Hai năm sau.
Hội nghị đã kéo dài hơn một tiếng đồng
hồ, rõ ràng điều hòa hoạt động bình thường, nhưng nhân viên cấp cao lại
chảy mồ hôi như mưa, khăn tay lau kiệt lực, có thể vắt ra một đống nước.
Từ cuối tuần tới giờ, giá thị trường tăng mạnh, xã hội trị an cũng tốt làm người ta
vừa lật tờ báo ra xem cũng chỉ ngáp một cái. Vào một ngày đẹp trời như
thế này, có ý nghĩ nghỉ ngơi là không tránh được, ấy vậy mà Long đầu lão đại (Ở đây hiểu là Tổng tài ) lại cực kỳ khó chịu.
Long đầu lão Đại chỉ hắt xì một cái mà
thôi đã khiến cho hàng loạt cán bộ cao cấp run lạnh cả người. Nhưng nếu
lão Đại bão nổi? Ai, mới nghĩ mà đã thấy thảm rồi.
Mới vài ngày mà thôi, đã có ấy nhân viên đăng ký tạm trú tạm vắng tại bệnh viện rồi. Giờ càng xuất hiện nhiều
các Giám đốc (Đây là một công ty đa ngành, mỗi ngành đều có một giám đốc riêng, còn MT ca có thể hểu như là Tổng Giám đốc vậy ) muốn xin phép
‘nghỉ hưu non’, nhưng lại sợ Tổng tài uy quền tặng một câu:’ Nghỉ phép
rồi thì cũng đừng trở về nữa!’
Mà bây giờ mới là thứ tư, những ngày khốn khor của họ vẫn còn tiếp tục……
Trần Quản lý ướt sũng mồ hôi ấp úng giải thích công trình vì sao lại tăng trưởng chậm.
” Hỗn trướng!” Tay đập mạnh lên bàn,
‘Phanh’ một tiếng, làm hơn hai mươi vị Giám đốc thếu chút nữa nhảy dựng. Lạc Mộ Thiên mắng:” Ông đang nói cái quái gì thế? Một khi đã phát hiện
ra vấn đề, thấy nó là lạ, vì sao không lập tức sai người điều tra? Để
đến giờ mới báo cáo? Ta mời mấy người đến chỉ để ăn không ngồi rồi hay
sao?”
” Không…… Không phải, Tổng tài, thực xin lỗi, thật sự là bởi vì……” Trần Quản lí kỳ thật rất muốn quỳ xuống, kêu
oan:’ Oan uổng quá, đại nhân, thảo dân oan uổng!’
” Câm mồm! Dù hiện giờ ông nói đến trăm
ngàn lần xin lỗi, có thay đổi được gì sao?” Ánh mắt lạnh như băng của
Lạc Mộ Thiên bắn thẳng vào Trần Quản lí:” Mà ta cũng không muốn lại nghe ông ấp úng mấy lời vô nghĩa làm gì, lập tức điều tra cho tôi! Trong
thời gian ngắn nhất đưa lên một báo cáo ‘miêu tả chi tiết, rõ ràng, minh xác’!” Nói xong, Lạc Mộ Thiên mở cửa đi ra ngoài.
” Vâng!” Trần Quản lí nhẹ nhàng thở ra, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngồi phịch xuống ghế. Ông trời phù hộ!
Lạc Mộ Thiên lập tức trở lại văn
phòng,ánh mắt lơ đãng nhìn điện thoại, lửa giận lại thăng cao, hắn nâng
tay, nhìn đồng hồ:” Đã 10h30 rồi, nên về thôi!”
Nghĩ là làm liền, hắn lập tức nang tai
nghe, đánh số về nhà, nhưng má đã hơn 10 hồi chuông rồi mà vẫn chưa có
ai tiếp. Số máy này là số đặc biệt chuyên dụng của lầu 3, trừ thời gian
quét dọn, dung nhân (Người hầu ) sẽ không được phép tiến vào. Mà đã
không có ai bắt máy, chúng tỏ nàng ẫn chưa về!!!
Như thế nào lại có thể? Nàng nói sáng
nay nất dịnh về đến nhà. Nàng dám nói mà không giữ lời, hắn không thể
không róc xương nàng cho chó ăn!
Hắn chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm lần nữa. Rốt cục trước khi hắn lại gác máy 1s, có người nhấc máy.
” Uy…… Ai vậy?” Người nghe điện chắc chắn là đang ngủ bị lôi dây, giọng ngái ngủ.
” Tống Thanh Linh, giờ là mấu gờ rồi? Em còn ngủ? Mau đứng dậy, không được ngủ!”
