Cực Phẩm Ác Nam

Chương 4:




Tắm xong, Tống Thanh Linh dùng khăn tắm bao lấy thân thể mềm mại nhu mỹ. Nàng nhìn chăm chú cách tay đầy ứ thanh, nhìn có chút đáng sợ. Nàng biết da nàng vốn nhạy cảm, so với người thường rất dễ bị thâm tím. Vết thương vốn chẳng đáng lo ngại, tuy nhìn có chút đang sợ, cho nên…… ” Hi, tắm nước ấm xong thật thoải mái nga~”
Cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, hơi nước bốc lên trắng xóa, Tống Thanh Linh mỉm cười đứng giữa màn sương, nhẹ nhàng bước đi, dáng người thanh tân thoát tục, như tiên tử lạc phàm.
Nàng thoát bỏ khăn tắm trùm đầu, mái tóc hơi ẩm, mềm mại đen thùi, làn da hồng nhuận tuyết nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo.
Nàng thở nhẹ, ngước nhìn về phía trước, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Thân ảnh vĩ ngạn- Lạc Mộ Thiên đang đứng dựa tường. Chỗ hắnđứng cách nàng khoảng chừng có năm bước chân. Đoi mắt sắc nhọn khóa chặt trên thân thể nàng, mắt hắn hừng hực lửa, nhìn chăm chú cơ thể àng, đến cánh tay bạch oánh nhuận băng cơ ngọc. Một cổ lửa nóng quen thuộc xao động nhanh chóng từ hạ phúc truyền khắp cơ thể, hắn lập tức xã định—
Hắn muốn nàng!
” Anh…… Anh sao lại ở đây?” Tống Thanh Linh ngây người, ánh mắt hắn làm nàng nhớ đến mình đang ở trần. Nàng kinh hoàng, lập tức hai tay ôm chặt lấy.. Gương mặt ngượng ngùn ửng đỏ càng kiều nhược, khiến người ta có cảm giác muốn ôm lấy.
” Bình thường nhìn dáng cô em bé nho, gầy yếu, cứ ngỡ chỉ có tay chân dài (Qua niêm người phương Đông là lưng dài mới đẹp) vậy mà tấm thân suốt ngày áo sơmi, quần bò nhìn cũng tạm được. Sách sách sách, coi bộ hình như ta dã bỏ qua cái gì……” Ánh mắt cuồng dã lướt qua thân ảnh kiều nhược, Lạc Mộ Thiên cảm nhận hạ phúc càng xao động như con ngựa hoang cố thoát cương, làm hắn khó chịu cực kỳ.
Bước đi đến gần àng, vẻ mặt hắn đầy quỷ dị.
Tống Thanh Linh càng kinh hãi, hoàn toàn không biết hắn định làm gì, nhưng trực giác nữ tính mach bo nàng nên lùi lại càng tốt, cách hắn mười vạn tám ngàn dậm.
” Cái gì nhìn được, ta không hiểu anh đang nói cái gì, anh, anh…… Đừng qua đây.” Nàng lảo đảo lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm nhẹ vào bức tường ẩm ướt. Nàng phát hiện mình đã không còn đường lùi nữa rồi! Hai tay ôm ngực, nàng hét lớn:” Tránh ra, đừng chạm vào ta!”
” Ta lại càng muốn chạm vào em thì thế nào?” Lạc Mộ Thiên đi vào phòng tắm, kéo hai tay àng để trước ngực hắn, đôi môi lướt nhẹ qua bàn tay. Làn da thủy nộn, mềm mại như tơ khiến hắn nhíu mi. Ân, so với tưởng tượng lại càng hoạt nộn mềm mại!
” Sao anh có thể như vậy! Ta……” Cảm xúc như ddienj giật từ đầu ngón tay truyền khắp tứ chi bach hải, len lỏi vào thâm tâm khiến tim Tống Thanh Linh đập mạnh, nàng cố phản kháng:” Không cần, anh……”
Tay hắn nâng cằm nàng.
” Không cần? Ta cho em một cơ hội để ‘Ma tước biến phượng hoàng’, cô em còn không nắm chắc, gia vẻ thanh cao làm gì? Bổn nữ nhân!” Hắn làm sao có thể chấp nhận chuyện bị người ta từ chối, mặc kệ, hắn nhanh chóng hôn lên đô môi đỏ mọng.
” Không cần!” Tay nhỏ bé lập tức che miệng hắn:” Ta không phải ma tước, cho nên không muốn biến phượng hoàng. Ta thực không cần, xin anh, anh…… Anh đi tìm người khác đi!”
” Không kịp rồi!” Hắn nắm chặt tay nàng, nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại kia. Nụ hôn cường dã, dầy cường hãn, mạnh mẽ hút lấy vị ngọt của nàng.
