Kim Dư đột nhiên lạnh lùng ngoan lệ khiến Sơn Bạch Lộc nhất thời sửng sốt, sau đó mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Kim Dư có bộ mặt âm hàn như thế. Lúc Kim Dư chỉnh hắn, nếu không phải dùng bộ mặt tươi cười thì cũng là loại mặt cái gì cũng không để ý, nhưng lại đủ để không chiến mà thắng hoặc đe dọa tới sự tồn tại của người khác.
Đơn giản mà nói đây là cao thủ trong cao thủ. Nếu đã là cao thủ, thì sẽ không bao giờ để lộ sắc mặt. Cho nên, Sơn Bạch Lộc hiện tại cảm thấy rất là bất ngờ.
Trừ bỏ bất ngờ, Sơn Lang tam thiếu gia còn cảm thấy cơ thể mình không ngừng run lên, đó là một loại sợ hãi từ sâu trong đáy lòng truyền ra. Hắn không phải chưa từng thấy qua người khác tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Kim Dư, ở giữa trời đông lạnh giá rét như thế này, nếu không nhanh bảo vệ thì cái mạng nhỏ sẽ không còn a.
Ngay lúc Sơn Bạch Lộc bởi vì hai chữ Kim Dư phun ra khiến cả người cứng ngắc không dám lộn xộn một tiếng, Kim Dư toàn thân phát ra khí lạnh bước đến chỗ con kim sư hống đã không còn run rẩy nữa. Sau khi kiểm tra tình trạng cho nó, Kim Dư có chút ngoài ý muốn ‘A’ một tiếng, khí lạnh quanh thân cũng giảm xuống không ít.
Lúc nãy Kim Dư có chút phẫn nộ, bởi vì bộ phận vốn có sức sống bừng bừng lại không hề có một tia sinh khí, khiến tim y giống như bị một tảng đá lớn đè lên, thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng y lại không thể giải quyết được loại cảm giác khó chịu này, vì thế y càng nóng nảy dị thường. Cho nên lúc Sơn Bạch Lộc lên tiếng mới có thần sắc khủng bố như vậy.
Lúc y thu lại cảm xúc để kiểm tra cho con Tạng Ngao, phát hiện tinh thần lực vốn chỉ đầy khoảng một lóng tay thì nay lại đột nhiên bạo tăng. Hiện tại tinh thần lực của y rất sung túc, tựa hồ như dùng không bao giờ hết, nhưng lẫn trong tinh thần lực là ‘hỗn độn nguyên khí’ mà Kỳ Thanh Lân nói. Ngoại trừ bản thân y có biến hóa ra, con Tạng Ngao ở trước mặt cũng xảy ra biến hóa cực lớn. Lúc trước dược tuyến bao phủ toàn bộ mạch máu của nó, nhưng giờ đã biến mất hơn phân nửa, mà phần nhỏ còn lại cũng không quấn chặt đến mức không thể tách biệt như trước, chỉ cần Kim Dư cẩn thận một chút là có thể bắt hoặc cắn nuốt toàn bộ dược tuyến.
Tình huống như vậy khiến Kim Dư vừa kinh ngạc lại vừa có chút cao hứng. Trước mặc kệ những thứ khác, chỉ riêng chuyện con Tạng Ngao này có thể cứu chữa đã khiến y cao hứng rồi. Về chuyện biến hóa của bản thân và chuyện vừa xảy ra lúc nãy…. Kim Dư dùng một mắt liếc tên đầu gỗ Sơn Bạch Lộc, co rút khóe miệng, không nói gì, bắt đầu cứu trị cho con Tạng Ngao kia.
Lúc Kim Dư động thủ, Kim Khiêm ở một bên hết nhìn Kim Dư lại nhìn Sơn Bạch Lộc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, lảo đảo đi đến bên cạnh Sơn Bạch Lộc, vươn tay vỗ vỗ mông tam thiếu gia. Sơn Bạch Lộc hoảng tới mức hét lên một tiếng, cứ như con thỏ nhảy vụt tới bên cạnh Kim Dư. Kim Dư bởi vì Sơn Bạch Lộc đột nhiên nhảy dựng lên khiến y thiếu chút nữa đã đóng băng luôn mạch máu của Tạng Ngao, máu nóng lập tức bốc tới đỉnh đầu, thuận tay chưởng một phát tinh thần lực còn bị khống chế ở trên tay về phía Sơn Bạch Lộc…..
Kết quả, nhà của Kim Dư lại có thêm một cửa sổ hình người.
