Mặc kệ mấy người trong thập đại gia tộc Nam Bộ đánh chủ ý gì lên người ông chủ cửa tiệm thú cưng số 138, tâm tình hiện giờ của ông chủ Kim tuyệt đối rất là tốt—
Đám dị thú thương tàn được cứu và đưa đến sống trên Địa Cầu đã phải chịu đói vài ngày, hiện giờ cả đám đang ăn bữa đại tiệc miễn phí được ông chủ mang tới đến lang thôn hổ yêt. Long Trường Tiêu đứng ở bên cạnh, nhìn cảnh sắc chung quanh khiến người khiếp sợ kia, lâu thật lâu cũng không nói được nên lời.
“Đây là?”
“Giống như anh suy nghĩ.”
Kim Dư nhìn Long Trường Tiêu rồi gật đầu. Người kia nhắm lại hai mắt, cuối cùng thở phào một cái.
Lúc mở mắt ra, Long Trường Tiêu đã không còn vẻ khiếp sợ như trước, tuy trong mắt vẫn còn mang theo vẻ tán thưởng và thưởng thức, nhưng đã có thể chấp nhận sự tồn tại của nó.
“Nếu để một đám lão gia hỏa ở Thủ Đô Tinh kia biết được cậu có bí mật này, bọn họ nhất định sẽ bất chấp đại giới chiếm đoạt nơi này.”
Long Trường Tiêu nhìn non xanh nước biếc trước mắt, nhịn không được nói: “Tôi ngược lại có thể hiểu lý do cậu không muốn tôi đưa người đến đây. Nhưng cậu định vĩnh viễn sẽ không để cho người khác biết đến chỗ này sao? Nói vậy, sợ sẽ rất khó.”
Kim Dư nghe Long Trường Tiêu nói, nụ cười trên mặt nhạt bớt một tầng, nhung cũng không có cảm xúc phẫn nộ gì đặc biệt, chỉ là ngửa ra đằng sau một chút, tựa lên cái người đang đứng ở đằng sau, tùy ý nói: “Tôi ngược lại không có ý định che giấu nơi này, dù sao nó cũng không phải chỉ riêng của mình tôi. Nó cũng xem như là cố hương của nhân loại và dị thú tại Thủ Đô Tinh. Mà tôi, mặc dù là kẻ đầu tiên đi vào nơi này, mặc dù có thể kết nối thông đạo giữa hai tinh cầu, nhưng tôi không phải là chúa tể của nó, càng không có bất cứ quyền cướp đi quyền tự do đến với cố hương của nhân loại và dị thú. Cho nên, có lẽ tại một lúc nào đó, nơi này sẽ lại một lần nữa trở thành ngôi nhà của nhân loại và vạn vật.”
“Nhưng mà, trước khi cơ hội đó tới, tôi sẽ chú ý không để tin tức của nơi này tiết lộ ra ngoài. Anh cho tôi là tên ngốc a? Đám lão già đó tuyệt đối không có tên nào thiện lương hết, đừng nói tới việc tiết lộ tin tức ra ngoài, chỉ cần để bọn họ ngờ vực vô căn cứ thôi, là tôi đã bị bọn họ giẫm đạp tám phần, ăn sống nuốt tươi rồi. Cho nên nói, muốn tìm người hợp tác thì phải tìm Long đại ca, có đúng không? Tôi tin Long đại ca sẽ không để lộ bất kỳ dấu vết nào cho người khác hoài nghi. Về những chuyện khác, tôi sẽ tự mình chú ý thật tốt…. Muốn đoạt lấy đại tiệc của tôi, cũng phải nhìn xem, bọn họ có bản lĩnh bắt cá hay là bị cá làm cho lật thuyền không đã.”
Long Trường Tiêu nhìn vẻ thản nhiên trên mặt Kim Dư, ánh mắt chợt lóe, gật đầu. Hắn tin Kim Dư không phải là kẻ yếu có thể chấp nhận cho kẻ khác xâm lượt địa bàn của mình, nguyên do không những là vì đám dị thú ở bên người y, mà người này còn có một ý chí quả quyết bình tĩnh, lại thêm việc có quá nhiều người không có ưu điểm.
