Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 40: Cường thế lạnh lẽo




Editor: Kim Tuyến
Niệm Thần rất thức thời ý thức được mình cùng Hoắc Cảnh Sâm như vậy trong mắt anh ta thật lạnh lẽo, khó đoán, đối mặt với phần tử nguy hiểm trước mặt, Mộ Niệm Thần rất thức thời ngậm miệng.
Cái này là do cha không đau mẹ không thương, còn bị người nhà gạt bỏ, Mộ Niệm Thần ngồi ở trên ghế ngồi nói thầm thật đáng thương. Lại nghĩ đến con trai đáng yêu của mình trong lòng lại cầu nguyện người này có thể nhanh chóng đưa cô về nhà, một ngày không gặp, cô phát hiện càng nhớ tiểu khả ái mềm mại nhà mình.
“Mộ tiểu thư, cô đã trở thành mẹ của con tôi, cho nên tôi hiện tại muốn nói cho cô nghe rõ ràng mọi chuyện .”
Hoắc Cảnh Sâm hai tay đặt ở trên tay lái, lực đạo quá nặng mặc dù dưới ngọn đèn tối vẫn có thể nhìn thấy trên tay anh ta gân xanh nhô ra.
“Anh nói đi.”
“Vừa rồi cô cũng thấy được, cha mẹ tôi ly dị, sau đó tôi gây dựng sự nghiệp cho bản thân đối với bọn họ mà nói nói đứa con trai như tôi là cái đinh trong mắt. Trong lòng họ mong muốn tôi sớm một chút biến mất trên thế giới này đối với bọn họ đạt được lợi ích càng nhiều.”
Giọng nói anh ta cứ như thường, lúc nói ra lời này giọng lại điềm nhiên như không, nhưng sau lưng đến tột cùng ẩn chứa bao nhiêu là chua xót, người khác đại khái là không thể nào biết được.
Niệm Thần thu hồi nụ cười trên mặt, khóe miệng cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn xem vẻ mặt u ám của anh ta, rất nhiều chuyện người ta không thể khống chế, huống chi bọn họ hào môn vọng tộc, quyền thế địa vị tiền tài trong mắt của bọn họ mới là quan trọng nhất, thân tình chỉ là công cụ dùng để giao dịch chính là đổi lấy tiền mà thôi.
Trên thế giới này chắc là không còn có người ngóng trông quan tâm đến anh ta, mà người này cũng không còn mấy sự mong mỏi trông mong vào cha mẹ mình. Trong nháy mắt Niệm Thần cảm thấy tính tình người đàn ông này như thế kia có thể lý giải được.
May mà Niệm Thần lúc này cảm thấy ngôn ngữ của anh ta rất bình thường, khác với vừa rồi ở bữa tiệc mặc dù rất quỷ dị, đúng là chuyện của nhà giàu có điều cô chỉ có thể nói đã sớm thấy, nhưng chính tai nghe Hoắc Cảnh Sâm nói ra trong ngực lại có cảm giác đè nén khó chịu, thương xót. Cô không khác là mấy, thân là con gái riêng hai mẹ con cũng sống trong giàu có, nhưng trong mắt cha cô cô cũng bị xem như một quân cờ phục vụ lợi ích gia đình đấy thôi.
Mà giờ khắc này cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này chắc sẽ đối với con trai mình vô cùng yêu thương, vì bị thân tình phản bội người này vốn thiếu thốn tình cảm, lại càng muốn đích thân tạo nên cho bản thân một gia đình ấm áp, nên sẽ không bạc đãi con trai cô. Anh ta ngoài mặt cường thế lạnh lẽo, nhưng nội tâm lại có một khát vọng tình thân mãnh liệt.
“Cho nên, Mộ tiểu thư, tôi không cho phép bất luận kẻ nào mang con trai của tôi đi, nếu như cô muốn cùng con ở chung một chỗ, biện pháp duy nhất chính là làm người phụ nữ của Hoắc Cảnh Sâm tôi.”
Lời nói xoay chuyển, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên khởi động xe, chuyển động thân xe tuyệt trần mà đi, lời nói của anh ta bên tai Niệm Thần, ma xui quỷ khiến làm cho cô cảm thấy đối với người đàn ông này sinh ra cảm giác quyến luyến không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.