Edit&Beta: Gà Say Sữa
Mùa đông năm nay đối với nhà họ Lương mà nói đúng là buồn vui lẫn lộn.
Sau cái chết của dì Phương, Lương phu nhân đi một chuyến tới thư phòng của Lương lão gia, không ai biết chuyện xảy ra thế nào chỉ biết sau đó Lương Hữu Gia cầm theo hôn thư có chữ ký của Lương lão gia, đưa Vệ Uyển Doanh rời khỏi nhà họ Lương. Tất cả đều không biết bọn họ đi đâu có điều với bản lĩnh của Lương Hữu Gia thì cho dù là đi tới nơi nào thì bọn họ cũng đều có thể sống tốt.
Lương Hữu Tiên cũng bỏ đi, hắn không thích kinh doanh cũng không thích đọc sách. Hắn muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới, tìm hiểu xem rốt cuộc thứ mà bản thân hắn muốn là gì.
Đám thiếp thất cũng tự xin hưu thư sau đó rời đi. Dĩ nhiên Lương Hàn Viễn không bạc đãi bọn họ, ông ta đưa cho họ số ngân lượng đủ để cho bọn họ mua ruộng đất và sống giàu có cả đời.
Còn về Ðào Tĩnh Dư và Lương Hàn Viễn, tình yêu của bọn họ có quá nhiều gút mắc, tốt hay không tốt chỉ có thể do chính họ quyết định, người khác không thể giúp được.
Điều tốt đẹp nhất chính là sức khỏe của Lương Trì Khê đã dần dần khá hơn.
Mùa đông rét mướt qua đi, nắng xuân đã chạm tới cửa. Đầu cành chồi non mơn mởn, cỏ xanh bắt đầu trút bỏ lớp áo héo úa trở nên xanh mướt đến nao lòng. Mùa xuân miền nam rực rỡ hơn bao giờ hết, các loại màu sắc bao phủ khắp cảnh vật.
Người hầu kẻ hạ trong Lương gia bắt đầu đem quần áo mùa đông xếp lại vào rương, thay sang áo mỏng mùa xuân. Trải qua một mùa đông dài, sinh khí mùa xuân cũng trở về với đất đai.
Trong những ngày này, tin tức của Ninh Phi Sở cuối cùng cũng được đưa đến tay Lương Trì Khê.
“Trong thư Lục vương gia nói gì vậy?” – Lương Khúc vừa thu quần áo mùa đông xếp vào trong rương vừa đưa mắt nhìn Lương Trì Khê đang ngồi đọc thư bên cửa sổ.
“À, huynh ấy tới Đại An rồi.”
“Thật sao?” – Lương Khúc nhoẻn cười, nàng biết Lục vương gia là bằng hữu thân thiết nhất của Lương Trì Khê, hắn tới đây, chàng nhất định rất vui – “Khi nào vậy?”
“Ngày kia thì tới” – Lương Trì Khê gấp lá thư mang con dấu của Lục vương phủ lại, nắng xuân ấm áp chiếu lên những ngón tay thon dài của hắn tựa như bạch ngọc, vô cùng đẹp mắt.
“Thật tốt, lần này ngài ấy có tới thăm chàng không?”
“Không.”
“Sao?”
“Huynh ấy mời chúng ta tới biệt viện Minh Nguyệt gặp mặt, bởi vì Lục vương phi muốn gặp em.”
“Hả?”
Lục vương phi Tô Minh Châu là người con gái huyền thoại của Khâm Thánh hoàng triều. Thế gian không ai là chưa từng nghe tên cô ấy, nhất là về sự tích cướp rể ngay tại hôn lễ ở Lục Vương phủ. Câu chuyện này cho đến tận ngày hôm nay vẫn là đề tài bàn tán rôm rả nhất của bách tính Khâm Thánh hoàng triều.
