Mặc dù Kim Dư đang cười, nhưng Bạch Thái hiểu được nụ cười này so với khuôn mặt phẫn nộ gã từng thấy còn hung ác hơn gấp ba lần.
Nhịn không được lại run lên vài cái, Bạch Thái cố gắng điều chỉnh thanh âm và trạng thái bình thường trở lại.
“Các ngươi là ai?! Lại… lại dám tự tiện xâm nhập vào căn cứ quân sự, còn dám đánh lén trưởng quan trọng yếu?! Các ngươi không muốn sống….ặc!!”
Không đợi cho Bạch Thái nói xong, lại có thêm một đạo điện lưu phi thường tri kỷ xẹt qua người gã, thế cho nên gã không thể nói nổi một câu nào.
“Ô, Phó đoàn trưởng, dựa theo lập pháp của Thủ Đô Tinh, cướp bóc là trọng tội. Sau khi bị bắt, chẳng những phải chịu hình phạt, mà còn bãi miễn toàn bộ chức vụ vốn có. Tôi cảm thấy gia cụ ngài bài trí ở đây nhìn rất rất rất quen mắt nha, ngài thấy sao?”
Kim Dư vừa nói xong, sắc mặt của Bạch Thái liền biến thành màu y chang như dòng họ của gã (cải trắng). Gã đã nhận ra lai lịch của cái tên thoạt nhìn rất yếu ở trước mặt rồi. Gã trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không thể tin đối tượng chú ý trọng điểm của quân đội dẫn đầu cả một đoàn dị thú chạy nạn lại dám công khai xuất hiện ngay trước mặt gã, thậm chí , ngay cả một con dị thú cũng không mang theo.
Trong suy nghĩ của cây cải trắng kia, Kim Dư cho dù có muốn xuất hiện, thì ít nhất cũng phải là mười ngày nửa tháng sau, chờ dàn xếp xong đám dị thú trong tiệm y mới có thể quay lại. Thậm chí có thể ở dọc đường đi y đụng trúng một địa phương không tốt nào đó hoặc bị dị thú bạo động gây phiền nhiễu, y liền vĩnh viễn không thể trở lại. Đồng thời, gã nhìn thấy toàn bộ gia cụ trong tiệm Kim Dư đều là hạng thượng thượng phẩm, vì thế đầu óc nóng lên, lập tức đem mấy thứ này đi, mỹ kỳ danh viết: kiểm sát quân sự.
Nhưng kỳ thật, người trong quân đội đều biết rõ, nhưng chỉ là một cách nói mà thôi, trước kia vị này cũng đã từng làm qua rất nhiều chuyện như vậy. Bởi vì đã làm quá nhiều, cho nên không có bất cứ cố kỵ gì. Tuy trong quân đội vẫn còn có vài người có đầu óc biết rõ cửa hàng của Kim Dư là một nơi nguy hiểm, nhưng cho dù hiểu, vẫn có nhiều người thờ ơ lạnh nhạt xem náo nhiệt. Dù sao, một củ cải một cái hố, bọn họ đều hi vọng cái tên cải trắng kia bị rơi đài.
Phó đoàn trưởng Bạch Thái đã biết tình cảnh hiện tại của mình rất không ổn, vì thế không dám làm ra vẻ thiếu đánh nữa. Gã có thể leo lên cái chức này dĩ nhiên không phải là loại não tàn cực phẩm, cho nên gã hiểu có thể lưu lại được cái mạng chính là đã tích đức rồi.
“Tiểu nhân có mắt không tròng! Lúc ấy đầu óc nhất thời nóng lên, điếm trưởng đại nhân phải tin tưởng ta, ta không có mang lòng tham với mấy món đồ của ngài đâu a! Ngài xem, mấy gia cụ này mỗi một thứ đều rất là sáng bóng, mỗi ngày ta đều phái người chà lau bảo dưỡng, chờ tới ngày ngài quay về liền mang trả cho ngài đó!”