Tống Thanh Linh không chống cự được, nàng chỉ cảm thấy như linh hồn của mình bị hắn cuốn hút….. Nàng không thể thở nổi, cơ hồ là dán chặt vào người hắn, mệt mỏi tựa vào hắn.
Đôi mắt tà ác đánh giá tất cả:” Trong nhà có có sẵn mĩ vị, để làm chi canh ba nửa đêm đi ra ngoài săn thú?”
Nàng thở dốc, cố ổn định hô hấp, mĩ vị? Nàng là người mà, sao hắn có thể…… Khinh người quá đáng! Nàng tức giận giương mắt, nhìn sâu vào mắt hắn. Đôi mắt hắn nòng cháy, tràn ngập lửa khiến nàng khổng khỏi kinh ngạc, thở mạnh, cả người bỗng run rẩy…
” Anh, anh, anh…… Không phải anh nói ghét ta sao? Cách đây một lúc, anh còn……” Tống Thanh Linh biết nàng trong mắt hắn thì cùng lang cẩu, không có gì khác biết lắm.
” Lúc trước là lúc trước, hiện tại ta thay đổi chủ ý!” Một câu dễ dàng rũ bỏ toàn bộ các hành vi đã làm, bạc môi gợi cảm đắc ý cười:” Cô em rất thành công khiến ta chú ý, ta quyết định…… Tôi muốn em!” (Lúc đầu định để là ‘anh’ nhưng chắc ko nên, để sau khi hai anh chị ấy XXOO đã *long lanh*)
Ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng cổ, tiếp tục du di xuống bả vai. Hắn chợt phát hiện, hắn chỉ vừa nhẹ nhàng chạm vào làn da ngọc phu liền biến màu đỏ ửng. Rất mẫn cảm! Hắn chậm rãi, cười đầy tà mị, ngón tay ái muội càng lướt nhanh xuồng dưới…… Tới gần chiếc khăn tắm.
” Anh muốn ta?” Nàng khẽ rên, trừng mắt nhìn hắn, có cảm tưởng trên đầu của hắn đột nhiên dài ra hai sừng (*Giơ tay* Ta biết, là dê mọc sừng 凸(¬‿¬)凸)
” Đúng vậy! Tôi muốn em……” Lạc Mộ Thiên không cần hỏi cũng biết nàng không hề có kinh nghiệm, ăn nàng chỉ sợ hơi phiền, chẳng qua……
Nàng thanh tân trĩ nộn, là loại người hắn chưa chạm qua bao giờ, trong khoảnh khắc, hắn bỗng thấy hứng thú.
Hắn đắc ý cười khẽ:” Nhiều năm qua, ta ngoạn nữ nhân không hào phóng nhiệt tình, thì cũng là thành thục vũ mị, lâu lâu cũng thấy chán. Vừa vặn em thanh tân nhã trí ta chưa chạm qua, khiến ta nhất thời hứng thú. Yên tâm, ta vốn dĩ hào phóng, đối xử nữ nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ cần em hầu hạ ta thật tốt, tiền tài, trang sức, quần áo cũng không thành vấn đề.” (Ta thật sự rất muốn chém mất tên nói ntn)
Lờ lẽ vô sỉ mà hắn cũng có thể nói được sao! Tống Thanh Linh lạnh lùng trừng mắt hắn. Kỳ thật không nên kinh ngạc, nghĩ cha nuôi từng kể, nàng đã sớm biết hắn , có bao nhiêu yêu tà ác, mi lạn mới đúng.
Tức giận khiến nàng quên đi khi Mộ Thiên có bao nhiêu đáng sợ, tay nhỏ dùng sức đẩy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện đầy chán ghét, nói:” Anh mau tránh ra, tự đại trư, bổn tiểu thư tứ chi kiện toàn, tiền ta sẽ tự mình kiếm a! Ai cần tiền của anh…… Ngô……” Cái miệng nhỏ nhắn lại bị ngăn.
Lạc Mộ Thiên vốn là thiên chi kiêu tử, muốn cái gì là sẽ có cái đó, nữ nhân cũng như thế. Khí thế trác tuyệt bất phàm, quý khí mê người cùng bề ngoài tuyệt hảo, khiến hắn cho dù có mất đi gia tộc chỗ dựa thì cũng có thể nhờ nữ nhân ăn hương uống lạt.(OMG, anh là giai b**? Thiên ca: Lườm) Mà tung hoành tình trường nhiều năm, hắn chưa từng gặp một người đán bà nào, không….. Một cô gái nào lại ngốc như nàng!