...
Kim Dư có chút ngơ ngác nhìn cái hình người trên vách tường, lại nhìn tay mình, tựa hồ có chút không chấp nhận nổi.
Kỳ Thanh Lân nhìn thấy, lại phá lệ cười thành tiếng, bước tới ôm lấy thắt lưng của Kim Dư, nói: “Sau này tôi không cần lo cậu bị người khác khi dễ nữa rồi.” Tùy ý đẩy một phát đã có uy lực mạnh như vậy, hơn nữa còn có mấy đứa Đại Bạch Tiểu Bạch, Kim Dư ít nhất cũng có thể bảo toàn được tính mệnh. Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, nhìn cái bộ dáng dư thừa năng lượng kia, đại khái trong vòng ba tháng, hắn có thể lấy đủ hỗn độn nguyên khí, sau đó muốn như thế nào thì cứ làm như thế đó, có thể biến người có thể biến thú tùy thích, muốn làm gì thì làm!
Chuyện tốt như vậy, tuyệt đối đủ để khiến cho Kỳ boss luôn luôn lạnh mặt cười ra tiếng.
A, nhưng vẫn có người không cười ra tiếng nổi.
“Lão…..Đại…..Lão đại! Anh muốn giết người diệt khẩu hả?! Đừng quên Tiểu Phá Lang sẽ báo thù cho em a a a a a——! !" Sơn Bạch Lộc run rẩy từ cái động hình người do chính mình trực tiếp làm ra chui lại vào nhà, còn không quên lè lưỡi trợn trắng mắt làm quỷ treo cổ.
Nhìn bộ dáng con quỷ kia, Kim Dư liền co rút, ngay cả Tiểu Phá Lang cũng bất giác lui về sau hai bước, tỏ vẻ cái tên kia không phải là gia chủ của nó. Bất quá, lúc Kim Khiêm nhìn thấy thì liền cười thành tiếng, nhưng kết quả tuyệt đối không so được cái cười vừa rồi của boss, hơn nữa Kim Khiêm còn vừa mỉm cười vừa đi tới chỗ Sơn Bạch Lộc, cuối cùng ngồi xổm trước mặt hắn, vô cùng có thâm ý phun ra một câu:
"Thật là có ý tứ a ~ "
Nháy mắt, Sơn Bạch Lộc run rẩy cả người, tạch một cái cả người liền dựng đứng, lần thứ hai chạy đến bên người Kim Dư: “Lão đại! Lão đại Lão đại! Tên kia chính là sói đội lốt cừu! Nên thiên đao vạn quả, cầm thú không bằng! Lão đại, gã ngược đãi tiểu đệ của anh kìa! Anh mau báo thù cho tiểu đệ anh đi a!!”
Kim Dư nghe vậy nhìn qua Kim Khiêm vẫn còn đang mỉm cười, lại nhìn ống tay áo bị Sơn Bạch Lộc túm lấy, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Nhớ cho kỹ, chết rồi thì giải trừ khế ước tinh thần lực của Tiểu Phá Lang đi nha, tôi sẽ nhận nuôi nó.”
Sơn Bạch Lộc nước mắt lưng tròng ôm Tiểu Phá Lang ngồi xổm trong góc tường. Kim Khiêm vừa mới định tới đùa giỡn thêm chút nữa thì lại bị Kim Dư ngăn cản: “Thuốc trong cơ thể nó đã hoàn toàn giải trừ hết rồi. Anh mau đem mấy thiết bị và vi mạch khống chế ra khỏi người nó đi. Đừng có làm mấy trò biến thái nữa.”
Kim Khiêm nghe vậy nhíu mày, nhìn người đằng sau Kim Dư đang nhướn mày, vẫn là một không thắng hai. Cúi đầu nghĩ lợi hại các mặt xong, Kim Khiêm bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, kỳ thật tôi là người tốt mà, chẳng qua tiểu đệ của cậu có chút thiếu ngược thôi…. Tôi thật ra không có biến thái.”
Kim Dư nghe xong còn chưa kịp trả lời, Bánh Bao ở bên cạnh đã ngao một tiếng. Kim Dư nghe thấy mắt liền trợn trắng.
【 Đã là biến thái thì làm sao tự nhận mình là biến thái! Giống như Nhị Hắc cho tới bây giờ có thừa nhận là nó ngu[47] đâu! 】
Nháy mắt, dị thú trong phòng đều đồng loạt gật đầu hưởng ứng, hoàn toàn không thèm để ý tới đôi mắt nhỏ đang bừng bừng phẫn nộ của Nhị Hắc.