Lương Khúc ngưỡng mộ đại danh của Lục vương phi đã lâu. Nghe nói cô ấy điêu ngoa tùy hứng, tính tình nóng nảy, ngay cả người quyền thế nghiêng trời như Lục vương gia cũng không có cách nào. Lại nghe nói, năm đó Lục vương gia si mê cô ấy, chuyện tình của bọn họ còn đặc sắc hơn cả truyện xưa.
Thế nhưng tất cả đều chỉ là lời đồn thổi, đến khi Lương Khúc tận mắt nhìn thấy vị Lục vương phi trong truyền thuyết kia nàng mới biết tất cả chỉ là nói nhảm.
Tô Minh Châu, người cũng như tên, tựa như một viên minh châu rực rỡ chói mắt, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Thật ra thì ban đầu Lương Khúc cũng không quá muốn tới biệt viện Minh Nguyệt. Sức khỏe của Lương Trì Khê vừa mới khỏe lên, vạn nhất ra ngoài lại nhiễm phong hàn thì phải làm sao? Lại nói, nàng cũng không dám bảo đảm, bằng vào tính tình của mình có thể nhẫn nhịn được sự điêu ngoa của cô vương phi kia, lỡ như đánh nhau…
Bất quá chỉ vừa nhìn thấy Tô Minh Châu thì tất cả những băn khoăn này đều lập tức biến mất.
Tô Minh Châu có một đôi mắt như biết cười, khóe mắt cong cong như vành trăng non đặc biệt mê người. Cuối cùng thì Lương Khúc cũng hiểu vì sao Lục vương gia lại đặt tên cho tòa biệt viện này là Minh Nguyệt.
Lương Khúc và Tô Minh Châu chỉ vừa gặp mặt mà đã như quen biết từ lâu. Cả hai đều là người tính tình thẳng thắn, vừa gặp đã cảm thấy đặc biệt có duyên, sau một hồi trò chuyện thì đã dính lấy nhau như sam, hòa hợp đến độ ngay cả Lục vương gia cũng có chút ghen tị.
“Cho tời giờ cô ấy cũng chưa từng trò chuyện vui vẻ với ta như vậy.” – Ninh Phi Sở lầm bầm than phiền với Lương Trì Khê.
Lương Trì Khê chỉ cười mà không đáp, thực ra nhìn thấy Lương Khúc có thể kết giao bạn bè mới, trong lòng hắn rất vui. Bao nhiêu năm qua nha đầu đó chỉ nhất mực ở bên cạnh hắn, ngay cả một người bạn cũng không có.
Thực ra nàng cũng từng có bạn, năm đó trong phủ có kẻ muốn mưu đồ bất chính với hắn vì vậy bèn nghĩ cách tiếp cận Lương Khúc, kết quả lần đó thiếu chút nữa đã hại chết Lương Trì Khê. Từ đó về sau, nàng không còn qua lại thân thiết với bất kỳ người nào nữa, cho dù là trò chuyện cũng tận lực tránh.
Tất cả những hy sinh của nàng, trong lòng hắn đều hiểu rõ.
“Huynh và Vương phi, vẫn tốt chứ?”
“Dĩ nhiên là tốt, chỉ cần cô ấy không gặp huynh là được.”
Tô Minh Châu cực kỳ thích những nam tử có phong thái điềm đạm văn nhã cho nên dù giao hảo đã lâu nhưng Ninh Phi Sở chưa từng nghĩ tới chuyện giới thiệu Lương Trì Khê với cô. Chỉ một tên họ Nhâm thôi đã đủ để khiến cho hắn sầu não lắm rồi, hơn nữa Lương Trì Khê lại tài hoa phong nhã như vậy, hắn tội gì phải đi rước khó chịu vào người. Khổ nỗi là trong một lần vô tình Ninh Phi Sở lại nhắc tới Lương Khúc trước mặt Tô Minh Châu, khen nàng đặc biệt, thế là Tô Minh Châu liền làm ầm ĩ đòi gặp Lương Khúc một lần. Hắn không từ chối được thành thử ra ăn Tất niên xong bọn họ bèn tới Đại An.
