“Mẹ, con là con gái mẹ, con gái ruột của mẹ! Mẹ vui vẻ với đứa không có hộ khẩu kia như vậy mà con vừa về mẹ đã nhìn con như này. Có phải mẹ thật sự rất ghét con không?”
Giọng điệu Dư Khinh Hồng hơi kích động, thậm chí cô ta còn dành cho Thẩm Hạ Lan một cái nhìn gay gắt.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất vô tội.
Cô trêu ai, chọc ai rồi?
Nhưng cô vẫn đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Dì Tiêu, cháu đi dọn dẹp một chút, mọi người ở phòng khách nói chuyện đi ạ.”
“Không cần, để dì dọn cho.”
Tiêu Ái muốn ngăn Thẩm Hạ Lan lại.
Dư Khinh Hồng lại nói: “Cô ta ăn chùa ở chùa chỗ chúng ta, làm chút việc thì có sao? Mẹ, sao mẹ lại đối xử tốt với cô ta vậy?”
Mặt Tiêu Ái lại trầm xuống.
“Con đến đây làm gì?”
“Con tới thăm mẹ! Nghe nói hôm nay mẹ đi làm cho nên con tới thăm mẹ, không được sao?”
Dư Khinh Hồng hơi tức giận, đặt thực phẩm dinh dưỡng trong tay sang một bên, bĩu môi, hiển nhiên không hài lòng với thái độ của Tiêu Ái.
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Hôm nay họ mới đến đại sứ quán, sao Dư Khinh Hồng lại biết?
Lẽ nào Dư Khinh Hồng luôn cho người đi theo, theo dõi họ?
Tiêu Ái cũng nghĩ tới vấn đề này.
“Sao con biết mẹ đã đến đại sứ quán?”
Vẻ mặt Tiêu Ái hơi nặng nề, dáng vẻ nghiêm túc ấy của bà khiến Dư Khinh Hồng không rét mà run.
“Không, con chỉ nghe nói thôi.”
“Nghe ai nói? Bây giờ con còn theo dõi cả mẹ cơ à?”
Tiêu Ái nhìn Dư Khinh Hồng, không hề nhượng bộ cô ta chút nào.
Dư Khinh Hồng cảm thấy rất mất mặt trước mặt Thẩm Hạ Lan, vì thế thẳng eo, kiên quyết nói: “Con cho người theo dõi Diệp Ân Tuấn, nghe nói anh ấy tới đại sứ quán tìm mẹ nên mới biết mẹ đi làm, con không theo dõi mẹ, con thích Diệp Ân Tuấn, con muốn theo đuổi anh ấy!”
“Diệp Ân Tuấn có vợ rồi, con không hiểu sao?”
Tiêu Ái không biết sao mình lại sinh ra cái thứ con cái như này!
Dư Khinh Hồng vẫn cố chấp nói: “Anh ấy là đàn ông có vợ, Thẩm Hạ Lan chỉ là một người không có hộ khẩu, không có hộ khẩu thì cũng chẳng làm ăn được gì. Hơn nữa Diệp Ân Tuấn ở bên cô ta thì làm được gì? Ở bên con, mẹ có thể giúp anh ấy có chỗ đứng vững chắc ở Mỹ, không phải sao? Người thông minh đều biết nên lựa chọn con.”
“Tình yêu có thể lựa chọn còn gọi là tình yêu sao? Dư Khinh Hồng, khi nào con mới thật sự trưởng thành đây?”
Tiêu Ái chỉ hận rèn sắt không thành thép, bà lại nhìn sang Thẩm Hạ Lan, hiền lành, đức độ, hiểu sâu biết rộng, sao khoảng cách giữa hai người lại lớn đến thế?
Bà càng nhìn càng thấy ngứa mắt Dư Khinh Hồng ngang ngược hống hách.