Mấy lời này tuyệt đối là thuộc loại vô liêm sỉ, Kim Dư nhìn tên này xong, thiếu điều muốn đem hết tất cả cơm ăn ngày hôm qua ói sạch. Nhướn mày nhìn boss bên cạnh, thở dài: “Dù sao mấy món này cũng không nhiều, đều đưa lên mạng bán đi, chúng ta lại mua cái mới.” Kỳ thật y muốn dùng một mồi lửa thiêu sạch luôn kìa, nhưng mà như vậy thì quá lãng phí, toàn là đồ tốt a….
Không thể không nói, ở tại phương diện nào đó, bạn boss rất… boss. Nghe bà xã nhà mình nói xong, Kỳ Thanh Lân nhướng mi, hừ cũng không hừ một tiếng liền huơ tay một cái, vật dụng trong phòng phàm là cái gì có thể cháy thì đều bị thiêu rụi toàn bộ. Hỏa diễm kia quả thực rất giống một con quái vật đang giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo lại bá đạo, Kỳ Phong Ất và Kim Dư đứng xem đều nhịn không được ở trong lòng sợ hãi.
“Không thiếu tiền.”
Đối với hành vi của mình, boss chỉ dùng một câu để giải thích, khiến Kim Dư nói cũng không được, không nói cũng không xong. Cuối cùng chỉ có thể thở dài, y lỗ vốn a.
Boss đại nhân lúc nào cũng cực kỳ để ý quan tâm bà xã nhà mình, nhìn thấy thế, khóe miệng liền khẽ nhếch, ôm người vào lòng bay ra ngoài cửa sổ, nhân tiện xách thằng cháu nhà mình theo. Nhưng đối với bạn cải trắng kia, boss đại nhân quyết định để cho ông trời định đoạt sống chết của gã, tỷ như, hắn khóa kín toàn bộ cửa sổ lại, nếu may mắn, ừm, vẫn thoát ra được. Đương nhiên, quá trình đó có gian nan khốn khổ hay không thì không cần phải nói, dù sao đây cũng là kết cục của gã.
“Mậu.” ~A~Q~L~
Đứng ở phía trên tòa nhà bị đốt, Kỳ Thanh Lân nhìn thủ hạ đang nướng nhờ thịt ngỗng hoa. Đối với các tên tham ăn này, hắn không quá khắc khe. Ừm, dù sao gì thì lúc Linh Sùng hỏi hắn muốn người, cái thằng nhóc này lại sống chết bảo muốn ở lại, cho nên đối với thuộc hạ đắc lực vừa trung tâm lại có thủ đoạn, cái gì cổ quái cũng đều có thể coi như không thấy. Tỷ như Giáp Vũ thích xem phim ngôn tình thể loại Mary Sue[122], Ất Văn mỗi lúc rảnh rỗi đều thích nằm úp sấp ở thương khố kiếm kim tệ, Đinh Bạch và Bính Hắc thích mặc trang phục Hắc Bạch Vô Thường. Mấy chuyện này thật sự có thể không nhìn.
“Chủ tử! Tiểu Bạch đã tra ra được địa chỉ và tất cả tài sản của tên Bạch Thái kia rồi, ngài xem xem coi có cần đi cướp không?” Mậu Ảnh làm việc lúc nào cũng đánh trúng vào suy nghĩ của Kỳ Thanh Lân.
“Gởi đồ vật có giá trị qua tài khoản ngân hàng của phu nhân hết đi. Đưa chúng ta tới xem trụ sở của gã.” Trực tiếp cướp bóc có vẻ dễ hết giận hơn.
Đối với cách làm của Kỳ Thanh Lân, ông chủ Kim tỏ vẻ, trừ bỏ hai chữ ‘phu nhân’ khiến y khó chịu ra, mấy cái khác y đều rất thích a!! Cho nên hai chữ kia có thể không nhìn.
Vì thế hai chủ tử một thuộc hạ liền bay về hướng hang ổ của tên củ cải trắng, về phần thằng cháu nhà Kỳ gia thì sao?
