Là một trong ngũ đại chân chó, ặc, thủ hạ của Kỳ Thanh Lân, từ sau khi nhận boss là chủ, cuộc sống của y luôn ở mức nước sôi lửa bỏng.
Bởi vì y là hậu nhân của bộ tộc Ảnh Ưng đã sắp tuyệt diệt, cho nên phần lớn thời gian, y đều nấp trong bóng tối, trở thành ảnh vệ bảo hộ chủ tử. Đương nhiên, bởi vì Kỳ boss thực lực quá mức cường đại, nên y không cần lúc nào cũng phải hộ chủ, vì thế cuộc sống của y rất là thoải mái.
Ít nhất so với những huynh đệ bộ tộc Ảnh Ưng khác, tự tại hơn nhiều.
Y chỉ cần tiếp nhận những tin tức mà chủ tử âm thầm truyền tới, rình mò theo dõi mục tiêu, giết người diệt khẩu là được, loại nhiệm vụ này với y mà nói đơn giản như là ăn cơm uống nước lã. Phải biết, đã gần 300 năm từ lúc sinh cho ra tới giờ, trừ bỏ chủ tử nhà y và vài lão nhân, lão bà bà, lão thú còn ở trên Thủ Đô Tinh, không có bất kỳ ai hoặc con thú nào có thể thoát khỏi vòng đuổi giết của y.
Cho dù là bốn tên Giáp Ất Bính Đinh cùng nhau hùa lên đánh hội đồng, y cũng có thể giết sạch bọn hắn. Đương nhiên, đây là nói cả bốn cái chân chó kia cùng nhau đi đánh hội đồng, không phải là Ất Văn và Đinh Bạch đứng ở một bên bày mưu tính kế để cho hai tên kia đánh. Dù sao thì cái tên Ất Văn kia là tên âm hiểm nhất ở bên người boss, y và những người khác đều phải cực lực bảo trì khoảng cách với tên hồ ly này.
Ừm, hình như Giáp Vũ gần đây thích gây rối khiến Ất Văn có khuynh hướng tàn bạo thì phải, có phải y đã bỏ qua cái gì hay không?
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trước khi cuộc sống của y trở nên dầu sôi lửa bỏng, thì cuộc sống của những người khác đều nằm trong diện dầu sôi lửa bỏng, trong khi y lại vân đạm phong khinh[76]. Nhưng từ lúc bản thân không cẩn thận, thay vì đưa cho Ất Văn một viên thuốc ngủ lại đưa lộn xuân dược, cuộc sống của y liền biến thành dầu sôi lửa bỏng…… Mẹ nó, Ất Văn kia nhất định là cố ý! Ai bảo thuốc nào làm cũng giống nhau chi!! Y sao phân biệt được!!
Từ sau khi Mậu Ảnh chính thức đi theo, đã bị chủ mẫu (?) đại nhân dằn vặt, tuy người trực tiếp sai bảo là Kỳ boss, nhưng không thể không nói, để cho một ảnh vệ ban ngày ban mặt bận nguyên một bộ đồ màu đen tới cửa hàng lớn nhất mua sáo sáo gì đó…. Dạ dày Mậu Ảnh muốn sắp xuất huyết luôn rồi.
Có vài lần Mậu Ảnh muốn làm phản, tỷ như chém một đao lên người chủ mẫu. Nhưng chỉ cần boss vân đạm phong khinh trừng một cái, y liền yên. Sau đó y lại vô duyên vô cớ bị toàn bộ dị thú cấp A trong tiệm rượt cắn giống như hận đến mức không thể cắn y tới độ bán thân bất toại thì không được. Thẳng đến một buổi tối nọ, lúc y đang thâm trầm ngồi trên nóc nhà cửa hàng số 138 ngắm trăng, câm lặng tự mình truy điệu cho cuộc đời mình, bỗng có nguyên một bọc đồ bự từ dưới ném lên, sau đó vang lên một giọng nói lành lạnh mà y cực kỳ muốn róc xương:
“Theo tôi quan sát, lát nữa sẽ đổ mưa, cậu nên về đi. So với tôi, tôi càng hy vọng cậu đi theo Thanh Lân hơn, dù hắn rất mạnh, nhưng chỉ cần là người, đều sẽ có lúc rất yếu ớt rất bất lực, cho nên tôi muốn đảm bảo, vô luận tại thời điểm nào, đều sẽ có người ở bên cạnh bảo hộ cho hắn. Cho nên, cậu không cần ở đây nhìn chòng chọc vào tôi, tôi có rất nhiều đồng bọn.”