“Ừm, Nhị Hắc a, cái gọi là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, cho dù mày là một con dị thú, nhưng nói như thế nào thì cũng là một con dị thú có tư tưởng có trách nhiệm đúng không? Cho nên mày đã nói thì phải làm a! Cho dù tình huống có chút đặc biệt, bất quá mày đã muốn bán thân, tao cũng không thể làm ác nhân không đồng ý có phải không? Cho nên, chờ một lát, đợi Vượng Vượng tỉnh lại rồi, sẽ ký hợp đồng bán thân a~ Đương nhiên, mạng của Vượng Vượng là do tao cứu, nó hẳn là phải lấy thân báo đáp. Ừm, sau này tụi mày có thể cùng nhau hưởng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc rồi.”
Kim Dư nói xong hai mắt liền mị lên sung sướng. Y cảm thấy ý tưởng này thật sự là tốt đến không thể tốt hơn a. Dù sao cái con Nhị Hắc kia càng ngày càng có ý nguyện ăn no chờ chết ở đây luôn rồi, y cứ đơn giản làm người biết thời biết thế vậy. Còn về phần Vượng Vượng, nếu y để cho cái con dị thú cấp A+ này chạy thoát, vậy y cứ cùng họ với tên biến thái kia cho rồi đi!
Đương nhiên ông chủ Kim đang tận lực không nhìn đến sự thật rằng: y và cái tên biến thái nào đó thật sự cùng họ.
Uông ô? 【 Vượng Vượng? Lấy thân báo đáp? Hợp đồng bán thân?! 】
Đầu óc của Nhị Hắc có chút không rõ vì sao ông chủ đột nhiên nói ra cả đống từ ngữ quỷ dị như vậy, hơn nữa, vì sao nó có cảm giác nguy hiểm đến mức lông toàn thân đều dựng đứng lên thế? Còn có, lấy thân báo đáp với bán thân, chắc không phải là cái loại mà nó nghĩ đâu ha? Bất quá, cho dù Nhị Hắc có cảm thấy không ổn đi nữa, ông chủ Kim cũng tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào, lập tức nheo lại hai mắt, cười tủm tỉm:
“Đúng vậy đúng vậy, Vượng Vượng chính là biệt danh ta đặt cho Tạng….ách….kim sư hống, rất dễ nghe đúng không? Vượng Vượng! Vượng tài vượng phúc vượng chủ vượng phu, chậc chậc, tao quả là thiên tài mà!” Kim Dư sờ cằm. Sơn Bạch Lộc ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm. Tay Kim Khiêm run lên, cố gắng quăng cho cái xem thường. Gã là biến thái, là biến thái đó, thì sao? Bên cạnh gã còn có một tên lưu manh phúc hắc không thua gã đâu, nếu có khác thì cũng chỉ là cái tên này mang một cái đầu cừu còn gã thì không thôi.
“Lão đại…. Anh quả là thần tượng của em.” Sơn Bạch Lộc không ngừng cảm thán, ngay cả dị thú cũng bị y lừa ngon ơ.
“Ha hả, cậu không cần sùng bái tôi như vậy, tôi chính là một truyền thuyết!! Khụ khụ, về phần lấy thân báo đáp và hợp đồng bán thân, Nhị Hắc a, mày cứ lý giải là bởi vì tụi mày muốn cám ơn tao nhận tao làm chủ ở lại trong tiệm là được rồi. Cổ ngữ sao, tao biết tụi mày không có nhiều kiến thức mà.”
Kim Dư nói xong thì Nhị Hắc liền nghiêng đầu suy nghĩ. Nghĩ hết cả nửa ngày Nhị Hắc rốt cuộc cũng hiểu, mạng của nó và chú nhỏ đều là do ông chủ cứu, cho dù có nhận chủ cũng là lẽ thường tình. Hơn nữa lại được ăn ngon ở tốt sống rất vui…ừm… so với chiếm núi làm vua thì tốt hơn nhiều. Cho nên, liền gật đầu đáp ứng.
Vì thế, nguyên một đám dị thú nháy mắt đã phải ngã xuống đất không dậy nổi. Bánh Bao và Tiểu Bạch câm nín, chỉ có thể đem móng vuốt che mắt che mông, thầm nghĩ tên này quá ngu, chúng nó không quen đâu…. Mịe nó, cho dù ông chủ có thiện ý che chở cho cái tên chết tiệt này thì nó cũng ngu quá mức rồi! Nếu gặp phải người có dụng tâm kín đáo khác thì tên này phỏng chừng chết như thế nào cũng còn không biết a! Có phải là dị thú cấp A không vậy! Đừng có làm mất mặt dị thú cấp A như tụi nó có được không!!