Lạc Mộ Thiên cuồng dã hôn lên miệng nhỏ nhắn, khiến nàng đâu đến nhíu mày, nắm tay đánh lên ngực hắn. Mộ Thiên không để ý, đầu lưỡi cố mở khớp hàm nhưng nàng cứ y y ngô ngô, giãy dụa không chịu há miệng.
Hắn lập tức cởi bỏ khăn tắm trên người, bàn tay nắm một bầu ngực, ra sức khiêu khích. Nàng thở dốc, mắt trừng lớn, mở miệng hét lên thì đầu lưỡi hắn nhanh chóng tiến vào công thành đoạt đất……
” Không cần! Anh…… Không thể……” Nàng đẩy đầu hắn ra, hô hấp rối loạn, bầu ngực trắng nõn nà phập phồng, khiến đỉnh hoa càng hồng đỏ mê người khiến hắn chịu không nổi hấp dẫn, cúi đầu nuốt lấy.
Cả người Tống Thanh Linh run lên, thở mạnh một hơi, kịch liệt sung sướng thoáng chốc bao phủ kháp cơ thể, nàng khó khăn rên rỉ:” Anh…… Không thể đối xử với ta như vậy…… A…… Không thể……” Hai tay nàng ôm lấy đầu hắn, chẳng biết phải đẩy ra hay là phải ôm lấy.
” Không thể? Em muốn ta buông ra?” Hắn thì thầm, vùi đầu vào bộ ngực của nàng thổi khí nóng
Lạc Mộ Thiên như đứa trẻ ra sức mút lấy bầu ngực ( *Phụt* Máu mũi *Xỉu lần 1), ma thủ không hề nhàn rỗi, xoa nắn khiêu khích cơ thể nàng. Đôi tay dần đi xuống đùi, ngón tay thuận lợi xuyên vào nơi nữ tính bí mật……
” Ta…… A…… Không……” Nàng cắn chặt môi, cố ngăn lại tiếng rên rỉ. Đột nhiên như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, cả người run lên, nhanh chóng khép lại chân, nhưng tay Mộ Thiên thành công chen vào giữa hai chân.
” Không cái gì đây? Ân……” Hắn chậm rãi rút ngón trỏ, ánh mắt nàng mê mông nghi hoặc, đầu lưỡi ái muội khẽ liếm, tà ác cười. Thanh âm khe khẽ bên tai khiến đầu óc nàng như chìm trong màn sương mờ đục:” Em ướt quá rồi…… Ta biết em đã chuẩn bị tốt lắm, em cũng muốn.” (Chỗ này bạn dịch thoát nghĩa, chắc không đúng với bản gốc lắm, mong mọi người thông cảm)
Khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc, hồng thấu, nàng xấu hổ đén mức hận không thể tức khắc thổ độn tới nơi xa tận chân trời góc biển:” Ta…… Không……” Cái miệng nhỏ nhắn hết mở ra lại, ngậm vào khó nói nên lời.
” Đừng khẩu thị tâm phi!” Không vui phiết miệng, Lạc Mộ Thiên rất nhanh bỏ hết bộ quần áo. KHuôn mặt tuấn tú càng hồng đỏ, ánh mắt đầy lửa dục vọng. Nàng không ngừng cự tuyệt làm tính nhẫn nại của hắn hoàn toàn biến mất. Mộ Thiên tức giận, thân thể rắn chắc to lớn đè ép cơ thể nàng, cơ hồ đêm nàng dán chặt lên tường. Vật nam tính cương cứng cọ xát đóa hoa mềm mại.
Nàng giật mình, hạ thân truyền đến cảm thụ kỳ lạ, tựa hồ khát cầu cái gì.
” Chúng ta…… Không thể…… Anh…… Là anh trai……” Nàng cực lực cố lấy lại lý trí, bất an vặn vẹo thân thể nhu nộn, mềm mại. Khuôn mặt thống khổ lại vội vàng, thân thể như đứng trong biển lửa, mồ hôi túa ra đầm đìa.
” Câm mồm! Ta không có em gái như cô, cô cũng không xứng làm em ta, không được gọi ta là anh trai! Là lão nhân hoa mắt, mới nhận cô về làm con gái nuôi, ta không thừa nhận.” Hắn khinh thường mắng, tăng nhanh lực đạo, khiêu khích.
Ba chữ ‘Không tư cách’ này như thấu tâm nàng, khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng bệch, vô lực giãy dụa. Đúng rồi! Nàng cười khổ, nàng chẳng qa chỉ là đứa con gái cha mẹ ruồng bo, bằng cái gì mà trở thành nữ chủ nhân nhà giàu vọng tộc?
” Nhưng…… Nhưng ta đối anh như anh trai ruột……” Nàng suy yếu, chống đối lần cuối.
