Cực Phẩm Ác Nam

Chương 1:




Tỷ Liên cười nhu mị, phong tình vạn chủng đi vào thư phòng. Hiếm có nữ nhân giống nàng, ở độ tuổi trung niên mà gương mặt không hề ghi dấu thời gian. Hai năm trước, nàng gả cho Lạc Hoằng Viễn. Trượng phu hơn nàng 15 tuổi, là một vị thương giới danh nhân. “Lão gia, ông (Nguyệt: Lúc đầu mình định để là ‘anh’ nhưng nó làm sao ấy, nên nếu không thuận tai thì cũng đành chịu, nếu nàng nào có ý tưởng hay hơn thì bỉu nhớ ) mau nghỉ ngơi một chút, công việc dù sao cũng còn nhiều, đừng làm khổ mình như vậy.” Tỷ Liên làm nũng. Cùng nàng mỗi ngày ăn tối xong, Viễn Hoằng đều ‘cố thủ’ tại bàn làm việc.
Nếu hỏi Tỷ Liên đối với Lạc Viễn Hoằng có gì bất mãn thì chính là Lạc Viễn Hoằng quá bận, công sự chưa bao giờ hoàn tất, làm nàng… độc thủ khuê phòng ạ! Chẳng qua…… Hoàn hảo, nàng cuối cùng cũng nghĩ được cách.
” Liên Nhi, đừng làm ồn, anh (Tuyết: Một từ: Tởm, Hai từ: Muốn phu,… Ôi giai vừa già nhưng lại giàu ) còn một phần tài liệu chưa làm xong……”
” Mặc kệ, không chuẩn xem!” Tả Liên vươn hai tay ôm ấy cổ Lạc Viễn Hoằng, khuôn mặt ghé sát, nói: “Ông mỗi ngày đều có công việc, bỏ qua một lúc không được sao. Mặc kệ, em đã lâu không cùng ông rò chuyện. Cứ như vậy có khi đến gương mặt ông em cũng muốn quên. (Nguyệt: Lão tháu bà, tiền bà có quên không? ). Mặc kệ, hôm nay ông phải ở cùng em!”
” Em…… Đều đã là lão phu lão thê (Vợ chồng già), còn thích làm nũng như vậy, thực không có biện pháp!” Lạc Hoằng Viễn thở dài, không có cách nào, chỉ có thể đồng ý. Trước bồi nàng, đêm nay quả thực đành bỏ dở công việc vậy. “Nói đi, em có việc gì muốn bàn sao?”
” Em có chuyện……” Hào quang từ đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, đến Lạc Hoằng Viễn, một người luôn tinh tường mà cũng không phát hiện.
” Nói đi, ông thấy Như Hồng như thế nào?”
Tỷ Như Hồng là chất nữ (Nguyệt: Cháu gái bên ngoại) của Tỷ Liên, cha mẹ mất sớm, cho từ sau khi kết hôn với Lạc Hoằng Viễn, nàng cùng cháu gái chuyển đến sống tại Lạc Viên.
Tỷ Như Hồng đã 20 tuổi, năm thứ ba đại học, không vì hoàn cảnh khó khăn mà đánh mất chính mình, đa vậy còn nhu thuận, mêm mỏng. Đó là ấn tượng về nàng trong lòng Lạc Hoằng Viễn.
” Cũng được, đứa nhỏ Như Hồng này tính tình ôn nhu, tính tình cũng không sai. Xã hội như bây giờ, muốn tìm một nữ tử như con bé cũng khó. Di, sao hôm nay em lại đề cập đến chuyện này?”
” Ai…… Có chuyện, em không biết có nên cho ông không, chính là……”
Nét mặt Tỷ Liên thoáng có chút do dự.” Tính, sự việc này sớm muộn gì ông cũng được biết, giờ không nói cũng không sao!”
Nàng tiếp lời: ” Hoằng Viễn, ông cũng biết Mộ Thiên quả thật tuấn dật bất phàm, bên ngoài cũng có danh xưng ‘Sát thủ nữ tính’. Ai, Như Hồng lại nhỏ tuổi, đối với Mộ Thiên dung mạo tuấn mỹ đầy tà khí, có thể nào có không có chút ái mộ? Nam thanh nữ tú ở cùng một mái nhà, đại nhân chúng ta lại luôn bận rộn việc của mình, thật sự chiếu cố không tốt. Ngày dài, lại càng khó……”
Lạc Hoằng Viễn lập tức cảnh giác, có gì đó không đúng, dương mi hỏi:” Rốt cuộc là có chuyện gì? Ý của em là sao?”