“Hôn sự của huynh với Lương Khúc hẳn là sắp rồi phải không?” – Lần này tới đây thấy trong mắt Lương Trì Khê ngập tràn nét vui vẻ, Ninh Phi Sở liền biết mọi chuyện đã ổn thỏa.
“Ừ, chỉ chờ sức khỏe của ta khá lên sẽ bẩm báo với bà nội chọn ngày thành thân.” – Lương Trì Khê cong miệng mỉm cười.
“Có những lúc ta thực sự hâm mộ huynh đấy, Tử Ngọc.”
Lương Trì Khê nghiêng đầu nhìn Ninh Phi Sở – “Có thể trở thành chuyện tình truyền kỳ, mới là đáng hâm mộ.”
Ninh Phi Sở tuyệt đối có thể khẳng định là tên kia đang châm chọc hắn.
Lương Khúc và Lương Trì Khê ở lại biệt viện Minh Nguyệt tới nửa tháng. Đến tận khi chiếu thư vội vã từ kinh thành đưa tới tuyên Lục vương gia hồi kinh thì Lương Khúc mới bịn rịn nói lời từ biệt với Tô Minh Châu, còn hứa hẹn nếu như có thời gian nhất định sẽ tới kinh thành thăm cô ấy.
Lục vương gia hồi kinh chưa đến 10 ngày thì một mật hàm đã được đưa đến tay của Lương Trì Khê. Phần mật hàm này đã khiến cho Lương gia nổi lên một hồi phong ba bão táp.
Quốc chủ của Địch quốc ở Bắc địa bất ngờ đột ngột qua đời, vị tân chủ mới đăng cơ bộc phát dã tâm, tập hợp mười vạn đại quân trực tiếp tiến về khu vực biên giới Khâm Thánh. Quân tình cấp báo, Lục vương gia xin xung phong ra trận, trở thành thống soái của đại quân phạt Bắc, còn bức mật hàm kia chính là thư mời Lương Trì Khê ra làm quân sư, chung sức phạt Bắc.
Bảo Lương Trì Khê đi đánh trận đúng là nói đùa. Trước không nói đến chuyện thân thể hắn yếu ớt nhiều bệnh, có thể bước ra khỏi thành Đại An hay không còn không nói chắc được, huống chi nhà họ Lương đời nào lại chịu để cho hắn tòng quân.
Có điều lần này, Lương Trì Khê lại rất kiên quyết.
Tự cổ chí kim, nam nhi xả thân vì đất nước là đạo lý hiển nhiên. Hắn có mưu lược, có chí lớn, còn có tấm lòng vì nước vì dân, chỉ bởi vì thân thể ốm yếu và mẫu thân cho nên mới bằng lòng ở lại nơi hậu viện. Nhưng Ninh Phi Sở hiểu hắn, chính vì quá hiểu cho nên mới gửi đến bức mật hàm này.
Hiện thực chứng minh, chỉ cần là chuyện mà Lương Trì Khê muốn làm thì không một ai có thể ngăn cản được hắn, cuối cùng dù có không nỡ đến đâu thì các trưởng bối của Lương gia vẫn phải gật đầu đồng ý.
Ngược lại, ngay từ lúc bắt đầu Lương Khúc đã im lặng một cách dị thường, không hề phải đối lấy một câu, bởi vì nàng quá hiểu Lương Trì Khê vì vậy mới không ngăn cản.
“Thiếu gia, chàng phải hứa với em nhất định sẽ cẩn thận chăm sóc bản thân mình.”
“Được.”
“Chàng phải nhớ kỹ, em ở nhà chờ chàng trở về.”
“Được.”
“Vậy chàng đi đi.”
Ngày Lương Trì Khê rời nhà, Ninh Phi Sở còn vô cùng chu đáo phái hẳn 5 ngự y tới đón.
Hắn vừa đi là đi liền nửa năm, trong nửa năm này, biên cương liên tục báo về tin thắng trận.