Nhìn dung nhan trắng bệch, Mộ Thiên có chút…… Đau lòng? Nhưng lập tức trấn định lại, hừ! Nàng vốn dĩ không phải là em gái hắn. Loạn luân? Hắn không có hứng!
Vòng cánh tay ngọc qua cổ, hai tay nâng cái mông tròn trịa:” Thì tính sao? Ta cũng không yêu cầu em phải làm vậy. Ta một chút cũng không hi vọng em nhìn ta như với anh trai. Quả thật ta muốn em đem ta trở thành……” Hạ thân đột nhiên thúc mạnh vào, lập tức hôn lên môi, chặn lại tiếng thét. Vật cứng rắn lập tức xuyên thấu chướng ngại, lập tức tiến vào nơi sâu nhất……
” Nam nhân của em.”
Một cổ đau đớn xé rách từ hạ thân truyền đến khiến cả người Tống Thanh Linh run rẩy, vô lực kêu khóc:” Nhưng nam nhân bình thường cũng sẽ không đối xử với tanhư vậy……”
” Cho nên, ta không phải nam nhân bình thường.” Hắn không để ý đầu đầy mồ hôi, thương tiếc hôn đi nước mắt nàng, hai tay mềm nhẹ vuốt ve cơ thể nàng:” Ngoan, lần đầu tiên đều là như vậy, về sau sẽ không đau.”
” Ngươi quả thực so với ác ma còn tà ác!” Nàng nghẹn ngào. Đau đớn hơi giảm bớt, nàng liền vung tay báo thù.
” Ta biết!” Ta càng tà ác hơn nữa! Có khí lực đánh người? Vậy thì….. hắn sẽ không khách khí. Bạc môi gợi cảm cong lên, lặng lẽ trừu động.
” Không cần, đau lắm!” Tống Thanh Linh nức nở, tay nhỏ lập tức ôm lấy vai hắn, không cho phép hắn cử động thêm.
Cố gắng lâu như vậy, hiện tại là thời điểm hưởng thụ thành quả , sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho?
” Hư…… Sẽ không đau, đau cũng đã qua rồi, lại đến……” Buông hai tay bé nhỏ ra, cố định lại trên tường, hắn chậm rãi rút ra, lại mạnh mẽ đẩy vào.
” A……” Nàng thét lên, nhưng không bén nhọn như trước nữa……
Mộ Thiên thở dốc, cảm thấy u huyệt nhu nộn bao vây lấy vật đang cương cứng.
” Ác…… Em nhỏ quá…… Còn…… Đau sao?” Hắn cắn răng, cố nhịn cảm giác dục vọng bùng nổ , mồ hôi túa ra. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra dịu dàng đến vậy, vốn dĩ hắn chẳng bao giờ chịu để ý đến bạn giường cảm thụ.
Nàng thở hắt ra, bỗng nhiên thấy dễ chịu hơn. Mày cũng giãn ra, nhanh chóng liếc nhìn Mộ Thiên:” Không…… Đau.”
Hoàn hảo, nếu nàng vẫn còn đau, thì hắn cũng đành coi như chưa nghe rõ, năm giây tạm dừng đã là cực hạn. Hắn thân yêu hôn nhẹ nàng mội cái, hai tay ôm eo nàng, thúc mạnh, mỗi lần đi lên lại càng mãnh liệt va chạm……
Nàng cắn chặt môi, nhưng không thể cố kìm nén mà rên rỉ. Đùi càng chặt lấy hông hắn, mười ngón tay bấu chặt lấy vai, khiến thân thể hai người càng dính chặt. Khoái cảm càng rung động mãnh liệt, lan khắp cơ thể……
” A!” Nàng mệt mỏi, ngất đi.
Lạc Mộ Thiên lập tức đỡ lấy cơ thể nàng, ấn nàng sát tường, tiếp tục động thân…… Cho đến khi dục vọng nóng cháy bắn vào cơ thể nàng, hắn mới dừng lại.
Hắn thở dốc, chân run run. Mộ Thiên thấy cả người Thanh Linh ướt đẫm mồ hôi, ấn nút. Lập tức nước từ vòi sen chảy ra, bốn phía mịt mù. Mộ Thiên tắm rửa, xóa sạch thân thể đầy mồ hôi.
Hắn không nghĩ tới nàng có thể thỏa mãn hắn như vậy! Cũng có khi, bởi lẽ nàng khiến hắn có một cảm tình chưa có từ trước tới nay, chẳng qua…… Lại hôn nàng một cái, hắn mỉm cười nhún vai, nữ nhân tồn tại vốn là vì để thỏa mãn nam nhân dục vọng. Đối với nữ nhân có thể thỏa mãn hắn, Mộ Thiên luôn luôn rất sủng ái, cho nên hắn tự nhiên cảm thấy tôn trọng nàng.