” Ba tháng trước tại hỉ yến Giang gia, chắc ông cũng còn nhớ rõ đi? Ông cũng biết hai đứa nhỏ là là người mới, tại cái loại địa phương như vậy, lại uống rượu,cho nên…… Như Hồng đã có đứa nhỏ của Mộ Thiên.”
Lạc Hoằng Viễn nghe xong, sắc mặt đại biến, nhảy dựng lên. Tỷ Liên vội vàng dùng tay giữ ông ngồi lại ” Hiện tại không nên sinh khí, sự thật là sự thật, hiện tại muốn trách cứ cái gì, đều là chuyện dư thừa. Em vốn nghĩ là mang Như Hồng đem bỏ đứa nhỏ, chính là nàng khóc, cầu em để đứa nhỏ lại, bởi vì nàng là yêu Mộ Thiên. Nàng khóc khiến lòng em đau đớn vô cùng. Ngẫm lại, Như Hồng nhỏ tuổi như vậy, bức nàng giết chết đứa nhỏ, thật sự làm nàng thương tổn, hơn nữa…… Kia đứa nhỏ lại là giọt máu của Mộ Thiên……”
” Không thể bỏ!” Lạc Hoằng Viễn trừng mắt nhìn nàng, không nghĩ rằng Tỷ Liên lại muốn bỏ đứa nhỏ.
” Nói đi nói lại, đứa nhỏ là máu thịt của Lạc gia, sao em lại nhẫn tâm muốn bỏ nó?”
” Không phải là em tàn nhẫn, mà là em đã nghĩ thông. Chúng ta đều biết Mộ Thiên yêu thích ‘Cuồng phong lãng điệp’ ( Tuyết: Mụi ui, nghĩa là chi? Nguyệt: Chắc là làm Công tử phong lưu? >_
Quả nhiên, 4 chữ 'Cuồng phong lãng điệp' đã khiến Lạc Hoằng Viễn bộc lộ giận dữ.
Đối đứa con sống phóng đãng, Hoằng Viễn đã sớm bất mãn, nhưng thật không nghĩ thế nhưng cùng với Như Hồng, là em gái sống cùng nhà cũng không buông tha. Hoằng Viễn tức giận, hét lớn: " Nam tử hán dám làm dám nhận, sự tình đã đến nước này, nó không còn do nó quyết định nữa rồi. Anh chắc chắn khiến nó cưới Như Hồng!!!"
" Nhưng……" Tỷ lLiên khó xử
.
" Không nhưng nhị gì cả!"
" Mộ thiên ghét nhất bị người bức bách. Nếu không làm hắn tâm phục khẩu phục, không có bằng chứng thuyết phục, hắn sẽ phản kháng, không biết hội nháo thành cái gì nữa. Thậm chí có lẽ không thừa nhận đứa trẻ trong bụng Như Hồng. Đến khi đó, anh nên nói với Như Hồng thế nào cho phải?"
Lạc Hoằng Viễn nhíu mi, điều này quả thật có thể xảy ra: " Em có biện pháp gì không?"
" Như Hồng nói Mộ Thiên thường muốn nàng tìm hắn vào ban đêm. Em nghĩ……" Tỷ Liên thì thầm bên tai Lạc Hoằng Viễn, nói ra kế hoạch của. Mà Lạc Hoằng Viễn nghĩ ngợi hồi lâu, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lạc Mộ Thiên vừa tắm rửa xong, dùng khăn tắm quấn quanh thân mình, đi ra phòng tắm, liền nhìn thấy Tỷ Như Hồng mặc bộ áo ngủ vô cùng thiếu vải, kiến đường cong lộ hết, tự ý ỷ tại đầu giường.