Bình tĩnh suy xét hết thảy, sau đó quyết đoán lựa chọn. Đây là một phẩm chất vĩ đại có thể khiến con người ta thành công tột đỉnh.
Huống hồ trừ bỏ hết thảy thân mình Kim Dư ra, phía sau còn có một sự tồn tại không thể bỏ qua, kỳ thật đại đa số thời gian, Kim Dư chỉ cần vui vẻ làm ra một đống gian thương vậy là đủ rồi.
Hai mắt Long Trường Tiêu và Kỳ Thanh Lân giao nhau, từ trong ánh mắt của đối phương tựa hồ có thể thấy được tin tức có thể khiến bản thân vừa lòng, ngay sau đó Kỳ Thanh Lân xoa xoa tóc Kim Dư, “Dẫn hắn đi xem quặng khoáng sản đi. Về phần che dấu chuyện mà em lo lắng, giao cho anh là được.”
Kim Dư nghe Kỳ Thanh Lân nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới có chút không quá tin, quay đầu nhìn cái tên mặt than kia: “Giao cho anh cái gì?” Ông chủ Kim tỏ vẻ y có lo cái gì sao? Y có gì để lo?
Đối với cái mặt cố sống cố chết giả ngu của con cá voi kia, khóe miệng Kỳ boss lại lộ ra một cái mỉm cười âm hiểm cộp mác Kim thị: “Cái gì cũng đều giao cho anh là tốt rồi. Anh sẽ khiến em cực kỳ thoải mái.”
Vì thế bạn cá voi lập tức đen mặt quay đầu đi. Nghe nói có một loại tồn tại rất quỷ dị lại hung tàn tên là phúc hắc biến thái công, không biết tại sao y lại cảm thấy cái sự tồn tại quỷ dị này ở đây vậy!!
“Long thiếu, đi, đưa anh đi nhìn trước!!”
Nhìn bóng dáng có chút chạy trối chết của bà xã nhà mình, băng sơn trên mặt của Kỳ boss nháy mắt bị hòa tan, nhưng vừa chuyển đầu nhìn một đám ăn uống no đủ rảnh rỗi, còn có con Hỏa Phượng đang dùng đôi mắt phượng quyến rũ đang trừng hắn, băng sơn lại hoàn băng sơn, nhưng lại là băng sơn được gia cố đặc biệt vạn năm không tan.
“Có thương đi dưỡng, không thương đi rèn luyện.”
Một câu của boss hiệu quả tuyệt đối cực kỳ rõ rệt dị thường rõ ràng. Đám dị thú nghe được mệnh lệnh, nháy mắt đã tản hết ra, con Hỏa Phượng ở bên kia nghe Kỳ Thanh Lân nói xong thiếu chút nữa đã chấp hành theo lệnh, nhưng nháy mắt nhìn thấy lão cha nhà nó thương thế đã lành, thần trí vẫn bất ổn, liền tiếp tục trừng boss.
“Ngươi có chuyện sao?” Kỳ boss nhướng mày.
......
Thu.
“Không có việc gì thì đi chăm cha ngươi. Nó còn phải qua ít nhất một tháng nữa mới tốt lên được.”
...... Thu thu.......
“Ngươi tìm Tiểu Tuyết?” Kỳ Thanh Lân nháy mắt xoay người, sau đó nhìn thấy Hỏa Phượng đang dùng cánh che cái mặt chim của mình lại, gật đầu.
Thu...... Ngao...... ![ Lão cha nói cha nóng muốn nhìn tuyết nhìn mưa đá a!!]
Mẹ nó này căn bản chính là thần kinh bị rối loạn đi?! Hỏa phượng mà sợ nóng muốn xem mưa đá?! Hỏa Phượng che mặt chim ấm ức nghĩ…. Nó có dự cảm sau này sẽ sống không bằng chết.