Tắm qua, Tống Thanh Linh dần dần khôi phục ý thức. Đôi môi sưng mọng, cơ hồ có còn phiếm tơ máu. Chớp chớp mê ly thủy mâu, mờ mịt vô tội nhìn Mộ Thiên, nàng tựa hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bộ ngực sữa tuyết trắng mê người phập phồng hít thở, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt hắn, thanh lượng hắc mâu chuyển thâm……
Vừa mới tỉnh dậy, Tống Thanh Linh không hề nhớ đến tấm thân trần, chỉ thấy ánh mắt đầy lửa của Mộ Thiên nhìn chằm chằm, toàn thân nàng bỗng nóng lên, nàng kháng nghị:” Anh…” Chưa dứt lời đã bị hắn chặn lại.
Khăn tắm rới xuống đất, Mộ Thiên một tay thân trọng ôm lấy nàng, nàng cảm thấy mềm nhuyễn như búp bê, sợ đến mức thở mạnh, lập tức vòng tay qua cổ hắn. Nàng sợ ngã, ôm chặt lấy hắn, tránh mất mạng nhỏ.
” Anh…… Anh còn muốn làm cái gì?” Trí nhớ nhanh chóng trở lại, đôi mắt tà ác mà quen thuộc lập tức thu hút mọi sự chú ý của nàng.
” Đều đã qua rồi, em cũng đừng nói mấy lời ngu ngốc làm anh giận.” Mộ Thiên cắn một ngụm lên đôi má mềm mại, Nàng kêu “Ai!’ một tiếng, trợn mắt nhìn.
Bạc môi gợi cảm động lòng người nhếch lên tạo thành một nụ cười tà mị, hắn cởi bỏ khăn tắm, vứt lên giường. Ga trải giường đỏ sậm càng khiến tấm thân trong suốt, mịn màng. Hai tay nhanh chóng sờ soạng đôi chân, chẳng để ý mình lõa thể, ánh mắt tham lam hưởng thụ ‘thuộc địa’.
” Anh…… A…… Không biết xấu hổ, không cho xem!” Nàng nhanh chóng vơ lấy chăn, bao quanh thân thể. Bỗng chốc cảm nhận đau đớn toàn thân khiến nàng nhớ lại hình ảnh kích tình lúc trước. Khuôn mặt xinh đẹp dần ửng càng mê người.
Đôi mắt sáng như ngọc lưu li nhìn trái rồi phải, nhưng không dám nhìn thẳng vào thân thể cao lớn.
” Che cái gì! Toàn thân em có nơi nào mà anh không sờ, không hôn qua?” Mô Thiên thoải mái ngồi xuống, kéo tấm chăn.
Thanh Linh nghe vậy, nhẹ giọng nói:” Anh…… Có thể đáp ứng với em một cái yêu cầu được không?”
Đến đây…… Một cảm xúc chán ghét lan tràn khắp tâm trí LẠc Mộ Thiên, giảm hết nỗi vui thích của hắn. Hắn nghĩ nàng khác biệt, không nghĩ….. Thất vọng nhưng rồi hắn lại nhẹ nhàng thở ra, cũng tốt nếu như vậy thì hắn cũng không có cảm giác ăn năn vì hành động ép buộc vừa rồi.
Nữ nhân đều là động vật tham lam lại phu thiển, dùng thân thể để có thể thỏa mãn được vấn đề vật chất, nhưng nàng muốn cái gì? Quần áo, trang sức…? Nàng làm hắn vô cùng thỏa mãn, vậy thì Mộ Thiên cũng sẽ hào phóng tất cả.
Khóe miệng gợi lên nụ cười đùa cợt hồ độ, ngón trỏ khẽ lướt qua đường cong:” Nói đi, em muốn gì?” Mộ Thiên không nên cảm thấy thất vọng mới đúng, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Như vậy hắn có thể tùy ý đùa cợt trên thân thể nàng.
Hắn không chú ý những biến đổi trên gương mặt nàng, một mình đắm chìm trong suy nghĩ:” Em muốn anh có thể….. quên hết việc này!”
” Quên?” Câu trả lời của nàng thật ngoài những điều hắn dự kiến, khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn không tin tưởng, lặp lại:” Quên việc giường chiếu này sao? Đây là điều em yêu cầu?”
” Đúng vậy, dù sao đối với anh, chuyện này cũng không khó gì, đúng không?” KỲ thật nàng có khi không nói ra, thì hắn cũng sẽ làm như vậy thôi. Nàng đâu có quên hắn có nhiều nữ nhân như vậy.