Thấy sắc mặt Mộ Thiên biến đổi, Tỷ Như Hồng lập tức lên tiếng,vẻ mặt vô sự, nói:” Anh Mộ Thiên, Hà Thị châu báú tháng sau muốn cử hành yến hội, anh cùng Hà tân nhân là bạn bè, có thể hay không giúp hỏi giúp em giấy mời?”
” Để làm chi? Cô (NGuyệt: Lý do để danh xưng kiểu này thì để đoạn sau sẽ giải thích ) không mua nổi đâu, huống chi…… Chẳng phải cô giao lưu rất rộng sao? Đến cái loại ‘ân khách’ ( Nguyệt: Chắc là khách mời) này, có cả đống người có thể mang cô đi sao?” Lạc Mộ Thiên trả lời, một tay đẩy Tỷ Như Hồng ra khỏi giường, chuẩn bị đi ngủ.
Lạc Mộ Thiên ngôn ngữ khinh miệt cùng cử chỉ, làm Tỷ Như Hồng thầm hận không thôi, nhưng…… Trộm liếc nguôn ngực rắn chắc, nàng không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, xuân ý bỗng nhộn nhạo đầy cõi lòng. Có ý tiến đến Mộ Thiên, cầm hai tay hắn đặt lên bộ ngực sữa, kiều mị, nói:” Cái gì ân khách!? Người ta cùng bọn họ chính là ngẫu nhiên cùng nhau ngoạn ngoạn, chỉ đồng học, bằng hữu! Anh làm chi nói khó nghe như vậy! Bọn họ chẳng khác gì một tiểu tử còn hơi sữa (Nguyệt: Nguyên văn là mao dầu tiểu tử, để lại cho thần Việt ), làm gì có tư cách trở thành khách mời? Cầu cầu anh, Mộ Thiên ca, Tân Hiểu Lam, hôm nay mang theo giấy mời đến, khoe với em. Bộ dạng thật hiêu trương, khẩu khí làm em không nhịn được. Cầu anh, Mộ Thiên, em thật muốn thử. Nếu không có giấy mời, chỉ hai người có thể đi. Cô trượng cùng cô cô (Em gái cha cùng chồng) cũng không cách cho em đi cùng. Nếu không, em cũng không định đến xin anh”
Tỷ Như Hồng hơi dùng sức, nhẹ nhàng cọ xát, quần áo lộ đến phân nửa, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy Mộ Thiên. Mộ Thiên nhíu mày, định đẩy nàng ra, hai người dây dưa. Bỗng nhiên ‘Chi nha’ một tiếng, của bật mở. Lạc Hoằng Viễn cùng Tỷ Liên đồng thời xuất hiện ở trước cửa— (Tuyết: Tèn ten! Ca đã bị bắt tại trận =)))
” Các ngươi tại làm cái gì?”
” A—” Tỷ Như Hồng sợ hãi không thôi, để lộ nửa thân trần, vọt ra phía sau Lạc Mộ Thiên. Đêm khuya yên ắng, nhất thời hỗn loạn……
**** **** ****
Ngồi quanh bàn gỗ đặt tại thư phòng, Lạc Hoằng Viễn mặt mày ngưng trọng, nghiêm lệ nhìn đứa con trai độc nhất.
Tỷ Như Hồng sắc mặt tái nhợt, ngồi nép ở một bên ghế sô pha (Tuyết: Tởm, giả thấy sợ) thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc đứt quãng, bộ dạng thật giống như cô vợ nhỏ chịu ngược đãi, mà Tỷ Liên ở bên cạnh không ngừng vỗ về.
Lạc Mộ Thiên đã mặc quần áo, nửa nằm nửa ngồi trên ghế đối diện. Bề ngoài giống như không có việc gì, nhưng kỳ thật kề từ khoảnh khắc trước đó,Mộ Thiên đã biết mình bị thiết kế.
Lạc Mộ Thiên cho tới bây giờ không nghĩ tới các nàng sẽ có lá gan lớn như vậy. Nhưng nhìn hai nữ nhân đang diễn kịch, hắn đã biết họ vì vi vinh hoa phú quý, có thể không từ thủ đoạn. Chính là…… Biết rõ mọi việc có lẽ hơi muộn……
Hắn đột nhiên cười, tuy nhiên ở cùng một chỗ hai năm, nhưng kế mẫu xinh đẹp hiển nhiên còn không đủ năng lực lý giải hắn, cũng rất xem nhẹ hắn.