Nha, boss tỏ vẻ hắn quên mất rồi. Dù sao thì người Kỳ gia sẽ không dễ dàng chết như vậy, cho nên dù có cháy tới tầng cao nhất, hắn nhất định có thể kiên cường sống sót!
“Em gái mấy người….” Chờ cho bóng dáng của Kỳ Thanh Lân và Kim Dư hoàn toàn biến mất, Kỳ Phong Ất mới nước mắt lưng tròng vừa tránh lửa vừa tránh lục soát nhảy nhót không ngừng. Hôm nay xuất môn hắn quên xem hoàng lịch a! Có ai xui hơn hắn không chứ?! Gác trạm thôi cũng gặp phải cụ tổ! Lại còn bị thủ trưởng bán đứng!
“Ông về nhà liền xin nghỉ bệnh. Mẹ nó hai ngày nay chả an ổn ý nào, vẫn là ở nhà yên tĩnh hơn a!!” Lầm bà lầm bầm, trên tay Kỳ Phong Ất xuất hiện một đôi cánh chất liệu trong suốt, quẹt quẹt mũi gạt đi nước mắt chua xót, phất cánh trốn khỏi đám đông ở phía dưới. Ừm, nhìn đám người loạn thành một đoàn ở dưới lầu, Kỳ Phong Ất bỗng nhiên nhớ tới, vẫn còn có người xui hơn hắn. Chậc, chỉ sợ tên này cuối cùng ngay cả chân lông cũng không còn a….
Có đôi khi, lời tiên đoán của nhân vật phụ rất là chính xác.
Lúc hai người Kim Dư và Kỳ Thanh Lân công khai xâm nhập nhà dân, cướp đoạt toàn bộ bảo bối, kim tệ và tử kim tệ giấu ở dưới giường, trong ngăn tủ, trong tường ngay trước mặt tình nhân của Bạch Thái, nữ nhân vốn còn nhu mì điềm đạm nháy mắt liền bạo tẩu, lập tức chống eo thét chói tai:
“Các ngươi là ai! Các ngươi biết đây là nhà của ai sao! Các ngươi vậy mà cũng dám cướp bóc!! Mau buông hết ra--!!”
Bất quá, sức chiến đấu của nữ nhân kia quá nhỏ, cho dù có rống đến rống đi thì Kim Dư và Kỳ Thanh Lân cũng không quan tâm tới cô. Cuối cùng, Kim Dư thật sự chịu không nổi tiếng hét chói tai kia, liền đưa một hòm vàng thỏi cho cô ta.
“Xí, cô cũng có phải là vợ của gã đâu. Chúng tôi là chủ nợ của gã, cái này cho cô, chia phân nửa tuyệt đối không có khả năng, cho cô một hòm vàng thỏi này là đã quá rồi.”
Tình nhân kia nghe vậy tròng mắt xoay chuyển vài vòng, sau đó bỗng cười duyên sáp lại gần Kim Dư, thực nghiêm túc nói: “Gã đắc tội với đại nhân vật?”
Kim Dư ngẫm lại, y không tính là đại nhân vật, nhưng nói như thế nào thì boss cũng là một nhân vật rất lớn. Liền gật đầu.
“Xí, đã sớm không vừa mắt với bộ dạng kiêu ngạo của gã rồi mà, hừ, vì kẻ thứ ba mà vứt bỏ vợ trước, còn mắc bệnh bạo hành gia đình, may mà ly hôn rồi, ừm, gì gì đó, nếu gã đã không còn nhảy nhót được vài ngày nữa, tôi đây cũng không thèm cùng lăn lộn với gã nữa, dù sao có phải là đồ tốt đâu, mấy người lục soát xong rồi hả? Trong nhà gã có rất nhiều đồ cổ trang sức rất đáng giá, mấy người không cần sao?”
Kim Dư co rút khóe miệng cảm thấy nữ tình nhân này quả nhiên rất là thức thời khách quan, nhanh như vậy liền bỏ tà theo chính. an.quy.lau
“Ừm, mấy thứ kia chúng tôi không cần, cô muốn thì cứ lấy đi.” Dù sao y đoán boss cũng muốn thiêu trụi nơi này rồi. “Ặc, tốt nhất là cô nhanh chóng dọn sạch đồ đạc trong vòng một giờ đồng đi nha, không thì không kịp đâu.”