Ninh Phi Sở thiện chiến, cộng thêm Lương Trì Khê đa mưu túc trí, đánh thắng trận cũng là lẽ đương nhiên. Bọn họ càng đánh càng hăng, Ninh Phi Sở quyết định đuổi cùng giết tận, trực tiếp tấn công đô thành của Địch quốc.
Kết quả là chiến tranh vốn dĩ có thể kết thúc vào cuối hạ lại kéo dài sang tận mùa thu.
Từng ngày trôi qua, trong lòng Lương Khúc lại càng sốt ruột, sắp sửa vào đông rồi, phía Bắc lại nhiều băng tuyết, thân thể của Lương Trì Khê căn bản không thể chống đỡ lại được cái lạnh cắt da cắt thịt như vậy.
Năm nay đã định trước là một năm bất thường của Khâm Thánh hoàng triều, cũng là một năm bất hạnh.
Vào một ngày cuối thu nào đó, lá xanh trên cây cũng đã dần rụng hết, cuối cùng thì quân của Khâm Thánh cũng thành công công phá được đô thành của Địch quốc. Nhưng toàn triều còn chưa kịp vui mừng thì Bắc cảnh lại truyền tới một tin tức khiến cả nước chấn động, Lục vương gia tử trận.
Trong nháy mắt, vui sướng biến thành bi thương.
Hoàng thượng thương tâm đến độ không thể vào triều, mà đau lòng nhất chính là việc Lục vương phi… phát điên.
Lương Trì Khê thống lĩnh mười lăm vạn đại quân bám trụ lại Địch quốc không chịu trở về. Hoàng thượng ban xuống 8 đạo kim bài tuyên hắn hồi triều nhưng hắn lại vờ như không thấy.
Kháng lại thánh mệnh chính là đại tội, trên kim loan điện, mặt rồng giận dữ.
Ngày 17 tháng 10, Lương Khúc để lại một lá thư ở trong phòng của Lương phu nhân rồi lặng lẽ bỏ đi.
Phong cảnh ở Địch quốc không giống với Khâm Thánh, càng không giống Đại An, không có núi non nhấp nhô, cũng không có đồng ruộng sông suối, chỉ có đá sỏi cùng những sườn dốc thoai thoải. Trời đang vào đông hàn, Bắc địa không biết đã rơi bao nhiêu trận tuyết. Buổi sáng hôm ấy, bệnh ho của Lương Trì Khê càng nặng, bên trong quân trướng không dám đốt nhiều than sưởi bởi vì sợ hơi khói sẽ làm cho hắn không thở được. Tấm áo choàng vừa dày vừa nặng khoác ở trên người không hề khiến cho Lương Trì Khê có vẻ chậm chạp mà ngược lại còn làm nổi bật lên vóc dáng cao lớn như cây ngọc đón gió của hắn. Nửa năm sống trong quân ngũ đã rèn dũa thêm cho hắn vài phần khí chất sát phạt cường tráng.
Lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn trước thư án, buông tầm mắt nghiêm túc nhìn tấm bản đồ trải rộng trên mặt án, chúng tướng ngồi vây xung quanh cũng cau mày, mặt mũi tràn ngập vẻ ưu sầu.
“Lương quân sư, hôm qua Hoàng thượng đã ban xuống đạo kim bài thứ 9.”
“Nơi này chúng ta đã rà soát rồi, hôm nay sẽ tìm ở khu vực này.“. – Đầu bút than nhẹ nhàng đánh dấu một đường trên tấm bản đồ da dê, khoanh vùng một khu vực nhỏ. Trên tấm bàn đồ này sớm đã dày đặc nhưng vòng tròn như thế, từng vòng ẩn chứa hết mọi đau đớn, thất vọng.
“Quân sư…” – Người vừa mới mở miệng nói lại ngập ngừng lên tiếng.