“Ngươi còn dám cười, ngươi……” Lạc Hoằng Viễn khó, lúc đầu nguyên tiên đối với Tỷ Liên có ý hoài nghi, nhưng cái cảnh tượng vừa rồi khiến hắn…..” Ta muốn con trong vòng một tháng, lập tức cùng Như Hồng kết hôn.”
” Kết hôn?” Lạc Mộ Thiên cười to, trong chốc dừng lại, mâu quang lãnh liệt thoáng liếc hai nữ nhân: ” Liền bởi vì vở kịch cha vừa xem?”. Mộ Thiên hiểu rõ cái cảnh tượng vừa rồi khiến lão nhân nghiêm túc có ý nghĩ gì. Mà đó cũng mục đích của hai nữa nhân kia.
” Còn không phải sao chứ?”
” Please, lão nhân, hiện tại là thời đại gì, tư tưởng của ông đang ở cái thời cổ đại nào vậy?”. Mộ Thiên khoa trương thở dài ” Nữ nhân trên giường cùng ta có bao nhiêu, đến bản thân ta còn chẳng nhớ rõ, nếu ai ngủ cùn ta cũng cưới, vậy thì ta pahir cưới bao nhiêu cho đủ?”
” Câm mồm! Ngươi đang nói cái gì? Ngươi đắc ý lắm có phải không?” Lạc Hoằng Viễn đập bàn, mắng lớn.
” Ở bên ngoài, ngươi làm gì cũng không tính, dù sao tất cả cũng đều không phải nữ nhân đứng đắn, ta không quản. Nhưng Như Hồng không giống họ (Tuyết: Chỉ bỉ hơn thôi. Nguyệt *Gật đầu*), nàng là chất nữ của kế mẫu người, là thân thích……”
” Buồn cười! Họ hàng sao thì như thế nào? Nam hoan nữ yêu (Chuyện nam nữ hoan ái ak~) vốn chính là tự nguyện. Huống chi, là cô ta tự mình hiến dâng, ta có cường bạo cô ta sao? Ta còn không tính toán, còn muốn phụ trách cái gì?”
Tỷ Như Hồng thở mạnh.
” Mộ Thiên, con nghĩ Như Hồng là cái gì?”. Làm cô cô, Tỷ Liên không thể không lên tiếng kháng nghị!? Nói khó nghe như vậy.
” Muốn cô ta thành trinh tiết liệt nữ a (Tyết: Bội phục, ca ngươi chửi hay ak~), đừng khiến ta tức cười chết!” Tỷ Như Hồng vốn hào phóng, tốc độ đổi bạn tình so với thay quần áo còn muốn mau.
” Lạc Mộ Thiên, anh…… Anh thật quá đáng, anh sao có thể hiểu lầm em?” Tỷ Như Hồng ủy khuất.
” Hiểu lầm?” Lạc Mộ Thiên nhíu mi.
” Đủ rồi!” Quả nhiên như lời của Tỷ Liên, Mộ Thiên quả thực cực kỳ muốn duy trì cuộc sống độc thân.
” Ta không phải người mù, cùng Như Hồng ở lâu như vậy, cá tính của nàng như thế nào ta lại không biết sa? Nàng là một cô gái nhu thuận, ôn tuần. Hiện tại lại mang đứa con của ngươi. Ngươi lại phỉ báng nàng như vậy. Thật sự quá đáng.”
” Con của ta? Tử lão nhân mắt mù (Nguyệt: Ô hay, ca sao nói thế ). Ôngi đang nói cái gì??” Mộ Thiên đột nhiên ngồi dậy, trong mắt bính bắn ra hàn quang lãnh liệt, hướng đến Tỷ Như Hồng.
Tỷ Như Hồng nhất thời cả người phát run, hận không được muốn trốn vào lòng cô cô.
Tỷ Liên âm thầm nắm chặt bả vai Như Hồng, nàng đã nói trước với Lạc Hoằng Viễn không nên nói đến chuyện mang thai. Không ngờ, Hoằng Viễn vẫn nói ra, nhưng là sự tình đã tiến hành đến bước này, các nàng không thể lùi bước.