Tình nhân kia nghe vậy liền đoán được căn nhà này sẽ bị thiêu rụi, lập tức không nói hai lời gọi điện thoại, nghe cuộc đối thoại, hình như là công ty vận chuyển nhà thì phải.
“......”
“Khụ khụ, đi thôi.”
Kim Dư kéo tay áo Kỳ Thanh Lân. Y đã không còn tức giận nữa, giờ y chỉ cảm thấy buồn cười lẫn đồng tình với tên Bạch Thái xui xẻo kia thôi, chậc, ác nhân tự có ác nhân giày vò…. Nói chút, hình như nữ tình nhân kia tiếp cận gã là có mục đích thì phải, nhưng có liên quan gì đến bọn y đâu.
“Ô, ở đây thế nhưng lại có hơn ba ngàn tử kim tệ và năm ngàn kim tệ hả, chia một nửa cho vợ trước của gã nhé?”
Kim Dư nghĩ một lúc rồi nói, bất quá không đợi boss trả lời, nữ tình nhân kia lại nở nụ cười bước tới: “Không cần không cần, nữ nhân kia đã được gả cho một nam nhân thành thật khác rồi, cuộc sống bây giờ rất tốt, ngay cả tôi nhìn cũng phải ghen tị nha.”
“…. Cô làm sao biết?” Này không khoa học lắm nha, nữ tình nhân và vợ trước sao lại có vẻ quen nhau đến vậy?!
“À, cô ta là người phụ nữ tốt a, gả cho em trai tôi mà.”
......
Đây là lần thứ ba Kim Dư nhìn thấy nữ tình nhân này liền không biết nói cái gì. Tốt a, dã man như nhau a!
Mặt không chút thay đổi đem thùng đựng một ngàn tử kim tệ trong tay đưa cho vị nữ tình nhân bưu hãn, Kim Dư nhịn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Chức nghiệp của cô là làm tình nhân sao?” Nếu gặp phải đàn ông cực xấu cực đáng khinh thì phải làm sao đây?
Nữ nhân kia phong tình vạn chủng cười một tiếng: “Chỉ là hứng thú đam mê của tôi thôi. Đương nhiên là phải lựa chọn một tên có bộ dáng tốt không có trở ngại chứ, nhân phẩm tốt thì ở lâu thêm một chút, nếu không tốt, lúc tôi đi cũng sẽ bắt gã cầu xin tôi nhận tiền giúp.” Dù sao thì, nếu nhân phẩm không tốt khẳng định sẽ có hắc tâm, một khi đã có hắc tâm, nàng liền có thể tìm được chứng cứ mà nắm thóp.
“Tôi thích cô rồi đó.” Tiền đồ sáng lạn a!
Kim Dư giơ ngón cái tỏ vẻ bội phục, sau đó trực tiếp kéo boss biến mất. Thế giới to lớn không thiếu điều lạ, chức nghiệp tình nhân chuyên đi giựt tiền này, ừm, rất tốt rất cường đại! Nghĩ đến cái tên cải trắng sau khi về nhà nhìn thấy hai không: không người không tiền kia, biểu tình trên mặt nhất định rất phấn khích.
“Đi ăn cơm đi.” Kỳ Thanh Lân nhìn nụ cười trên mặt Kim Dư, biểu tình ôn nhu muốn chết: “Thuận tiện đi mua đồ ăn cho dị thú, buổi tối phải dùng.” anquylau
Kim Dư nghe thấy, nghiêm túc gật đầu, sau đó cười đến rối tinh rối mù với boss, người này sao càng nhìn lại càng thuận mắt tới vậy a, “Lại đây, thơm một cái!”
Sau đó lại là hình ảnh bị gạch men a, boss tỏ vẻ, là cái người nào đó tự tìm lấy thôi, hắn quả thực rất là vô tội mà.