“Quân đoàn số hai thi hành nhiệm vụ rà soát, nhất định phải hoàn thành trước khi trời tối.” – Lương trì Khê ngẩng đầu, nhìn bầu trời bên ngoài quân trướng – “Tối nay xem ra sẽ có bão tuyết.”
“Quân sư!”
“Tăng tướng quân, ta vẫn câu nói đó, nếu người nào muốn hồi kinh đều có thể trở về, cho dù chỉ còn lại một mình ta thì ta cũng sẽ không bỏ cuộc, còn chưa tìm được Lục vương gia, ta sẽ không trở về.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
“Quân sư, chúng ta đã tìm kiếm hơn hai tháng rồi, chỉ tính riêng vài trăm dặm quanh đây cũng đã đào xới hết ba lượt.” – Tăng tướng quân đỏ ửng mắt, lòng đau như cắt – “Nhưng ở đây trời băng đất tuyết, cho dù ban đầu Lục vương gia… thì bây giờ cũng…”
“Ta chỉ có một câu đó, ta sẽ tìm tiếp, cho dù là 1 năm, 5 năm hay 10 năm, cho dù chỉ bằng sức của một mình ta.”
“Bọn ta nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm cùng ngài.” – Chư tướng nhất loạt đứng dậy, đồng thanh nói.
Tăng tướng quân thở dài – “Ta chẳng qua chỉ là lo lắng cho ngài…”
“Đa tạ Tăng tướng quân có lòng, ta không sao.” – Lương Trì Khê phất tay, – “Xuất phát đi.”
“Tuân mệnh.”
Chư tướng nối đuôi nhau ra khỏi trướng, bên trong lại khôi phục lại sự an tĩnh lúc đầu.
“Haizzz…”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng quen thuộc đến độ khiến cho người ta không dám tin, cán bút trong tay Lương Trì Khê bỗng chốc khựng lại.
“Chàng không muốn quay lại nhìn em một cái sao, thiếu gia?”
Hắn hít một hơi thật sâu, xoay người lại, nhìn người mà chỉ có trong mộng thì hắn mới có thể gặp được. Nàng đứng trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, trên người khoác một chiếc áo bông thật dày giống như một con gấu tuyết, rõ ràng vô cùng buồn cười nhưng hắn lại không cười nổi.
“Khúc Nhi, em không nên tới đây.” – Lương Trì Khê thở dài nói.
“Em không nên tới sao?” – Nàng đứng im nhìn hắn – “Nhưng thiếu gia, em nhớ chàng, biết phải làm sao?”
Hăn nhìn nàng, đôi mắt đen thẫm như mực.
Khóe môi nàng khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt long lanh lệ, trải qua cả quãng đường xa như vậy, đạp lên băng tuyết, vượt qua núi đồi, chịu đủ mọi khổ cực, cuối cùng thì nàng cũng có thể đến bên hắn.
Thiếu gia của nàng, bắt đầu từ cái ngày đầu tiên đó, nàng chưa từng rời xa hắn nhưng lần này bọn họ lại chia cắt những gần một năm.
“Thiếu gia, em nhớ chàng.”
Lương Trì Khê thở dài một hơi, cuối cùng cũng chậm rãi chìa tay ra với nàng – “Lần này ta đúng là nên giận em.”
Lương Khúc nhào vào trong lòng Lương Trì Khê, ôm hắn thật chặt, vẫn là mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc cùng hương thơm dễ chịu chỉ thuộc về riêng một mình hắn, có điều hiện giờ lại phảng phất xen lẫn mùi vị phong sương của Bắc địa khiến nàng có chút lạ lẫm.
Lương Trì Khê cũng ôm chặt lấy Lương Khúc nhưng hắn ngay lập tức phát hiện ra điểm bất thường.
“Khúc Nhi, em…”
Thấy hắn đã phát hiện, nàng mỉm cười cởi áo bông choàng bên ngoài để lộ cái bụng đã nhô cao, dõng dạc tuyên bố – “Thiếu gia, chờ hai tháng sau chàng làm cha rồi.”