Tuy Mậu Ảnh coi thường câu đầu tiên của Kim Dư, nhưng hai câu sau của Kim Dư lại khiến y phải gắt gao ghi tạc trong lòng. Kỳ thật đó không phải là lần đầu tiên y nghe được câu này, hình như lúc y còn rất nhỏ, người ôn nhu luôn ôm y vào ngực bảo hộ và chiếu cố y kia đã từng nói với y một lần.
“Tiểu Ảnh, con biết không, cho dù một người có mạnh như thế nào, đều sẽ có lúc bị thương tổn. Cho nên a, ta nhất định phải đi cùng hắn, ta không nỡ để hắn bị thương, cho nên liền phải ủy khuất con rồi. Nhưng ta tin, sau này, con cũng sẽ tìm được một người mà con muốn thủ hộ.”
Nhưng nếu so sánh với cái người ôn nhu kia, thì lời nói của Kim Dư, y càng dễ dàng chấp nhận hơn. Có lẽ là vì Kim Dư lý trí hơn người kia, không đến mức vì một người mà có thể vứt bỏ hết thảy mọi thứ. Nhưng sau này, Kim Dư vừa trợn trắng mắt vừa nói cho y biết, mẹ nó đó là do ông còn chưa bị ép buộc đến mức phải vứt bỏ hết thảy mọi thứ! Đương nhiên, ông tuyệt đối sẽ không để cho người ta bức ép ông tới cái mức đó!
Dù sao thì từ sau buổi tối đó, cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của Mậu Ảnh lại trở về vân đạm phong khinh như ngày thường, mà đối với vị chủ mẫu kia, cuối cùng cũng có thể chấp nhận….. Y tuyệt đối sẽ không nói cho cái tên ông chủ keo kiệt thích mang thù kia biết y đã đem toàn bộ lời nói đó chuyển cáo cho boss, vì thế nên mới có cái cảnh tại buổi tối nào đó có con cá nào đó thiếu chút nữa đã bị ép thành con cá khô.
Nha, Mậu Ảnh vừa nghĩ vừa đưa tay cứa một cái lên cổ Tôn Lệnh, nhìn tên này ngay cả một chút phản kháng cũng không có liền gục, Mậu Ảnh ấm ức lắc đầu. Mẹ nó, không có tí khiêu chiến chút nào hết là sao? Mỗi ngày chém người cứ như chém củ cải, phiền chết.
“Ô, nhưng tên này dám uy hiếp chủ mẫu sao?”
Nghĩ đến đây, gương mặt con nít của Mậu Ảnh nhịn không được phải lộ ra một nụ cười tươi. Kỳ thật, mặc kệ là chủ mẫu hay là boss, đều dùng cùng một loại cảm tình cố chấp ăn ý đến không nói ra lời mà quan tâm bảo hộ đối phương. Tuy y không phải là người trong cuộc, nhưng loại hạnh phúc lưu tâm vừa thản nhiên lại khắc sâu này, có lẽ chỉ có y mới cảm thụ được sâu nhất.
“…..Mệnh phạm thiên sát cô tinh em gái mày!” Mậu Ảnh nghiến răng nghiến lợi. Nhớ cái lúc bà chị nhà y đột nhiên lôi y đi xin xăm bói nhân duyên, bói xong thì cái gì cũng không có, chỉ có đúng bốn chữ ‘Thiên sát Cô Tinh’. Cho dù chức nghiệp của y là ảnh vệ, nhưng cũng đâu phải không thể chuyển ám vi minh[77] đâu! Vì sao nói y không thể tìm được lão bà a?!Nếu để cho y biết là cái tên thần tiên ngu dốt nào đã quăng cho y cái thẻ xăm đó, y nhất định phải làm cho cái tên đó đoạn tử tuyệt tôn!!
Bính !
“…….” Mẹ nó, đi đường không có mắt sao! Ông đứng ở góc tường mà mày cũng đụng trúng?!
Mậu Ảnh khoanh tay nhướn mi lạnh mặt trừng cái tên vừa đụng lên người y.
“Ặc, xin lỗi, tôi tính toán được gần đây có người chết, cái kia, cậu có thấy…. di?”
Kẻ đang nói là một nam nhân đeo kính đen, lớn lên trông rất nhã nhặn thư ngốc[78], dáng người so với Mậu Ảnh thì tốt hơn.
Lúc người này nhìn thấy Mậu Ảnh thì chợt sửng sốt, nhìn chằm chằm vào y xong lại kêu lên:
“Di! Cậu mệnh phạm thiên sát Cô Tinh a!!”
Đến nước này, tâm tình của Mậu Ảnh coi như tiêu tùng rồi, trực tiếp đấm một quyền thẳng tới mắt kính người kia, nhìn hắn ngã xuống đất xong mới cười lạnh ném ra một câu: “Má nó, tao là thiên sát Cô Tinh, còn mày thì là đoạn tử tuyệt tôn!”