Nhìn vẻ mặt của nữ nhân đốc, cùng lão nhân khẩu khí, xem ra Mộ THiên muốn phủ nhận cũng chỉ là lãng phí nước miếng. Hơn nữa, Lạc Mộ Thiên không nghĩ nên nói nhiều làm gì. Hắn đứng lên” Xem, tử lão nhân ông bị hồ ly tinh mê đảo đến độ này. Ta nói cái gì cũng không được…… Nhưng các ngươi đừng quá cao hứng!” Hắn cảnh cáo, nghĩ đến hai nữ nhân ‘Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu’ (Cùng thiên tử lệnh các chư hầu?). Cái chiêu cũ rích từ 800 trước rồi, đối với ta nột chút cũng không có tác dụng. Đứa nhỏ thật dễ dàng có sao? Dù cô có mang thật hay không, ta thấy nên bỏ quách đi. Ta tuyết đối không lấy cô!”
” Vì cái gì?” Tả Như Hồng ngạc nhiên.
” Bởi vì ngươi không xứng!” Mộ Thiên mặc kệ hai nữ nhân, quyết xoay người rời thư phòng.
” Đứng lại!” Lạc Hoằng Viễn hét lớn, quyết định:” Nếu ngươi không chịu trách nhiệm, ta lập tức cùng ngươi đoạn quan hệ cha con! Ngươi lập tức cút khỏi Lạc gia, coi như ta Lạc Hoằng Viễn chưa có đứa con như ngươi!”
” Ông nói thật?” Lạc Mộ Thiên không nghĩ tới lão nhân quyết liệt như vậy, còn dùng cách này để uy hiếp hắn.
” Đúng vậy!” Lạc Hoằng Viễn lần này quyết tâm phải quản giáo đứa con này:” Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng, ngươi luôn tùy tiện, đều là do tài thế Lạc gia nên ngươi mới được mọi người cung phụng. Ta trước kia quá mức phóng túng ngươi, mới khiến cho ngươi mới hơn hai mươi tuổi đã ăn chơi như vậy, chính cốt nhục của mình còn đang tâm từ bỏ!”
” Nghe lời hai nữ nhân này, cũng chỉ tại ông quá hô đồ. Hôn dong lão nhân, có người cha như ông, tưởng ta vui lắm sao?”
“Vậy nghe cho kỹ, hôm nay, khi bước chân qua cánh cửa này, ta-Lạc Hoằng Viễn sẽ không có ngươi, ngươi cũng sẽ không còn người kế thừa Lạc thị, mà chỉ là một kẻ phàm phu tục tử!”
” Còn ông tốt nhất nên rửa mắt chó (Nguyên văn là Cẩu nhãn) sạch sẽ một chút. Ông sẽ phải nhìn tôi thành công hơn giờ!”. Phanh một tiếng, Lạc Mộ Thiên đạp cửa mà rời đi.
Biệt thự xa hoa tọa lạc trên sườn núi, rộng đến mấy trăm thước vuông. Đây là một khu biệt thự cao cấp, đường rộng thênh thang, hai bên đường trồng cây um tùm, bóng mát che rợp cả một vùng rộng. Nơi đây vào mùa hạ thì nóng bức, tán cây tỏa bóng mát, gió thổi nhè nhẹ, mát lạnh khiến người ta lưu luyến không buông. Đến mùa đông, gió thổi rét mướt, giống như hôm nay giá lạnh, cái lạnh buổi sớm thật khiến con người ta rên rỉ than vãn.
Chẳng qua với Tống Thanh Linh, mỗi ngày đều dậy từ năm giờ sáng, chuẩn bị đi học. Nhưng hôm nay, nàng không có tâm trạng mà than vãn, ngủ dậy muộn nửa giờ, nàng nhận thấy không đi nhanh hơn sẽ không vào kịp tiết học đầu của ‘sát thủ’ Trần. Trần giáo thụ đối với thành tích của nàng khá là vừa ý, nhưng thầy ghét nhất là học sinh đi học trễ, nàng thật không muốn vi phạm điều này.