Nàng đã mang thai vậy mà còn lặn lội đường xá xa xôi, vượt qua mưa tuyết rét lạnh của Bắc địa để tới bên cạnh hắn, nha đầu này…
“Lương Khúc, em đừng tưởng rằng ta thật sự sẽ không nổi giận với em.”
“Thiếu gia, về nhà đi.”
“Ta sẽ trở về.” – Tìm được Phi Sở, hắn sẽ trở về.
“Lục vương gia cũng sẽ không muốn thấy chàng kháng lại lời vua.”
“… …”
“Ngài ấy biết chàng là bằng hữu tốt nhất của ngài ấy. Ngài ấy biết mà.”
“… …”
“Chàng không vứt bỏ ngài ấy.”
Lương Trì Khê siết chặt nắm tay.
“Chiến tranh kết thúc rồi, các tướng sĩ cũng cần trở về đoàn tụ với gia đình.” – Lương Khúc nắm chặt lấy bàn tay hắn – “Lục vương gia cũng hy vong mọi người có thể đoàn viên… Thay ngài ấy đoàn viên…” – Lúc nói bốn chữ cuối cùng, âm thanh của nàng đã nghẹn ngào.
Lương Trì Khê nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt chiếc bút than, tiếng rắc rắc vang lên trong không khí.
Hắn vẫn luôn rất tỉnh táo, chỉ là lần này hắn không muốn thừa nhận… không muốn thừa nhận cái sự thực rằng con người hay cười đó đã bỏ hắn mà đi.
“Thiếu gia, con của chúng ra muốn được chào đời ở đại trạch Lương gia.”
“Khúc Nhi…”
“Vâng.”
“Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.” – Lúc nàng tựa vào trong ngực hắn, trong mắt đã mờ ánh lệ.
Không phải Lương Khúc không đau buồn nhưng tình cảm giữa Lục vương gia và Lục vương phi đã dạy cho nàng biết nhân lúc còn có thể trân trọng thì nhất định phải trân trọng bởi vì duyên phận chính là thứ quý giá nhất trên đời.
Khâm Thánh, năm Tuyên Đế thứ chín, Đại quân Bình Bắc quay trở về triều. Hoàng đế niệm tình Lương Trì Khê có công dẹp Bắc liền miễn cho hắn tội chậm trễ quay về, ban cho chức Đồng Binh Chương, lại ban cho vạn lượng hoàng kim, một tòa kinh trạch đồng thời hậu thưởng ba quân.
Lương Trì Khê bái tạ thánh ân, xin được từ giã về quê. Hoàng đế tận lực níu giữ nhưng hắn tâm ý đã quyết, Hoàng đế đành chuẩn tấu.
Hoàng đế phong Lương Khúc làm Ân Bình Quận chúa, tứ hôn cho Lương Trì Khê.
Lương Trì Khê khấu tạ long ân.
Năm Nghi Đế thứ mười lăm, lại một mùa xuân khác.
Trong biệt viện Minh Nguyệt, trăm hoa thi nhau đua sắc, khung cảnh tuyệt diệu làm say lòng người, Lương Trì Khê và Ninh Phi Sở cùng ngồi trong lương đình cách thủy đối diện, yên lặng hạ cờ.
Xa xa, tiếng trẻ còn non nớt từ hoa viên truyền tới, lanh lảnh nhất là âm thanh của Ninh Tích, cô con gái báo bối của Ninh Phi Sở. Giọng điệu ngang ngược, thái độ phách lối đó quả thực là bản sao y đúc với Tô Minh Châu, nhìn cảnh tượng con bé quát em trai chính là ví dụ điển hình của bà chị hung ác trong truyền thuyết.
