Gió đêm di động, lay động rèm cửa sổ, căn phòng này rét lạnh giống như không có chút hơi người.
Sở Vận Nhi thu người lại, trên người chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh, tóc dài hỗn độn, cả người run rẩy co ro ở góc tường mà nức nở, không rõ là đang nỉ non cái gì.
"Vì sao lại đối xử với tôi như vậy..... Vì sao lại không giống nhau, tôi không được... Vì sao, vì sao không phải tôi..."
Lời nỉ non kia rơi vào tai của Niệm Thần, cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía, cô có cảm giác đâu đó quanh đây có một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng bởi vì cơn gió đêm mà trở nên mỏng manh không thể nắm lấy.
Đại khái là tiếng bước chân của Hoắc Cảnh Sâm kinh động tới Sở Vận Nhi, thân thể co rúm của cô ta giật giật, khi ngẩng đầu lên trong mắt cô ta rõ ràng xẹt qua một tia sáng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm thì đôi mắt lại ảm đạm.
Cô ta cắm chặt môi, tiếng nỉ non trong miệng bởi vì sự có mặt của Hoắc Cảnh Sâm mà dừng lại.
Niệm Thần không có ý tiến lên, đôi mắt dừng lại trên mặt của Sở Vận Nhi, muốn giải thích rõ ràng cái vẻ đắc ý kia.
Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày ngồi xổm người xuống, lúc đó ánh mắt dừng ở khuôn mặt đang lần lượt biến đổi của Sở Vận Nhi, đáy mắt của cô ta lóe lên tia đắc ý khó nắm bắt, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức anh lấy hộp khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cô ta.
"Vận Nhi ngoan, nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Trên thực tế, hôm nay Sở Vận Nhi vốn nên ở nhà bạn một đêm, thế nên người hầu trong nhà mới được nghỉ, chỉ là không ngờ cô ta lại trở về vào lúc này.
Âm thanh nức nở của Sở Vận Nhi nhỏ dần đi, giật mình nhìn Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất hiện trước mắt, giây tiếp theo mắt của cô ta lại bắt đầu mơ hồ, đáy mắt xuất hiện một tia do dự khi nhìn về phía Niệm Thần.
"Anh Hoắc, Vận Nhi thật sợ hãi.... có thể... có thể cho Niệm Thần ngủ với em một đêm không?"
Càng nghe cô ta nói, mày của Hoắc Cảnh Sâm càng nhíu lại, nhưng lại không thể cự tuyệt.
"Vận nhi, hai người đều là phụ nữ có thai, nếu em không dám ngủ một mình thì anh sẽ gọi điện gọi vú Vương tới với em."
Hoắc Cảnh Sâm trả lời rất kiên quyết, không lưu lại đường sống nào.
Bả vai của Sở Vận Nhi run lên, cúi đầu không nói nữa, độ ấm dần hạ xuống, cả người cô ta càng lúc càng run.
Trận giằng co này giống như không ai chịu nhường ai, mà Sở Vận Nhi giống như không hề quan tâm Hoắc Cảnh Sâm có đồng ý hay không, cô ta chỉ sợ hãi tình cảnh một mình trong phòng.
Thật lâu sau, Hoắc Cảnh Sâm thở dài một tiếng, ôm Sở Vận Nhi từ trên mặt đất lên, di;en d,a,n le.quy.don giây tiếp theo Niệm Thần cũng cầm quần áo bao cô ta lại.
Mãi tới khi an trí cô ta trên giường, Niệm Thần kéo xong góc chăn cho Sở Vận Nhi mới nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:
"Anh về phòng trước đi, em ngủ cùng cô ấy một đêm cũng không sao đâu, khoảng cách cũng không xa lắm, có chuyện gì thì em sẽ gọi anh."
Trên thực tế, khi đề cập chuyện như vậy trước mặt Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm cũng đã chuẩn bị đồng ý.