” Hô, lạnh thật!” Thanh Linh chuẩn bị đầy đủ ‘Hạng nặng võ trang’— đầu đội mũ len, cổ quàng khăn, trùm áo khoác dài, hai tay đeo găng vậy mà không khỏi rùng mình. (Nguyệt: Rồi, chị đeo thêm cái khăn, mắt đeo mặt nạ là OK )
Đem tờ báo chí nhét vào hòm thư, nằng lắc đầu, cả người run run. Rồi cố cử động mười ngón tay đang cừng đờ vì lạnh, tiếp tục đạp xe hướng về thùng thư phía trước. Chỉ còn vài nhà nữa thôi, công việc hôm nay sẽ hoàn tất.
” Hắc hưu! Hắc hưu!” Nàng cố gắng đạp xe, muốn vận động một chút cho ấm người. Đáng tiếc, dù thế nào cũng không thấy ấm hơn.
Lạnh quá ah! Từng đợt gió thổi lướt mặt, rét lạnh thấu xương, nàng chịu không được đành dừng xe, chỉnh lại chiếc mũ len đã cũ, vén vén mái tóc, nhìn ông lão đang tập chạy trên đường.
” Lạc bá bá, sớm?” Lão nhân đứng trước mặt nàng là chủ nhân khu biệt thự này. Nagf nghe nói là lão tổng của một công ty nào đó rất lớn. Chẳng qua, ông đối xử với nàng rất thân thiết. Ông cố ý không nói với Thanh Linh thân phận cùng địa vị. Còn nàng cũng không để ý. Nàng biết khu biệt thự này rất xa hoa, ở tại đây, nếu không phải là danh nhâ, thì cũng phải là người có tiến và địa vị. Nàng chỉ là một người giao báo bé nhỏ, cùng lão nhân thật khác biệt, biết nhiều để làm gì? “Sao hôm nay chỉ có bá phụ, Uy bá đâu ah?”
” Lão Uy dạo này tay chân không thoải mái, bá phụ muốn ông ấy nghỉ ngơi nhiều hơ. Cho nên hôm nay, bá phụ tập một mình” Lạc Hoằng Viễn mỉm cười nhìn nàng.
“Thì ra là vậy, hôm nay có gió mùa, Lạc bá bá chỉ có một mình, bá bá nên cẩn thận” Vẫy tay chào, Thanh Linh đạp xe đi.
“Oa, cuối cùng cũng xong!” Gửi báo xong, nàng quay đầu xe, chuẩn bị trở về. Di? Lúc nãy, Lạc bá bá nhìn khỏe mạnh như vậy, sao giờ lại đi đứng lảo đảo thế kia? Không….. Chân nàng bỗng tăng thêm lực, chạy như bay đến gần Lạc Hoằng Viễn. Chỉ vài giây, nàng kịp thời đỡ lấy Viễn Hoằng trước khi ông ngã xuống.
” Lạc bá bá, bá bá làm sao vậy……”
**** **** ****
Tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cửa phòng bệnh.
” Vào đi!”
” Lạc bá bá, hôm nay thân thể tốt hơn chứ?” Cửa vừa mở, Tống Thanh Linh mỉm cuwofi ngọt ngào. Lại nhìn khắp phòng toàn người mặc âu phục sang trọng, quay lại nhìn nàng. Nàng bỗng có chút xấu hổ: “Ah! Cháu không biết bá bá có việc!” Không nghĩ tới bá bá lại ở phòng bệnh bàn việc.
” Di, ra là Thanh Linh, cháu đứng ngoài đó làm gì? Mau vào, bá bá đã làm xong rồi, không sao cả” Lạc Hoằng Viễn rất thích Thanh Linh, vừa thấy là nàng, liền tiện phân phó các trưởng phòng công ty trở về. Mọi người hiểu ý, cũng tiện sắp xếp văn kiện, khom người rời đi.
” Thanh Linh, hôm nay có thời gian đến thăm bá bá sao? Không cần đi học?” (Nguyệt: Ah~ *Ghen tỵ*) Uy bá quản gia ở bên cạnh giường sắp xếp lại tài liệu, hỏi nàng.
” Ân, cháu vừa tan học, cho nên mới đặc biệt đến thăm Lạc bá bá ” Chờ nhân viên rời đi, Tống Thanh Linh mới chậm rãi đi đến cạnh giường, giấu hai tay sau lưng.