“Ta và Minh Châu cũng chẳng có cách nào với con bé.” – Ninh Phi Sở cầm một quân cờ đen lên nhưng mắt lại chỉ hướng về phía con gái quên cả hạ cờ – “Đám em trai tất cả đều sợ nó.” – Hai đứa con trai của Ninh Phi Sở tính tình cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy nhưng vì cha chỉ thiên vị chị gái cho nên hoàn toàn lâm vào thế yếu. – “Chỉ sợ tên nhóc Húc Châu nhà huynh không chống đỡ được.”
“Không sao.” – Lương Trì Khê liếc nhìn đứa con trai tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất ra dáng ổn trọng của mình, mẹ nó giao cho nó nhiệm vụ vẽ một bức “Bách hoa tranh diễm”, thế là nó một mực yên lặng vẽ, mặc cho xung quanh có ầm ĩ như thế nào cũng không quan tâm tới. Hắn lại nhìn sang Ninh Tích hoạt bát sôi động, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng nhớ nhung cô con gái nhỏ mới vừa tròn 1 tuổi của mình. Cũng bởi vì Lương Hàn Viễn đặc biệt yêu thương cháu gái, căn bản không nỡ để cho phu thê bọn họ đưa đi cho nên bọn họ mới không thể làm gì khác hơn, đành để lại ở trong nhà.
Bên này hai người đàn ông đánh cờ nói chuyện phiếm, còn bên kia hai người phụ nữ ở trong hoa viên cũng không nhàn rỗi, mỗi lần gặp nhau đều là nói mãi không hết chuyện.
Dĩ nhiên, vẫn toàn là chuyện liên quan đến con cái.
“Ái chà, Húc Châu nhà cô đúng là trầm ổn thật, còn nhỏ tuổi mà đã có định lực như vậy, ta thật hâm mộ cô.” – Tô Minh Châu nhìn Lương Húc Châu ngũ quan đoan chính, trong lòng lại càng thích.
“Tích Tích nhà chị cũng hoạt bát lắm.” – Lương Khúc cảm thấy Ninh Tích tính tình bộc trực hào sảng, rất hợp với nàng.
“Cái tên Ninh Phi Sở kia nói là do ta sinh không tốt. Làm ơn đi, liên quan gì đến ta, còn không phải là con gái hắn.
Lương Khúc bật cười, còn nói là không liên quan, tính khí của hai mẹ con họ đúng là giống nhau như đúc.
“Sức khỏe của Lương Trì Khê nhà cô hiện giờ đã khá hơn chưa?”
“À, ngoại trừ chuyện vào đông dễ bị nhiễm lạnh ra thì đã khá hơn nhiều rồi.”
Đây là chuyện khiến Lương Khúc vui mừng nhất, sức khỏe của Lương Trì Khê muốn hoàn toàn khang phục vốn là chuyện không có khả năng nhưng bây giờ mỗi năm sức khỏe của hắn đều có chuyển biến tốt, như thế là đủ rồi. Nàng không dám quá tham lam, chỉ cần có thể bầu bạn ở bên cạnh hắn là nàng đã thấy thỏa mãn rồi.
“Tq thật hâm mộ hai người.” – Tô Minh Châu ngắm khuôn mặt thanh tú của Lương Khúc – “Ngày từ thủa ban đầu đã ở cạnh nhau, yêu thương đối phương, không lãng phí chút thời gian nào.” – Không giống như cô, lãng phí hết cả một quãng thời gian dài cho đến khi lâm phải kiếp nạn kia thì cô mới hiểu rõ trái tim mình.
“Chị và Lục vương gia hiện tại hạnh phúc như vậy cũng là nhờ trời cao thương xót.”
“Cho nên ta rất cảm kích.” – Tất cả sở cầu sở nguyện của người sống trên đời chẳng qua chỉ là có được một người thật lòng, cùng nhau đến già mà thôi.
“Mẹ!” – Tiếng hét chói tai từ đằng xa truyền tới, tiếp sau đó một “viên đại bác” có lực xung kích cực mạnh nhanh chóng đâm sầm vào trong lòng Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu ôm con gái, sờ lên mái tóc mướt mồ hôi của con bé – “Không được nghịch nữa, cẩn thận lại cảm lạnh.”