Sau đó, Mậu Ảnh quay về giao nhiệm vụ, hoàn toàn không nghe thấy lời của cái tên thần côn đang té trên mặt đất kia.
Nam tử nhìn mắt kính vỡ nát và cái mũi đổ máu không ngừng nhịn không được phải thở dài, tháo kính xuống, lấy miếng khăn giấy do con thú nhỏ đi theo bên người đưa qua lau máu mũi.
“Thần Côn a Thần Côn, mày nói xem, y sao lại biết tao đoạn tử tuyệt tôn?”
Chi chi !
“Ừ, chắc chắn y là mục tiêu chú định thiên sát Cô Tinh của tao a…… Thật con mẹ nó lãng mạn quá đi mà!”
...... Chi chi......[Ai tới cứu cái tên thần côn hết thuốc chữa này giùm cái?! Ông tính bát tự miễn phí cho a!!]
Ở bên kia, Mậu Ảnh trên cơ bản là thần không biết quỷ không hay (?) giải quyết xong Tôn Lệnh, trong khi ở bên này, Kim Dư và người đại ca y vừa tìm được còn đang đứng trước căn biệt thự không có cửa vui vẻ ấm áp kể cho nhau nghe những chuyện mình đã trải qua.
Trương Lương Sơn nghe Kim Dư tự thuật xong liền cảm thán một tiếng, “Ông vốn còn tưởng ông đã đủ truyền kỳ rồi chứ, chậc chậc, không ngờ, nhân vật chính vẫn là cái thằng nhóc cậu!”
Kim Dư lại lắc đầu, “Sao lại vậy? Em ngược lại cảm thấy trong vòng năm năm đã có thể lên chức trung tướng Quân bộ, lão ca anh mới là siêu cấp dã man!! Nhưng em nói này, anh đã đến đây năm năm rồi, sao còn chưa tìm lão bà đi? Tuy ở đây ba mươi lăm tuổi mới đúng là tuổi kết hôn, nhưng ở chỗ chúng ta, cũng đã thuộc dạng nam nhân già rồi đó?”
Đây là chiêu thức rắc muối lên miệng vết thương.
“Chậc chậc, đại ca anh còn nói đem con trai cho em? Em sợ tới lúc đó anh lại bắt em đưa dị thú cho anh nuôi nữa a.”
Đây là chiêu thức rắc muối xong lại dùng lực trây trây trét trét.
Sắc mặt của Trương Lương Sơn biến ảo khó đoán, trong lòng nghẹn khuất ấm ức cực kỳ, tuy biết thằng nhóc Kim Dư này đang trần trụi trả thù trút căm phẫn, nhưng hắn cũng bị tổn thương a, mẹ nó, ông không tìm được vợ rất là thương tâm đó được chưa? Rồi sao?
Bất quá oán niệm của Trương Lương Sơn còn chưa có dâng lên, thì đã bị Kim Dư rót thêm một câu.
“Cá luôn một con dị thú, đừng nói là vợ, phỏng chừng ngay cả hi vọng cũng đều không có lấy một mống.”
......
Cười khổ một tiếng, Trương Lương Sơn nhịn không được lắc đầu.
“Lão đệ, anh đã thả dị thú ra, còn giao cho cậu chăm sóc, cậu có thể đừng nói chuyện này nữa được không?”
Kim Dư nghe vậy mới liếc trắng mắt, “Em tức đến đau dạ dày đây này.”
Tuy Trương Lương Sơn bởi vì cái gọi là cơ mật quân sự không thể nói hết cho Kim Dư biết, nhưng cũng có nói qua sở dĩ hắn tìm nhiều dị thú như vậy là do Quân bộ đang làm một nghiên cứu hạng nhất. Nghiên cứu này cần một số lượng lớn dị thú đến hợp tác, hơn nữa có khả năng sẽ chết, vì thế rất bí mật.
Vốn bí mật nghiên cứu đã đủ phiền toái, người đề xướng nghiên cứu này cố tình còn kiên quyết yêu cầu dị thú tham dự nghiên cứu đều phải cam tâm tình nguyện mà đến, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục nghiên cứu nữa. Người phụ trách nghiên cứu cho đến giờ đã đổi hết ba đợt, nhưng một chút biến hóa cũng không có lấy một tí. Chính là bởi vì sự kiên trì này, Trương Lương Sơn mới đồng ý tham dự kế hoạch nghiên cứu, nếu không, hắn sẽ là người thứ nhất đem quân tới đánh sập viện nghiên cứu.