Tiêu Ái thở dài: “Con tới đây còn chuyện gì nữa không? Không có việc gì thì về đi, con gái con đứa, mặt đã biến dạng rồi còn chạy lung rung, không sợ người khác chê cười à?”
Dư Khinh Hồng thật tâm tới thăm Tiêu Ái nhưng lần nào mẹ cũng đối xử lạnh nhạt, thờ ơ với cô ta, bình thường thì cũng thôi nhưng bây giờ bà lại trách mắng cô ta ngay trước mặt Thẩm Hạ Lan, Dư Khinh Hồng cảm thấy không kiên trì được nữa.
“Mẹ, tối nay con muốn ở lại đây.”
“Không được!”
Tiêu Ái thẳng thừng từ chối.
“Vì sao? Cô ta có thể ở lại thì sao con lại không được?”
Dư Khinh Hồng thật sự cảm thấy Tiêu Ái có thành kiến với mình. Tiêu Ái không thích cười, từ nhỏ đến lớn luôn yêu cầu nghiêm khắc với cô ta, thậm chí còn không chiều chuộng khiến Dư Khinh Hồng rất buồn.
Nhưng Tiêu Ái lại đối xử khác với Thẩm Hạ Lan, cô ta có thể cảm nhận được cho dù Tiêu Ái vẫn lạnh lùng, thờ ơ nhưng ánh mắt bà nhìn Thẩm Hạ Lan lại dịu dàng, là ánh mắt mà cô ta hằng mong ước nhưng không thể.
Rốt cuộc cô ta có điểm nào không bằng Thẩm Hạ Lan?
Vì sao Tiêu Ái lại không thích cô ta?
Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của Tiêu Ái, nhưng Tiêu Ái lại đồng ý cho Thẩm Hạ Lan ở lại mà không cho con gái bà là cô ở lại, vì sao?
Mắt Dư Khinh Hồng ửng hồng.
“Mẹ, mẹ thật sự là mẹ con sao?”
Nói xong cô ta bật khóc chạy ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan thấy sự tồn tại của mình có lẽ thật sự đã mang đến cho họ một khoảng cách, có lẽ cô không ở đây nữa sẽ tốt hơn, chỉ mong Diệp Ân Tuấn có thể nhanh chóng giải quyết những chuyện này.
Cô lặng lẽ thu dọn bát đũa vào bếp.
Tiêu Ái day day thái dương, đột nhiên cảm thấy đau dầu.
Dư Khinh Hồng luôn tự cho là đúng, muốn làm gì thì làm, không biết nghĩ cho người khác. Tiêu Ái rất không thích tính này của cô ta, cũng không được coi là ghét, chỉ là hơi không ưa mà thôi.
Bây giờ Dư Khinh Hồng chạy ra ngoài bà cũng hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới phía sau Dư Khinh Hồng thường có vệ sĩ nên bà cũng không nói gì.
Vốn Tiêu Ái còn muốn trò chuyện thêm với Thẩm Hạ Lan nhưng tiếc là đã bị Dư Khinh Hồng quấy rầy, bây giờ bà cũng chẳng còn hứng thú nữa.
“Hạ Lan, cháu dọn xong thì tự thu xếp nhé, dì đi chợp mắt một chút.”
Tiêu Ái có thói quen ngủ trưa, bây giờ đầu bà lại đang đau.
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan trả lời dứt khoát.
Nhìn Tiêu Ái vào phòng ngủ, cô mới xoay người tiếp tục dọn dẹp phòng bếp.
Sau khi Dư Khinh Hồng chạy ra khỏi biệt thự thì nhanh chóng tìm một nơi để trốn.
Cô ta nghĩ Tiêu Ái sẽ đuổi theo, nói thế nào thì họ cũng là mẹ con, không phải sao?
Nhưng đợi rất lâu mà không thấy Tiêu Ái đi ra, chỉ thấy Thẩm Hạ Lan đang bận rộn trong bếp, dáng vẻ ấy như thể cô mới là chủ nhân của nơi này.