” Vì sao? Nói rõ ràng!” Mộ Thiên lạnh lùng yêu cầu, như hồ nước lạnh khiến nàng ứng phó không kịp.
Nàngn vì sao có thể lạnh lùng với hắn như vậy? Chẳng lẻ nàng ghét hắn rất thô lỗ, làm đau nàng? Hay là vừa rồi nàng không có đạt tới cao trào? Không thể nào!? Hắn đột nhiên cảm thấy nam tính tự tôn đã bị khiêu chiến, điều mà từ trước đến giờ chưa từng có:” Em chê ta vừa rồi quá thô lỗ? Điểm ấy ta có thể lập tức thay đổi, chúng ta……” Hắn xoay người đè lên người nàng, lập tức dùng hành động chứng minh.
” Không phải!” Hắn kinh hoảng, khinh kêu:” Em không nghĩ muốn cha nuôi biết mà thôi.”
” Anh đã trưởng thành rồi, muón cùng ai trên giường thì làm, lão nhân làm sao quản được?”
” Cha nuôi không quản được anh, nhưng nếu ông biết chúng ta…… Ông nhất định sẽ thực thất vọng.”
” Vì sao?” Mộ Thiên khó hiểu nói, hoài nghi khắc rõ trên đôi mắt nâu:” Không lẽ, lão ta đối với em…..”
Tống Thanh Linh lập tức che miệng hắn, không cho hắn có cơ hội nói a những lời vũ nhục cha mình.
” Anh đừng loạn nghĩ, cha nuôi và em chỉ có tình cảm cha con mà thôi. Em biết, em không đủ tư cách, Ngươi không thể miên man suy nghĩ, cha nuôi cùng ta trong lúc đó chỉ có phụ nữ loại tình cảm, cũng biết anh vốn dĩ không tin, nhưng đấy là sự thật. Cha nuôi luôn coi em như con ruột.” Thanh Linh khép mắt, tiếp tục:” Anh muốn cùng ai lên giường, dù sao ‘Trời cao, hoàng đế xa”, cha nuôi cũng là ‘Mở một con mắt, đóng một con mắt’ cho qua chuyện. Nhưng nếu biết chuyện của anh và em,….. Ông nhất định sẽ rất đau lòng, chắc sẽ đòi lại công bằng cho em.” Có thể là khách khí, nhưng nói đến mức đọ cưng chiều của Viễn Hoằng đối với nàng, ông nhất định sẽ làm như vậy.
Gặp khuôn mặt Lạc Mộ Thiên bỗng trầm xuống, nàng lại nói tiếp:” Em biết anh không nghĩ muốn chịu trách nhiêm cái việc này, hơn nữa em cũng không có ý định đó. Nhưng cha nuôi có lẽ không nghĩ như thế, không chừng chuyện 10 năm trước sẽ lại diễn ra. Nhưng hiên giờ, cha nuôi cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt như trước, em cũng không muốn vì em mà khiến cha con anh lại hiểu lầm. Ai biết ông có thể chịu được thêm 10 năm nữa hay không, cho nên….. Quên đi, đều là tốt cho cả hai chúng ta.”
Nhìn đôi mắt chân thành của nàng, trên thương trường, luôn là người có đầu óc sắc bén, Lạc Mộ Thiên rốt cục hoàn toàn tin tưởng nàng không có ý đồ làm mấy chuyện mời ám gì, thật lòng coi trọng lão nhân. Chẳng qua……
Một khi nàng đã tự nguyện hy sinh, hắn thật sự không phải khách khí, đúng hay không?
Có tiện nghi mà không chiếm, thật sự không có sắc thái phong lưu bổn công tử hắn.
” Chính là……” Mộ Thiên tà tà cười, bàn tay trên mặt bụng lại bắt đầu du di.
” Chính là?” Nghe được hắn đang do dự, nàng quá tức giận, căn bản không chú ý tới đôi tay quá phận. Người này quả thực vô sỷ, chiếm tiện nghi còn….. Nàng không vui, nói:” Anh có điều kiện?”
” Cũng không tính là điều kiện, anh ta muốn biết, biểu hiện vừa rồi……” Hắn cố áp chế vật nam đang căng cứng, chạm nhẹ dưới thân nàng, ám chỉ:” Cảm tưởng như thế nào, vừa lòng?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ, nàng ấp úng không nên lời lời. Mộ Thiên lập tức đắc ý cười to.
Tống Thanh Linh thẹn quá hóa giận, nói:” Sắc trư, cười cái gì! Không phải đã nói muốn anh quên đi rồi sao? ĐỪng có cảm tưởng của người ta!”