Kim Dư biết chuyện thì cực kỳ phản cảm lẫn phẫn nộ, nhưng bởi vì nghiên cứu này không ép buộc dị thú cho nên mới không nổi bão. Nhưng cho dù có là như thế, chỉ cần vừa nghĩ tới có rất nhiều dị thú không phải tự nguyện cũng bị đưa đi nghiên cứu, y liền cảm thấy toàn thân khó chịu, nhất là tâm. Cho nên, lúc y khó chịu, dĩ nhiên sẽ không cho người khác thoải mái.
“Đại ca, anh xác định kế hoạch kia là đối với dị thú có lợi, không phải là cái loại nghiên cứu thực nghiệm quỷ dị tà ác gì đó chứ?”
Kim Dư không yên lòng, nghênh đón là ánh mắt xem thường của Trương Lương Sơn.
“Ngay cả lời của đại ca nói cũng không tin? Cậu sao lại không bị động đất động chết luôn a.”
“…..” Bởi vì anh chết trước.
“Anh đã nói với cậu rồi, nghiên cứu kia đã giằng co hết vài trăm năm, nếu nghiên cứu này thành công, mâu thuẫn giữa nhân loại và dị thú có thể sẽ hòa hoãn xuống, như vậy, cái tai họa kia sẽ đến chậm một chút."
Trương Lương Sơn nói tới đây, sắc mặt có chút không tốt, “Anh chưa từng nghĩ đến, tại tinh cầu này, quan hệ giữa động vật và nhân loại lại căng thẳng đến như vậy. Lão đệ, cậu biết không? Ở đây năm năm, cơ hồ mỗi ngày anh đều nghĩ đến cái nơi ấy, cậu và tụi Đại Hoàng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau chạy nạn, ngắm nhìn cảnh đẹp. Ở trong này, năm năm, anh thế nhưng lại không hề thấy được bất cứ hình ảnh chân thật lại tốt đẹp nào giống vậy.”
Kim Dư nghe thế ôm Tiểu Bảo trầm mặc, Thủ Đô Tinh so với Địa Cầu trước kia phát triển thịnh vượng hơn nhiều, nhưng cũng đầy hỗn loạn. Tựa hồ nguyên thủy hoang sơ, cường quyền cùng với sự phát triển và lễ nghi văn minh được giảo hợp lại một cách kỳ quái, thế cho nên ở trong này, có rất nhiều chuyện khá khác so với bọn họ nghĩ. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại hoàn cảnh như vậy, mâu thuẫn giữa nhân loại và dị thú đã bất tri bất giác càng lúc càng trở nên gay gắt hơn.
Theo thời gian trôi qua, sẽ có một ngày, mâu thuẫn sẽ triệt để bùng nổ.
“……Đại ca, các anh có phải đang nghiên cứu làm sao có thể giải trừ được khế ước tinh thần giữa dị thú và nhân loại không?”
Kim Dư trầm mặc nửa ngày, hỏi một câu. Ngay lúc y vừa hỏi ra, mắt Trương Lương Sơn hiện ra một tia tinh quang. Sau đó, hắn ho khan một tiếng: “A? Lão đệ cậu nói cái gì? Khế ước tinh thần cái gì a? Mấy cái kỹ thuật gì đó lão ca hoàn toàn không hiểu gì hết a. Anh sao hiểu nổi!”
“Được rồi, cái kia không phải trọng điểm, anh nói nếu cậu đã ở trong Ám Nhai có thể tốt như vậy, vậy hội giao dịch Nam Bộ vào tháng sau, cậu hẳn là biết đi?” Trương Lương Sơn nói tới đây nhịn không được mà hắc hắc lên mặt, chụp một phát lên bả vai Kim Dư, nhưng giữa đường lại bị Kỳ Thanh Lân đã sớm không vừa mắt ngăn lại, tên này cũng không để ý, nói thẳng: “Hắc hắc, đại ca cậu là khách mời nha!”
Kim Dư nhướn mày, đây là chiêu thức vừa đánh trống lảng vừa khoe khoang a. Bất quá, với y mà nói thì đều vô dụng. Vuốt vuốt lông Tiểu Bảo, ông chủ Kim nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười tươi thuần lương:
“Ha ha, đại ca anh thật lợi hại. Nói thật, em cũng đang giúp Long thiếu đoạt vị trí người thừa kế. Chuyện này không đáng giá để nhắc tới a.”
Nháy mắt, Bánh Bao và Đại Bạch nhìn thấy sắc mặt Trương Lương Sơn thoáng rút rút, ngay sau đó trực tiếp bổ nhào lên chủ nhân nhà tụi nó, ra vẻ phải đè chết y mà gào lên: “Đậu xanh rau má! Lão đệ cậu nếu không đi tìm vợ với anh, ông liền rủa cậu một đời bị áp không có cơ hội ngóc đầu lên!!”
Nháy mắt, Kim Dư đen mặt, Kỳ boss sung sướng.