Cảm giác này đã kích thích Dư Khinh Hồng một cách sâu sắc.
Tại sao một đứa không có hộ khẩu lại được mẹ thích đến thế?
Tại sao một người phụ nữ không có gì như vậy lại được Diệp Ân Tuấn một lòng yêu thương?
Tại sao?
Dư Khinh Hồng cay đắng đấm tay vào tường, cơn đau khiến mắt cô ta càng thêm âm trầm, lạnh lẽo.
Cô ta ghét Thẩm Hạ Lan, cực kỳ ghét!
Làm sao mới có thể khiến Thẩm Hạ Lan biến mất đây?
Dư Khinh Hồng híp mắt sau đó gọi điện cho vệ sĩ.
Không lâu sau, chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và Đường Trình Siêu đã được gửi vào điện thoại Dư Khinh Hồng.
Thì ra mọi chuyện đều do Đường Trình Siêu làm.
Đường Trình Siêu là ai?
Là bá chủ thương nghiệp vùng này!
Dư Khinh Hồng nở nụ cười lạnh lùng.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, tìm một nơi yên tĩnh gọi cho Đường Trình Siêu.
Nhìn thấy dãy số lạ, Đường Trình Siêu vốn định không nghe nhưng nghĩ một lúc vẫn ấn nút nghe.
“Tôi là Đường Trình Siêu, xin hỏi ai vậy?”
“Tôi biết anh đang tìm nơi ở của Thẩm Hạ Lan.”
Lời của Dư Khinh Hồng khiến mắt Đường Trình Siêu chợt loé lên.
“Cô là ai?”
“Anh không cần biết tôi là ai, dù sao tôi cũng có thể khiến anh có được người phụ nữ mà anh muốn, nhưng anh phải hứa với tôi không được để người phụ nữ này xuất hiện trước mặt Diệp Ân Tuấn nữa.”
Câu nói của Dư Khinh Hồng khiến Đường Trình Siêu hiểu ra điều gì đó.
“Cô thích Diệp Ân Tuấn?”
“Đúng! Tôi muốn làm vợ anh ấy! Nhưng Thẩm Hạ Lan đang cản đường tôi.”
Dư Khinh Hồng không cho rằng có gì cả.
Đường Trình Siêu cười chế nhạo: “Sao tôi có thể tin cô đây? Chưa biết chừng cô là người do Diệp Ân Tuấn gài vào để bẫy tôi?”
“Không, bây giờ người phụ nữ ấy đang ở trong nhà mẹ tôi, mà mẹ tôi còn coi cô ta như bảo bối. Người đàn ông tôi thích cũng một lòng vì cô ta, mẹ tôi cũng thích cô ta, tại sao những người mà tôi quan tâm, thứ mà tôi muốn, cô ta đều cướp đoạt hết? Nếu anh hợp tác với tôi thì tôi sẽ giao cho anh, nếu anh không hợp tác với tôi thì thôi, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô ta đi. Dù sao bây giờ báo cáo cô ta thì cũng cần có tiền không phải sao?”
Dư Khinh Hồng thờ ơ nói.
Đường Trình Siêu khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Cô ở đâu?”
“Anh không cần quan tâm tôi ở đâu, tôi nói cho anh địa chỉ, anh tới đó chờ, lát nữa tôi sẽ đưa người tới cho anh.”
“Ừ!”
Hai người nhanh chóng đạt được thoả thuận.
Sau khi cúp điện thoại, Dư Khinh Hồng nhìn bóng lưng Thẩm Hạ Lan đang bận rộn, ý cười lạnh lùng bên khoé miệng càng rõ hơn.
Ngay từ lần đầu gặp mặt người phụ nữ này đã không hợp với cô ta, bây giờ lại còn không biết tốt xấu mà chiếm mất gia đình cô ta, bây giờ cũng không trách cô ta được.