Còn những chuyện trước kia rốt cục là ai sai bây giờ không còn quan trọng nữa, đạo lý đồng bệnh tương liên tuy thật bình thường nhưng cũng đủ thông dụng.
Điều Niệm Thần lo lắng đầu tiên luôn là đứa nhỏ trong bụng của Sở Vận Nhi, mấy ngày nay cũng có thể xem như cô có biết chút ít về đứa trẻ này, chung quy thì Sở Vận Nhi vẫn rất yêu con của mình, nếu không vì sao cô ấy lại đón nhận đứa trẻ có nguồn gốc dơ bẩn như thế chứ?
Có một lần Hoắc Cảnh Sâm đã vô ý nhắc tới người làm Sở Vận Nhi có con chính là Hoắc Tĩnh Bắc, về phần nguyên nhân có lẽ là do muốn trả thù Hoắc Cảnh Sâm nên mới làm ra thủ đoạn như thế.
Còn Sở Vận Nhi, nhay từ đầu khi gặp chuyện như thế cô ấy thậm chí còn không có dũng khí nói ra, chỉ một mình nhận lấy tất cả, mãi tới khi phát hiện sự tồn tại của đứa nhỏ này thì cũng đã quá muộn màng.
Bác sĩ có nói, nếu mất đi đứa trẻ này thì có lẽ cả đời này Sở Vận Nhi sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa.
Cả đời không thể làm mẹ được nữa, đây là một chuyện tàn nhẫn thế nào với một người phụ nữ chứ!
Hoắc Cảnh Sâm thở dài một hơi, biết quyết định của Niệm Thần không thể thay đổi được:
"Em hãy khuyên nhủ cô ấy thật tốt, có chuyện gì thì kêu lên, anh nhất định sẽ nghe thấy."
Niệm thần gật gật đầu, trong lòng lại thấy Hoắc Cảnh Sâm hết nói cái này lại nói tới cái kia quả là rất dong dài, đẩy Hoắc Cảnh Sâm ra khỏi cửa sau đó ngồi xuống bên giường của Sở Vận Nhi.
Thấy cô ta lại thu người lại như cũ còn có chút run rẩy, Niệm Thần nhíu mày mở hệ thống sưởi trong phòng lên, nghĩ nghĩ một chút sau đó cởi áo ngoài chui vào trong chăn.
Thân thể của Sở Vận Nhi giống như một khối băng, thế nên Niệm Thần không cẩn thận đụng phải liền cảm thấy cả người phát lạnh.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, toàn bộ căn phòng chìm trong một màu yên tĩnh, một hồi trầm mặc giống như một cơn lốc xoáy thổi quét qua.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Niệm Thần vẫn thấy Sở Vận Nhi giữ cô lại là có mục đích, nhưng mục đích gì thì nàng cũng không rõ:
"Vận Nhi, có chuyện gì muốn nói sao, bây giờ Cảnh Sâm đã đi rồi, có chuyện gì thì cô nói đi tối sẽ nghe."
Hoặc là nói cô đang rất tò mò, vì sao hôm nay Sở Vận Nhi lại khác thường như thế?
"Hôm nay vì cái gì cô lại khác thường như thế? Hay là vì ai?"
Cô vẫn cảm thấy trước khi bọn họ trở về trong phòng có tồn tại người thứ hai.
Mà sự tồn tại của người đó chính là nguyên nhân khiến Sở Vận Nhi kì quái như thế này.
Sở Vận Nhi cũng đột nhiên xoay người đối diện với Niệm Thần, đôi mắt nhìn cô rõ ràng mang theo một tia đắc ý, sau khi bị nhìn một hồi, Niệm Thần đột nhiên có cảm giác bị cô ta nhìn tới nổi da gà đầy người.
"Không có gì, trên cơ bản cô cũng không biết vì sao có đứa bé này, tôi chỉ mơ chút ác mộng thôi, vừa lúc trong biệt thự không có người nên tôi chỉ sợ hãi một chút, bây giờ thì tốt rồi, ngủ đi."