Nhị Hắc dĩ nhiên không hề biết tâm tình phức tạp của mấy đứa dị thú kia. Cái quyết định này làm nó cảm thấy rất là thoải mái, liền thành thật canh giữ bên người Vượng Vượng, chờ nó tỉnh lại khôi phục sức khỏe rồi, sau đó mới nói cho nó cái tin tức tốt đẹp này…. Ừm, ít nhất đối với Nhị Hắc mà nói thì rất là tốt đẹp.
Khoảng bốn tiếng sau, đến khi bầu trời đã ửng sáng, Kim Khiêm mới đem lấy ra hết toàn bộ vi mạch và thiết bị trong cơ thể Vượng Vượng, trong lúc đó Kim Dư lại dùng tinh thần lực cẩn thận tra xét thêm một lần nữa, phòng ngừa bất cẩn sót lại một vi mạch.
Dị thú trong nhà bởi vì đã phải giằng co cả một đêm nên giờ đã bắt đầu gật gà gật gù ngủ, chỉ có Kim Dư và Kỳ Thanh Lân còn có Nhị Hắc trông chừng. Tạng Ngao Vượng Vượng tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thân mình đã trải qua đợt biến dị cưỡng ép cho nên rất suy yếu, hiện tại không có cách gì có thể tỉnh lại.
“Vất vả rồi.” Cho dù Kim Dư kiên định cho rằng cái tên bác sĩ trước mắt này là một tên biến thái, nhưng đối với sự nghiêm túc và coi trọng dị thú của gã, y vẫn rất bội phục. Việc tách những vi mạch cực nhỏ ra khỏi cơ thể là chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng gã lại có thể tách bỏ toàn bộ mà hầu như không hề thương tổn đến dị thú, nhất định là đã phải dốc hết toàn lực. Nhìn quầng mắt hơi thâm đen của người này, Kim Dư hiếm khi không tỏ ra độc mồm độc miệng.
“Ha hả~ hiếm khi nghe được câu này của cậu a.” Kim Khiêm nghe vậy cũng thấp giọng cười khẽ, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ để ý gì: “Đã sớm nói ngoại trừ ông già kia ra, anh đây là bác sĩ dị thú ưu tú nhất mà, lúc trước còn phải làm phẫu thuật suốt đêm nữa kìa, giờ mới có bốn tiếng, tính là gì chứ~”
Tuy Kim Khiêm nói vậy, nhưng cước bộ đã có chút không xong. Dù sao ca phẫu thuật khó cần phải tập trung cao độ như thế rất là hao phí nguyên thần, hơn nữa lại đột ngột đứng dậy, cho nên máu không kịp dồn về não, thân thể liền nghiêng ngả, ngã tới tay một người.
“Hừ, biến thái còn bày đặt cậy mạnh cái gì. Đừng có đạp trúng dị thú với hoa cỏ nhà tôi à. Thấy anh đã từng giúp chữa trị cho dị thú của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia bảo Sài Nhất và Sài Nhị thồ anh về!” Sơn Bạch Lộc không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đi đến bên cạnh Kim Khiêm, vừa đỡ lấy gã, vừa bày vẻ mặt ngạo khí lại ra vẻ khinh bỉ, nhưng ánh mắt lại mang theo một chút quan tâm hơi mất tự nhiên. Kim Khiêm thấp giọng cười, đơn giản đem toàn bộ sức nặng thân mình giao cho Sơn Bạch Lộc: “Nếu cậu không đưa tôi trở về, tôi liền đem hai con sài cẩu của cậu làm lẩu thịt chó.”
“Anh!” Sơn Bạch Lộc nghe vậy sắc mặt tối sầm. Bởi vì cái tên biến thái này đã chữa vết thương bị mưng mủ cho dị thú của hắn, cho nên hắn mới không gây sức ép với gã, giờ không còn sức nhưng vẫn còn dám nói càng! Muốn phát hỏa, nhưng đột nhiên, Sơn Bạch Lộc nhìn qua Kim Dư, sau đó nhe răng cười gật đầu: “Đi a, tôi và Sài Nhất Sài Nhị đưa anh về.” Ông đây phải đốt nhà của anh!! Nếu đốt không được thì chém chết anh!!
