
Quân Bắc Hàn bưng một chén rượu lên, cười uống một hơi cạn sạch.
“Đa tạ hoàng thượng!”
Có lời này của Quân Bắc Hàn, nhóm văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích bắt đầu ăn.
Đồng thời vũ cơ tiến vào, nhảy một vũ điệu mềm mại.
Tiếng đàn sáo vờn quanh tai, Mộ Thanh Yên nghe có chút buồn ngủ, nàng đang định đứng dậy rời đi.
Chỉ thấy thái phó Mạnh Tử Nam bưng một chén rượu đi tới phía nàng.
“Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mộ Thanh Yên nhấc tay, biểu thị miễn lễ.
Ai cũng biết vị hoàng hậu này chẳng những che mặt, còn không nói chuyện.
Thật ra ban đầu không ai cảm thấy có vấn đề gì, khi thần nữ hạ phàm, nàng cũng đã như thế này rồi.
Nhưng sau ngày hôm qua gặp Dao Cơ, Mạnh Tử Nam đã sinh nghi ngờ, gấp gáp chứng thực.
“Hoàng hậu nương nương, vi thần cảm tạ người ở hành cung ra tay cứu vớt Thanh quốc.”
Mộ Thanh Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Cũng cảm tạ ngài vì Thanh quốc sinh hạ thái tử, vì Thanh quốc mở ra một thời kỳ thái bình thịnh thế!”
Mộ Thanh Yên như cũ gật đầu.
“Đáng tiếc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.