Cô ta vốn thích Diệp Ân Tuấn mà Thẩm Hạ Lan lại giữ mất vị trí bà Diệp, dù xét từ khía cạnh nào thì hai người cũng không thể chung sống hoà thuận với nhau, đúng không?
Dư Khinh Hồng sửa sang lại bản thân rồi lấy một ống tiêm từ trong túi ra.
Thứ này được chuẩn bị khi cô ta rời khỏi viện điều dưỡng, cô ta vốn định dùng cho nhân viên bảo vệ ngăn cản mình, không ngờ hôm nay lại dùng với Thẩm Hạ Lan.
Cô ta tiêm vào ống một chút thuốc an thần sau đó đặt trong ống tay áo rồi mới về lại biệt thự.
Tiêu Ái vẫn đang nghỉ ngơi, Thẩm Hạ Lan cũng đang dọn dẹp phòng bếp, không phát hiện ra có người đi vào.
Đến khi phát hiện có tiếng bước chân phía sau, Thẩm Hạ Lan vội quay người lại.
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan vừa hỏi thì Dư Khinh Hồng đã đâm kim tiêm vào động mạch chủ trên cổ cô.
“Đừng trách tôi! Nếu trách thì trách cô không nên tới nhà tôi, không nên thích cùng một người đàn ông với tôi.”
Vẻ mặt Dư Khinh Hồng lạnh lùng, hai tay không hề buông lỏng, ngón cái đẩy chất lỏng trong kim tiêm vào động mạch Thẩm Hạ Lan.
“Cô… Dư Khinh Hồng…”
Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó nhưng người mềm nhũn, đứng không vững.
Cô va vào bát đĩa bên cạnh bồn rửa, tiếng vỡ loảng xoảng nhưng Dư Khinh Hồng đã phát hiện ra trước, đóng cửa phòng bếp lại, ngăn âm thanh truyền ra ngoài.
Mà phòng ngủ của Tiêu Ái ở lầu hai, lại đóng cửa, muốn nghe thấy cũng khó.
Dư Khinh Hồng nhìn Thẩm Hạ Lan vẫn đang giãy giụa thì chỉ đứng đó cười chế nhạo.
Cô ta lúc này kèm theo khuôn mặt đã biến dạng, trông như một mụ phù thuỷ.
Thẩm Hạ Lan cố gắng giữ tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn không chống lại tác dụng của thuốc, cô nhắm mắt lại một cách không cam tâm.
Dư Khinh Hồng thấy cô đã ngất hẳn mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim tiêm này của cô ta có thể khiến một con voi hôn mê, cô ta không tin Thẩm Hạ Lan có thể chống cự được.
Dư Khinh Hồng dìu Thẩm Hạ Lan lên vai rồi kéo cô ra khỏi phòng bếp, sau đó đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự có camera nhưng Dư Khinh Hồng cũng không sợ Tiêu Ái sẽ mắng mình. Cô ta nghĩ Tiêu Ái là mẹ mình, dù thế nào cũng sẽ không vì một người ngoài mà trách mắng mình, chỉ cần Thẩm Hạ Lan không ở đây thì mọi chuyện đều ổn.
Cô ta ném Thẩm Hạ Lan ra ghế sau xe, không lâu sau thì thấy Đường Trình Siêu lái chiếc Land Rover chạy tới.
“Tổng giám đốc Đường tích cực thật đấy!”
Dư Khinh Hồng chế giễu.
Đường Trình Siêu nhìn thấy dung mạo Dư Khinh Hồng lúc này thì giật mình nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi: “Người đâu?”
“Ở đây. Anh lái xe đi luôn đi, coi như là quà tôi tặng hai người, nhớ lời anh đã đồng ý với tôi, không được để cô ta xuất hiện trước mặt Diệp Ân Tuấn nữa!”
Dư Khinh Hồng ném chìa khoá xe cho Đường Trình Siêu, sau đó lái xe của anh ta nghênh ngang rời đi.