” Không hẳn, lầu ba là thiên hạ của anh. Anh không cho phép, ai dám quấy rầy? Chỉ cần bọn mình cẩn thận một chút…..” Nhiệt khí thổi vào tai nàng, khiến Thanh Linh toàn thân chấn động, một cảm giác quen thuộc dưới thân lại khơi lên:” Lão nhân không có khả năng biết chuyện của chúng ta, làm gì phải như vậy? Chúng ta có thể……”
” Không đúng, không thể! Lần này là ngoài ý muốn, tuyệt đối không có lần thứ hai. Bên ngoài có rất nhiều nư nhân hoan nghênh anh. Anh muốn ai mà chẳng được, không ai dám cản anh. Nhưng chắc chắn không có em. Làm rõ một chút, xin anh đừng trêu chọc em nữa!”
” Em không cần ta!?” Mộ Thiên nhíu mi, thật sự là một đáp án rung động nha! Hắn cũng không nhớ rõ chính mình từng hỏi qua nàng đồng ý. Cảm giác dưới hạ thân khiến kiên nhẫn của hắn mất sạch. Hắn cúi đầu hôn nàng, không muốn đấu võ mồm nứa. Đợi quá lâu rồi, cơn dục vọng khiến hắn kinh hoàng thất sắc càng mạnh mẽ.
Nàng sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được, hắn nói muốn thì nàng nên chuẩn bị tốt thân thể được tắm rửa sạch sẽ, chờ đợi hắn tùy thời ‘Gọi về’.
Chỉ có chuyện hắn không cần nữ nhân, chứ không có nữ nhân không cần hắn!
Ngày mai ta đi thi thử chắc là không có truyện, nếu có thì sẽ là Tổng tài >_
” Thanh Linh!”
Tống Thanh Linh vừa quay đầu lại, thấy Nhạc Hiểu Thần vẫy tay gọi nàng. Nàng cũng vẫy tay, quay đầu nhìn thầy giáo Âu.
Âu Lẫm Đức nhìn bộ dạng đáng thương, nhịn không được cười thành tiếng. Chỉ gõ nhẹ đầu nàng một cái:” Tác quái!”
” Đau a, thầy!” Tống Thanh Linh ôm đầu, một người vợ đáng thương.
” Tính, hôm nào lại tìm thời gian để thảo luận vậy!”
” Cảm tạ thầy giáo Âu đại ân đại đức!”
Âu Lẫm Đức lại gõ nàng một cái rồi mới đi.
Tống Thanh Linh nhu nhu đầu, đi đến gần Nhạc Hiểu Thần đi đến. Nàng lại dùng vẻ mặt ảm đạm:” Lại đánh nát một mảnh tình?”
” Không có biện pháp, lòng mình chỉ có một. Bọn họ cũng rõ mình đã có vị hôn phu, mà còn dám thổ lộ, bị cự tuyệt cũng là đương nhiên.” Nhạc Hiểu Thần nhún vai, vô tình nói.
Nhạc Hiểu Thần dáng người nhỏ nhắn, tóc vũ mị, khuôn mặt xinh xắn. Tuy nhiên, vừa vào đại học đã bị nam sinh viên khoa ‘Đính’ rồi, nhưng những người ái mộ vẫn tiến lên thổ lộ.
” Hoắc Chi Giới đáng giá để cậu buông tha cho cho nhiều thứ như vậy sao?”
” Đương nhiên!” Nhạc Hiểu Thần không chút do dự gật đầu. Vừa nói tới âu yếm Hoắc Chi Giới, mặt nàng phát ra vô số hào quang hạnh phúc không dấu được, mà nàng cũng không muốn che dấu.
” Di, đều đã tan học lâu như vậy, sao cậu vẫn chưa về? Hôm nay không đi hẹn hò sao?”
” Ân, mấy ngày nay Chi Giới xuống Nam Bộ, không ở tại Đài Bắc.” Nói tới đây, nàng đột nhiên vội vàng nói:” Ngươi biết không? Triệu San San nha!”
” Làm cái gì?” Tống Thanh Linh mờ mịt.
” Đương nhiên là làm……” Cuối cùng một từ ‘tình’, nàng nhỏ giọng.
Tim Tống Thanh Linh nhảy dựng.
Còn chưa hết lời, Nhạc Hiểu Thần lại thở dài nói:” Triệu San San dũng cảm quá, thật khiến người ta hâm mộ!”
” Hâm mộ?”