Kim Khiêm nhìn sắc mặt Sơn Bạch Lộc liền biết cái người này đang suy nghĩ gì, cũng không nói gì, ngược lại cúi đầu cười để hắn giúp xoay người, sau đó phất tay với Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, khóe miệng còn mang theo tia cười tà ác.
“…..Kỳ thật tôi cảm thấy…” Kim Dư nhìn Sơn Bạch Lộc vụng về giúp Kim Khiêm, câm nín một hồi rồi mới nói: “Dị thú của Tiểu Tam không phải là Tiểu Phá Lang. Nhị Hắc mới là dị thú do Tiểu Tam nuôi phải không?!”
Kỳ Thanh Lân nghe vậy liền khẽ gật đầu tán đồng, đồng thời cả đám dị thú trong phòng cũng đồng loạt gật đầu hưởng ứng. Tuy Nhị Hắc rất chuyên tâm ở bên cạnh trông chừng Vượng Vượng, nhưng nghe thấy biệt danh của mình thì liền ngẩng đầu lên nhìn, mặt đầy nghi vấn. Mà biểu tình kia lại khiến cả đám tập thể quay đầu.
Miêu ô ~【 Tiểu Vị, làm bữa sáng đi? 】
Tiểu Bạch cong đuôi xoay người, đi tới bên cạnh tri vị thú, đưa móng vuốt đặt lên vai nó, ra dáng người anh tốt.
Miêu ngao! 【 Bữa sáng bữa sáng bữa sáng! Anh chỉ biết ăn thôi! Bữa sáng của ông không phải là đồ miễn phí! 】
Tri vị thú nhe răng với Tiểu Bạch, dùng móng đập rụng móng Tiểu Bạch xuống, tức giận bất bình quẩy mông đi vào nhà bếp. Tiểu Bạch nhìn tri vị thú, đôi mắt mèo mị lại, sau đó ngồi phịch xuống đất liếm móng. Vừa liếm vừa thở dài, Tiểu Vị không biết tình thú là cái gì hết nha, đây là lần thứ mười nó câu dẫn thất bại rồi đó.
Miêu... 【 Đầu năm nay, tìm bà xã biết nấu cơm quả là không dễ dàng a…. Còn phải tiếp tục cố gắng~ 】
Kim Dư co rút khóe miệng nghe Tiểu Bạch nói chuyện kiếm vợ, sắc mặt lập tức thay đổi, con yêu nghiệt Tiểu Bạch kia thế nhưng lại muốn kiếm vợ, này chắc là vì cái lý do muốn ăn ngon chết tiệt kia đi?! Đừng nói tới việc hai đứa đều là con đực, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, thấy thế nào cũng thấy Tiểu Bạch là thụ a! Tri vị thú kia chính là một con mèo vằn hổ, thấy thế nào cũng là công mà, đúng không?! Vì sao lại phản vậy? Vì sao lại ngược như vậy?
Đang lúc Kim Dư có chút câm nín đỡ trán, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn liền thấy hai mắt tên boss nào đang phát lục quang, giật mình một cái, lập tức cảnh giác vạn phần:
"Sáng rồi, nên mở cửa hàng !"
“Không vội, hôm nay nghỉ bán một ngày. Mọi người đều đã phải thức cả đêm, đều mệt rồi.” Kỳ Thanh Lân híp mắt, cường điệu nói ra cái từ mệt kia.
“Mệt cái gì mà mệt! Tôi không có mệt! Không có việc gì tự dưng nghỉ bán là một hành vi không tốt!” Kim Dư tiếp tục căng cổ ra chống đối.
Kỳ đại boss nghe vậy khóe miệng giương lên, bỗng nhiên cười khẽ: “Hôm nay ông chủ có thai, nghỉ bán một ngày.”
Vì thế con cá voi hiếm khi bị sắc đẹp mê hoặc đã bị boss sung sướng cong khóe miệng, ôm con cá bị sa vào lưới ôm lên lầu hai. Ừm, mặc kệ, hắn đã kiên nhẫn lắm rồi, cho dù hôm nay không thể hoàn thành ý nguyện, thì cũng phải lấy nhiều ưu đãi chút.
Đám dị thú nhìn hai ông chủ đi lên lầu, nghĩ một chút rồi lại tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất chờ bữa sáng. Ông chủ có thai, tụi nó cũng nghỉ ngơi chút.
...
