Editor: Kim Tuyến
Một giờ sau tại siêu thị, Mộ Niệm Thần phẫn hận nhìn xe đẩy bên trong một đống nguyên liệu nấu ăn, dự cảm xấu tự nhiên sinh ra, đáng ghét,
người này là chuẩn bị hành hạ cô sao? Cô hoài nghi người này có thể trực tiếp thêm thuốc chuột vào bên trong độc chết cô.
Đương nhiên, những thứ này hiện tại đều không quan trọng.
Quan trọng là không hiểu sao cô lại cảm giác mình lúc này được sự chú của mọi người ý, từ tiểu nữ sinh tám tuổi đến các bà tám mươi tuổi liên tiếp ánh mắt hướng vào bọn họ là ý gì?
Chưa thấy người đẹp đi siêu thị sao? Cảm giác giống như là đi thăm vườn bách thú.
“Hoắc Cảnh Sâm, là tôi quá xinh đẹp kinh người hay là trên mặt tôi
dính đồ vật gì? Vì sao tôi có cảm giác mình giống như là bị lạc vào vườn bách thú?”
Không thể nói nên lời suy nghĩ của Mộ Niệm Thần so sánh với người
khác, vượt qua không được cực đoan, hơn nữa còn tự tin làm cho người ta
từng giây từng phút nghĩ muốn lôi ra đi chém đầu, được rồi, nếu như Hoắc Cảnh Sâm cho phép.
Hoắc Cảnh Sâm khóe miệng run rẩy, sau đó rất là bình tĩnh đem túi đồ ném vào shopping cart:
“Mộ tiểu thư, nếu như ngu ngốc là phạm tội, tôi nghĩ cô sớm đã bị phán án tù chung thân rồi.”
“…! Thì ra không phải là tôi xinh đẹp kinh người, mà là tôi đi cùng suất ca quá yêu nghiệt.”
Mộ Niệm Thần hoàn toàn không có đem lời của Hoắc Cảnh Sâm nghe lọt,
ngược lại tại thấy hai mươi tiểu cô nương cầm di động đối với Hoắc Cảnh
Sâm chụp một hồi cuồng nhiệt, sau phát ra cảm khái, nói xong ý thức được mình là đang khen Hoắc Cảnh Sâm, lập tức đổi giọng:
“Đối với ngu ngốc là phạm tội, bọn họ chẳng lẽ không biết vẻ ngoài
trông khá mà không dùng được đến tột cùng là thê thảm như thế nào sao?”
Tên đàn ông Hoắc Cảnh Sâm đáng ghét này mặc kệ đứng ở đâu, hay mỗi
một động tác giơ tay nhấc chân tuyệt đối cũng có thể trở thành nhân vật
tiêu điểm. Dù là vào thời khắc hỗn tạp tại siêu thị cũng lộ ra vẻ ưu
nhã, cho nên trăm phần trăm chút nữa gây chú ý chẳng có gì lạ.
“Mộ tiểu thư, không cho nói như thế!” Đang nói chuyện anh ta dùng ngón trỏ bún nhẹ lên trên trán Mộ Niệm Thần.
Hành động này rơi vào trong mắt người khác lại trở thành cử chỉ ngọt
ngào của đôi tình nhân, trong khoảng thời gian ngắn vô số ánh mắt ghen
ghét hâm mộ ném đến Mộ Niệm Thần.
Nhưng, khi Mộ Niệm Thần chuẩn bị phun hừng hực lửa giận đang thiêu
đốt cô, cánh tay dài của Hoắc Cảnh Sâm nhấc lên trực tiếp đem Mộ Niệm
Thần kéo về phía mình, rồi sau đó cúi thấp đầu ghé vào cổ Niệm Thần, hơi thở ấm áp phun ra:
“Muốn biết có còn dùng được hay không, chờ một chút Mộ tiểu thư có thể tự mình nghiệm chứng.”
Oanh – - trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Niệm Thần hiện lên nhiều đóa hồng hồng đỏ đỏ, mất tự nhiên.
“Lưu manh!”
“Cảm ơn khen ngợi.”
“…”