” Cháu đang cầm cái gì? Định tặng bá bá sao? Mau đưa bá bá xem!” Lạc Hoằng Viễn tò mò, nhìn tới nhìn lui.
” Cháu……” Nàng cười trừ, lúc này mới đưa hai tay lên, là hoa. “Cháu thấy phòng bệnh hơi buồn tẻ, nên mua ít hoa tươi, làm cho bá bá cảm thấy thoải mái một chút…..” Kỳ thật, Tống Thanh Linh không có điều kiện dư dả kinh tế, chỉ để mua mỗi bó hoa nhỏ này, nàng đã phải dành tiền ăn cả một ngày. Nàng liếc nhìn ngoài của, đống lớn đống nhỏ hoa cùng quà. Lại liếc nhìn bó hoa của nàng, Thanh Linh lại càng ngượng.
” Ân, cháu thật có mắt chọn, hoa đẹp lắm, khiến lòng người sảng khoái gấp trăm lần.” Lạc Hoằng Viễn một chút cũng không chê món quà nhỏ của nàng, lại còn rất cao hứng tán thưởng, liền phân phó Uy bá chuẩn bị bình cắm.
Biết rõ quà của mình không đáng giá, nhưng Lạc bá bá luôn miệng khen ngợi khiến nàng cũng thực vui vẻ. Tống Thanh Linh vui vẻ, còn Uy bá vào phòng tắm cắm hoa.
” Thanh Linh a, cháu đã cứu cái mạng già này, bá bá còn chưa kịp cảm ơn. Đã vậy, còn khiến cháu cất công đến thăm nữa chứ” Lạc Hoằng Biên vỗ vỗ phần giường trống bên người, ngụ ý bảo nàng đến ngồi.
” Lạc bá bá không cần nói như vậy, cháu chỉ tiện tay báo cho người bên Lạc viên. Đó vốn chẳng phải chuyện lớn lao gì, bá bá nói vậy, cháu ngượng.” Tống Thanh Linh nhu thuận, ngồi xuống.
” Chỉ là báo tin sao?” Uy bá từ phòng tắm đi ra, tay mang một bình hoa nhỏ, đặt trên bàn. Cả căn phòng dường như sáng sủa hơ. ” Sáng hôm qua, khi đưa lão gia đến bệnh viện thì nghe bác sỹ nói vốn không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm. Nhờ lão gia đã được cấp cứu một cách kịp thời, chuẩn xác nên mới giữ tính mạng. bá bá nghe người hầu tại Lạc viên báo lại, họ vốn chẳng biết sơ cứu, nên bá bá nghĩ chắc hẳn là cháu, đúng không?”
” Thực sao? Như vậy sao không ai nói cho ta?” Lạc Hoằng Viễn vừa kinh ngạc lại bội phục, nhìn Tống Thanh Linh. Sau khi bệnh cũ tái phát, Hoằng Viễn liền hôn mê, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện. “Thanh Linh, cháu biết sơ cứu sao?”
Gương mặt Tống Thanh Linh càng thêm đỏ hồng, nói:” Cũng không có gì, chỉ là cháu học được ở trong trường. Hơn nữa, viện trưởng cũng bị bệnh tim, nên cũng chú ý. Lần này, có thể áp dụng thật may quá”
” Viện trưởng?” Lạc Hoằng Viễn nghi hoặc, nhíu mi.
” Ân, chính là Hà viện trưởng cô nhi viện đích, biọn cháu đều gọi bà là Viện trưởng mụ mụ.” Tống Thanh Linh thản nhiên nói, một chút tự ti cũng không có. Nagf cũng đã lớn, đã sớm nhận thức mình vốn dĩ không cha không mẹ. Dù sao, thân là cô nhi cũng không phải là lỗi của nàng. Nàng lại tiếp lời: ” Viện trưởng mụ mụ nói cháu là thiên sứ. 18 năm trước, tại của viện, bà nhặt được cháu.”
Lạc Hoằng Viễn trợn to mắt, chân thành nói:” Thanh Linh đương nhiên là thiên sứ, hơn nữa là là thiên thần hộ mệnh của bá bá ni!”
” Đúng rồi, bá bá cũng nghĩ như vậy.” Uy bá cũng liên tục gật đầu.