“Ê ê ê! Anh, anh anh không được xằng bậy a! Anh đã nói không cưỡng ép tôi!” Kim Dư bị đặt lên giường, mặt lúc đỏ lúc trắng. Y cực độ không hiểu vì sao lúc nãy vẫn còn rất thành thật, vậy mà giờ lại không ngừng lột đồ y ra còn sờ loạn nơi nơi a!!
Kỳ Thanh Lân nghe vậy hai mắt tối sầm, tiếp tục vươn tay vuốt ve làn da bóng loáng mịn màng như tơ kia, thỉnh thoảng lại nhéo lại xoa lại bóp một chút, thẳng đến khi người nào đó chịu không nổi mà nhũn người ra ngồi phịch xuống giường, mới chôn đầu vào cổ Kim Dư, cắn một hơi.
“Ít ra cậu cũng phải cho tôi chút thịt chứ, nếu không coi chừng có một ngày tôi nhịn không được liền hiếp cậu.” Trong giọng nói của Kỳ Thanh Lân mang theo vài phần tình dục khiến thân mình Kim Dư cứng đờ, nhưng lại thoáng buông lỏng dưới đôi bàn tay không ngừng sờ soạng kia.
Ngẩng đầu nhìn trần nhà, Kim Dư khẽ thở dài, khiến Kỳ Thanh Lân dừng lại mọi động tác.
“….Còn đang suy nghĩ về chuyện nơi đó? Có phải là hành tinh mẹ hay không?”
Trong phòng lặng im, hồi lâu sau mới truyền ra thanh âm có chút khàn khàn âm u của Kim Dư: “Ừ.”
“Cậu đến từ hành tinh mẹ?” Kỳ Thanh Lân ôm lấy người dưới thân, thân mình lật một cái, vị trí của cả hai liền hoán chuyển. “Tôi nói mà, trong Á nhân loại làm sao lại có người như cậu được. Ha hả, bất quá, nếu cậu là người ở hành tinh mẹ, tuổi tác của chúng ta, ừm, cậu lớn hơn tôi.”
Có lẽ thanh âm của Kỳ Thanh Lân quá mức ôn hòa, lại có lẽ là do thân thể của hắn thật ấm áp, Kim Dư nhắm mắt ghé nằm lên người hắn, câu được câu không nói: “Vậy anh bao nhiêu tuổi? Anh đã nhìn thấy hành tinh mẹ rồi, có muốn trở về không? Tôi đã thử nhiều lần, nhưng không thể nào trở về được, có phải tôi chỉ có thể nhìn thấy lần này thôi? Sẽ không còn lần sau nữa?”
“Ừm, nếu tính ra tôi ước chừng khoảng hơn một ngàn tuổi? Cậu chắc ít nhất cũng đã ba mươi ngàn năm tuổi đi?” Kỳ Thanh Lân thực nghiêm túc nói, sau đó lại cảm nhận được thân mình Kim Dư chợt cứng ngắc, khẽ cười một chút, “Tôi không chê cậu già đâu.”
“Má nó! Anh mới già! Ông đây mới hai mươi lăm!! Anh mau tránh ra cho ông!!” Kim Dư nghiến răng nghiến lợi muốn đá người, nhưng lại bởi vì người kia ôm quá chặt nên không thành công.
“Đừng lo. Hôm nay nghỉ ngơi tốt một chút, nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta lại tìm cách vào đó một lần nữa. Nếu nó đã xuất hiện, cậu nhất định có thể lại thấy nó một lần nữa.” Kỳ Thanh Lân nói, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Kim Dư, đến khi cảm thấy thân mình Kim Dư chậm rãi thả lỏng mới nói một câu: “Hành tinh mẹ kia tuy không có sinh khí, nhưng tôi nghĩ, cửa hàng của chúng ta cũng không được lớn lắm, nếu sau này có thu thêm dị thú thì đưa tụi nó đến hành tinh mẹ sống được không? Như vậy, tụi nó cũng có chỗ ở có thể an tâm nghỉ ngơi lấy lại sức, mà hành tinh mẹ cũng có thể dần dần sống lại…. Đương nhiên, chúng ta vẫn phải tra xét hành tinh mẹ lại một lần nữa, cậu còn có tôi mà.” Nháy mắt, thân mình Kim Dư chấn động, lập tức ôm lấy Kỳ Thanh Lân, đầu dùng sức cọ cọ. Tên boss chết tiệt này, cũng biết cách lợi dụng lúc con người ta gặp khó khăn a.