” Cậu không thấy sao chứ?” Tống Thanh Linh không kịp trả lời, Nhạc Hiểu Thần lập tức lại vỗ đầu:” Tính, mỗi ngày cậu làm việc kiếm tiền mệt chết rồi, sao còn có thời gian để ý mấu chuyện phong hoa tuyết nguyệt này. Hơn nữa cậu cũng không có bạn trai, đến cả người thầm thích cũng không có. Hỏi cậu vấn đề là mình không đúng. Chẳng qua……” Vẻ mặt hưng phấn nhìn Tống Thanh Linh:” Mình sẽ không làm vậy. Chi Giới không phải là loại người tùy tiện, cho nên mình cũng không có ý định làm như vậy.” Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng nàng cũng không có dũng khí lớn như thế.
” Chuyện này là Triệu San San tự mình nói?” Thấy Nhạc Hiểu Thần gật đầu, Tống Thanh Linh không khỏi cảm thán:” Nàng thật khiến người ta kinh ngạc.”
” Hi, cậu không tháy những nữ sinh đứng xung quanh nghe nàng kể chuyện đâu. Mắt các nàng đều trừng lớn, còn gương mặt thì, phải nói là cung ma quỷ không khác biệt lắm.”
” Không thể tin được là mọi người…!” Một đống nữ sinh!? Tống Thanh Linh bất đắc dĩ lắc đầu.
” Này cũng là một loại hiểu biết thôi. Dùng lần đầu trải nhiệm, thjaat hơn những bài học trong sách giáo khoa nhiều! Nghe nàng kể càng lúc càng thú vị, đến mình cũng phải tò mò.”
Tống Thanh Linh hoảng sợ, khẩn trương nói:” Cậu đừng làm loạn nha, việc này không thể tùy tiện nói giỡn……”
Nhạc Hiểu Thần cười thành tiếng:” Mình chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, cậu tưởng là thật sao? Hơn nữa đã làm thì bề ngoài biểu hiện rất rõ, mà mình cũng không mạo hiểm nếm thử trái cấm!”
” Nhận rõ được?” Sắc mặt Tống Thanh Linh trắng bệch.
” Ân, San San nói những người có kinh nghiệm đều có thể dễ dàng nhận ra. Chẳng qua nàng vừa vào cửa đã bị mẹ đuổi đánh.” Nhạc Hiểu Thần không phát hiện ra hành động của Tống Thanh Linh có gì đó hơi khác lạ, nàng liếc nhìn đồng hồ:” A, thời gian quá nhanh thật, đã năm giờ rồi. Thanh Linh, tối nay cậu không có đi dạy, có muốn tới nhà mình ăn tối không? Cha mẹ mình rất nhớ cậu đấy!”
” Không được!” Lời vừa thốt ra, nàng nhận thấy khẩu khí không đúng, vội vàng chuyển lời:” Ách…… Thực xin lỗi, mình đã hứa với cha nuôi phải về nhà cùng ăn cơm chiều, cho nên không thể đén nhà cậu được. Hen hôm khác được không?”
” Nhưng vì bản báo cáo, không phải gần đây cậu đã đến ở nhờ nhà Tiểu Linh học tỷ sao?” Nhạc Hiểu Thần mở miệng hỏi.
Viết báo cáo là lấy cớ, nguyên nhân chủ yếu là nàng muốn tránh Lạc Mộ Thiên.
Rõ ràng đã cự tuyệt Mộ Thiên, nàng nào có ngờ da mặt hắn dày như vậy, liên tiêp mấy ngày, thừa dịp nửa đêm canh ba, đều mò vào phòng nàng. Cho dù nàng đã khóa cửa, hắn vẫn có biện pháp đi vào. Điều đáng ghét là chỉ cần Mộ Thiên hôn nàng, mọi ý thức đều n hư biến mất. Căn bản không có ý chí để kháng cự. Càng giận hắn liền tìm mọi cách leo lên giường nàng không tha. Bất đắc dĩ, nàng dành tặng lại chiếc giường cho hắn.
Nàng cũng hiểu rõ đạo lý ‘Trốn được trong chốc lát, nhưng không thể trốn được cả đời’. Chẳng qua, nàng tự nhận mình chỉ là một người bình thường, mà Lạc Mộ Thiên lại là một nam nhân ưu tú, được nhiều người để ý tới. Nàng không hợp với hắn. Nói không chừng vài ngày không thấy, Mộ Thiên có lẽ đã tìm được người mới.
” Chính là bởi vì sáng nay cha nuôi đặc biệt gọi ta phải về nhà ăn cơm. Thực xin lỗi! Không có cách nào khac, phiền cậu xin lỗi bác gái giùm mình, hôm nào rảnh mình nhất định sẽ tới.”
” Được rồi!” Nhạc Hiểu Thần vô tình nhún vai:” Mẹ mình cũng biết cậu phải đi làm, hơn nữa kỳ thi cũng sắp đến, không bằng thi xong hẵng tính đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.