“Bác gái.” – Ninh Tích ngọt ngào gọi Lương Khúc – “Anh Húc Châu bình thường thích gì ạ?”
“Ừm, anh Húc Châu của cháu thích đọc sách luyện chữ, thỉnh thoảng vẽ vời một chút.” – Con trai nàng không chỉ dáng dấp giống phụ thân mà ngay cả sở thích cũng y hệt như nhau, uổng cho một thân võ nghệ của nàng không có người kế thừa.
“Vậy anh ấy thích kiểu con gái thế nào ạ?”
Lương Khúc và Tô Minh Châu đưa mắt nhìn nhau – “Vì sao cháu lại hỏi như vậy?”
“Cháu thích anh Húc Châu, cha nói rồi, chỉ cần thích thì nhất định phải có được.”
Tư duy mạnh mẽ thật!
Lương Khúc đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng cho thằng con nhà mình – “Tích Tích, nếu như cháu thích Húc Châu thì có thể đi tìm nó trò chuyện.”
“Anh ấy không thèm để ý tới cháu…” – Cô bé tỏ vẻ ấm ức.
“À… cũng có thể là do nó xấu hổ thôi.”
“Vậy thì phải làm sao ạ?”
“Tích Tích có thể chủ động một chút.”
“Chủ động ấy ạ? Được, cháu hiểu rồi.” – Cô nhóc gian xảo lại chạy như bay vào trong vườn hoa.
Lương Khúc ngẩng đầu liền chạm ngay phải ánh mắt đầy ắp ý cười của Lương Trì Khê, khóe môi nàng không khỏi cong lên ngọt ngào. Thành thân đã tám năm, hắn vẫn hòa nhã điềm đạm như ngày nào, đối với nàng bao dung không đổi. Nàng thích ở bên cạnh hắn, cùng hắn đọc sách, cùng hắn luyện chữ, chỉ cần ngày ngày nhìn thấy nhau là đủ rồi. Hắn là thiếu gia của nàng còn nàng là tiểu nha hoàn của hắn, cả đời này cũng không thay đổi.
Hai người đang nhìn nhau say đắm thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc của Tô Minh Châu. Lương Khúc quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô ấy thì thấy Tích Tích đang ôm chặt lấy cổ Lương Húc Châu, cố gắng gặm lên môi thằng bé…
Quân cờ trong tay Ninh Phi Sở rơi cộp xuống bàn, trợn mắt há miệng nhìn con gái.
Hôm đó khi một nhà ba người bọn họ về đến phủ, Lương Khúc nhìn miệng Húc Châu sưng lên mà đau lòng không dứt. Cô nhóc Ninh Tích này hạ miệng không phân nặng nhẹ gì cả, nhìn con trai nàng này… Có muốn gặm thì cũng nên nhẹ một chút chứ!
“Húc Châu, hay là con cân nhắc tập võ đi, như vậy sau này nhỡ bị tập kích…”
“Cha…” – Lương Húc Châu nãy giờ vẫn luôn im lặng đột ngột mở miệng nói, cắt đứt lời lải nhải của mẫu thân.
“Hử?”
“Cha, muốn bắt thì phải thả* (nguyên tác: dục cầm cố túng), chắc chắn là kế sách hay nhất trong số ba mươi sáu kế.”
“Ừ, không sai.” – Lương Trì Khê gật đầu tán đồng.
“Nhưng chữ thả này rất khó để nắm vững.”
“Đó là bởi vì con còn chưa thành thạo, sau này luyện tập nhiều rồi sẽ tốt thôi.”
“Thật thế ạ?”
“Ừ.”
“Con biết rồi.” – Lương Húc Châu vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Lương Trì Khê vỗ bả vai con trai, tỏ vẻ khích lệ.
Bọn họ… rốt cuộc là đang nói gì thế?
Lương Khúc trầm mặc…
Kết thúc