Hai người bọn họ vốn thực thích Thanh Linh, hiện tại biết nàng là cô nhi. Trong lòngliền thấy càng đau nàng.
Hiện tại mấy người trẻ tuổi đều ưa đòi hỏi, muốn công việc đều là ‘Tiền nhiều, việc ít, gần nhà’. Như việc Thanh Linh giao báo, thật quá vất vả. Bất luận trời mưa, giá rét đều phải làm, đến cảm nam nhi đều không nguyện ý làm. Nhưng Tống Thanh Linh là nữ, đã thân thể gần yếu, nhưng cũng đã làm đã hơn một năm. Hơn nữa mỗi ngày đều cười vui vẻ, chào hỏi mọi người. Coi nhẹ mọi chuyện khổ, làm người ta bội phục.
Tống Thanh Linh tuy nhiên không biết là xuất thân của mình, nhưng không lấy làm xấu hổ. Ngược lại, nàng luôn vui vẻ. Ba người vui vẻ nói chuyện, cười cười, Lạc Hoằng Viễn không nhịn được hỏi Thanh Linh tình hỉnh ở cô nhi viện. Thanh Linh cũng hào phóng tự thuật mọi chuyện vui, buồn ở viện.
Lạc Hoằng Viễn đột nhiên mở miệng, nói:” Thanh linh, cháu không có cha, bá bá lại không có con gái, không bằng làm con gái bá bá được không?”
Uy bá ngạc nhiên, lập tức gật đầu tán thành” Chủ ý này được, Thanh Linh mau gật đầu, lão gia thích cháu. Nguyện ý nhận cháu làm con gái là phúc khí của ngươi, mau đáp ứng ba!”
” Nhưng là……” Trong thời gian ngắn, nàng ngây dại, không biết nói gì. 18 năm làm cô nhi, Tống Thanh Linh theo không nghĩ tới, tự nhiên nàng sẽ có cha nuôi!
” Sao vậy! Lão gia tốt lắm, sẽ không bạc đãi cháu, mau quỳ xuống, cúi đầu.” Tống Thanh Linh không vội, Uy bá còn vội hơn nàng. Quả thật, đâu phải ai cũng có được cơ hội này!
” Cháu không phải là sợ bị Lạc bá bá bạc đãi, chính là……” Nagf sợ hãi, nói tiếp:” Lạc bá bá là người có địa vị xã hội cao, cháu…… Cháu cái gì cũng không có….. Hay là thôi, cháu không xứng với……”
Lạc Hoằng Viễn càng nghĩ thấy chủ ý này được, ông thật là rất thích Thanh Linh, nàng vừa có trí tuệ, lại ôn nhu, lạc quan.
” Nói bậy! Cái gì mà xứng với không xứng. Mặc kệ, cháu đã cứu mạng bá bá. Làm gì có chuyện đó?” Hoằng Viễn ngừng lại, cố ý nói:” Hay cháu thấy lão già này không đáng đẻ cháu gọi một tiếng ‘Cha nuôi’?”
” Không phải như vậy! Lạc bá bá uy nghiêm, lại có khí phách, cháu đâu dám xem thường? Cháu chính là…… Chính là……” Lạc Hoằng Viễn tuy đã một thân đầu bạc, nhưng lại càng khiến ông uy nghi, lại thập phần khí thế. Dù đánh chết nàng, Thanh Linh cũng không dám nói Hoăng Viễn là một lão già.
Nhìn vẻ mặt Lạc Hoằng Viễn vẫn không tin, còn ẩn chứa ảm đạm, buồn râu, nàng hít thở một ngụm lớn, hai chân khuỵu xuống, quỳ gối đối diện Lạc Hoằng Viễn: “Cha nuôi, xin nhận của Thanh Linh một lạy”
” Được được được, thật tốt quá. Lão uy, mau giúp ta phù thanh linh lên!”
Lạc Hoằng Viễn cười to.
Uy bá đnhận lệnh, vội vàng nâng Tống Thanh Linh dậy.” Ở Lạc viên, chúng ta ít người, giờ có thêm tiểu thư thì nhất định sẽ náo nhiệt hơn đi.”
Phòng bệnh vốn trầm buồn, giờ đây tràn ngập tiếng cười lanh lảnh…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.