” Không cần, Mộ Thiên, sáng hôm nay
người ta từ hai giờ đã dậy đi xem mặt trời mọc. Vừa xong đã phải đi về,
đến hơn 9h mới tới nơi, chưa ngủ được 1 tiếng, mệt mỏi quá nga~”
” Mệt!? Chơi cho lắm rồi mà còn than thở?” mà đáng giận nhất là nàng dám đi tới 5 ngày 5 đêm!
” Vì chơi nhiều nên mới mệt thôi mà, em
còn mua rất nhiều đồ lưu niệm cho anh đó. Giờ anh để em ngủ cho no đã,
rồi em lấy đồ đền anh được không?” Tống Thanh Linh có ý đồ hối lộ hắn.
Nàng đang cùng Chu Công chơi đây, tuổi Chu lão nhân tuy đã là một bó to
nhưng sức chẳng nhỏ chút nào, nàng phải cố gắng mãi mới nhấc người được. Bởi vì nàng biết đang điện mà lăn ra ngủ thì thể nào ác ma cũng không
cho nàng ‘một ngày bình yên’.
” Không được, hiện tại anh muốn em đưa
ra lễ vật ngay lập tức! Mau rời giường, đến Công ty!” Có câu ‘Có nạn
cùng chịu’, hắn đang ở Công ty bị đám bạch tuộc quấn, chọc giận sắp chết rồi, nàng sao lại có thể an ổn ở nhà nằm ngủ?
” Nhưng giờ người ta có cố cũng không mở mắt được mà~” Nàng nỉ non.
” Nếu em không lập tức rời đi, thì phòng nghỉ nhơi tại văn phòng tạm cho em mượn mà nghỉ. Còn dám nỉ non, anh sẽ phá máy (Ở VN mình là nhá máy ak ), cho ấy con sâu ngủ ồn chết luôn,
không thể ngủ được!” Nghe tiếng nàng, lại tưởng tượng ra hình ảnh thụy
nhan (Vẻ đẹp say ngủ? Là gương mặt lúc ngời ta ngủ ak >_
” Sao anh xấu thế?” khó thở văng tục, cũng đã tỉnh ngủ rồi.
” Mặc kệ, anh ở văn phòng chờ em.” Nói xong. Hắn lập tức cắt điện, không để cho nàng có biện pháp kháng cự.
” Đáng giận, quá phận!” Tống Thanh Linh cầm ống nghe đang phát ra từng tiếng ‘Đô đô’, tức không thể át được.
Hiện tại kêu nàng ngủ, nàng cũng không ngủ được.
Văn phòng rộng mở, ánh nắng sáng ngời,
tràn ngập dương cương. Ngoại trừ tiếng rì rì do máy hoạt động cùng tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Vị Quản lý đến từ Hongkong, ‘Công ty Jason’ Tương Mị Dung đang đứng trước Lạc Mộ Thiên, hoàn tất bản báo cáo.
Trương Mị Dung có nhan sắc, ăn mặc phù
hợp, khiến những đường cong thân thể triển lộ, làm người ta phải nuốt
nước miếng. Mà nàng cũng đang hi vọng Lạc Mộ Thiên thú tính đại phát,
lập tức nhảy vào nuốt nàng, đáng tiếc chính là……
Lạc Mộ Thiên chỉ nghe nàng báo cáo, mà
nàng từ đầu tới cuối chỉ săm soi vào hắn. Đương nhiên, ánh mắt hắn chỉ
nhìn vào giấy tờ đối với hành vi của nàng xem như không hiểu…… Không,
hắn có chú ý, nhưng đó là vì bản báo cáo làm hắn không hài lòng.
Kỳ quái, thực hiện hàng trăm lần diễu kỹ câu hồn (Thủ đoạn câu ẫn, nôm na là thế =0=) mà sao không có tác dụng?
Trương Mị Dung khí não, (Đau đầu ) tay nhu nhu bả vai có chết tê rần.
” Trương Quản lí, báo cáo có vấn đề lớn, thật sự làm tôi không vừa lòng.” Hắn nhíu mày.
Nàng kiều thán, ‘Nga~’ một tiếng, rồi
cúi xuống. Nửa người trên tiến đến trước mắt hắn:” Lạc Tổng tài thấy chỗ nào có vấn đề? Có nói ra, không quan hệ, tôi có thể vì ngài giải
trình.” Cố kéo cổ áo thấp xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn,
cùng bầu ngực sữa đã sớm hiện ra phân nửa.
” Vấn đề thì nhiều lắm, như cái này……”
Lạc Mộ Thiên vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy mppjt ‘cảnh tượng hùng vĩ’,
hơn nữa chủ nhân của nó luôn phóng điện. Cố tình không hiểu được ý của
nàng, hắn quả là đồ ngu.
Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn đặt
bản báo cáo lên bàn:” Xem ra Trương Quản lí đã không tâm tình thảo luận, một khi đã như vậy ta cũng không muốn lãng phí thời gian, cô về đi!”
Hắn không bài xích nữ doanh nhân, nhưng lại chán ghét nhưng kẻ không
phân biệt được công tư. Lấy công vụ bao che cho cái hành vi tư nhân
khiêu khích ngu xuẩn, xem ra bỏ thời gian thảo luận chỉ lãng phí. Cái
loại không có kỹ năng này mà cũng leo được lên chức Quản lý, Lạc Mộ
Thiên đối với ‘Công ty Jason’ có thất vọng rồi.
Đột nhiên chuyển biến như thế khiến
Trương Mị Dung trợn tròn mắt, mị lực của nàng là ‘Sở Hướng Vô Địch’,
phàm nhân không thể chịu được, sao lại thất bại? “Ngài không thể như
vậy……”
” Không thể?” Hắn liếc mắt:” Ta nói thật đó, không có thời gian nghe cô trò chuyện, đi đi!” Nếu không vì phép
lịch sự, hắn đã trực tiếp đá cô ta ra khỏi cửa phòng.
Lạc Mộ Thiên đứng dậy, nàng càng hoảng
loạn, điều đó có nghĩa nàng không ký được hợp đồng này, làm sao có thể
trở về? Trương Mị Dung cắn răng, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, nhào vào
lòng hắn, ý đồ câu dẫn.
” Đừng vô tình như thế~ Chúng ta bàn lại được không? Em tuyệt đối sẽ không làm ngàu tất vọng!” Hai tay ôm chặt
lấy hắn, gương mặt nhích gần, thổi khí.
” Cút ngay!” Hắn quả thực phải khí bạo, hét lên y như thiên lôi tại trận, trực tiếp đá cửa.
Bị Lạc Mộ Thiên ‘triệu gọi’ mà đến-Tống
Thanh Linh, lúc này nàng mới biết được, hóa ra không chỉ ở nhà hay rống, đến Công ty hắn cũng không hiểu từ ‘Khách khí’ viết như thế nào. Không
chỉ hét, mà còn hét to là đằng khác.
Một khi thư kí đã không ở, Tống Thanh
Linh cũng không khách khí trộm mở cửa, nhìn lén. Còn không kịp thấy nữ
nhân đang triền Mộ Thiên xấu đẹp ra sao, thì đã bị Mộ Thiên mạnh mẽ ‘ném ra’.
Nga…… Tâm tình không vui nất thời cảm
thấy đồng cảm, từng có kinh nghiệm, một lần bị hắn ‘ném đi’-Tống Thanh
Linh, rất rõ cô gái kia bây giờ phải chịu đau ra sao. ần này, hắn lại
càng hạ thủ không lưu tình.
” Ai nha”! Trương Mị Dung may mắn ngã vào sofa, sắc mặt trắng bệch kinh hoàng.
” Đồ tiện, lại làm mấy trò bẩn thỉu như thế này!” Giọng nói đầy chỉ trích, lạnh lùng hét lên.
Tống Thanh Linh đồng tình, lên tếng ngăn:” Tổng tài, thứ ngài cần, đã mang đến rồi!”
Hai người ở trong văn phòng đồng thời
nhìn về phía Tống Thanh Linh. Nhìn thấy là nàng, sắc mặt Lạc Mộ Thiên
nhất thời khá hơn nhiều, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Mị Dung:”
Hạn cho cô s, cút ra ngoài cho ta!”
Trương Mị Dung vội vàng nhặt đồ của nàng lên, ngã tới ngã lui chạy ra khỏi cửa. Coi bộ dạng nàng bây giờ, có lẽ
nửa đời sau cũng không dám bước vào ‘Hào Kinh tập đoàn’ nửa bước đi!
” Em là rùa hay sao, mà quãng đường đi
chỉ mất có 30 phút, thế mà hơn 1 tếng mới đến! Làm anh chờ hết cả kiên
nhẫn rồi!” Hắn đi đến bên nàng, kéo nàng ôm vào lòng:” Nói, em có nên
chịu phạt hay không?”
” Da da, nhẹ nhàng một chút!” Nàng ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực hắn:” Đương nhiên không thể! Người ta là nhớ
anh bận đến mức không thể ra ngoài đi ăn, thực ất vả, cho nên nhờ Uy tẩu làm ít món anh thích ăn nga~ Em định mang đến để hai cúng ta cùng ăn,
khâng ngờ anh lại ác như thế, chưa nói rõ ràng đã đánh người!”
” Thực?” Hai tay nàng rõ ràng trống trơn mà..
” Nhạ!” Nàng kéo hắn đi ra ngoài, chỉ thấy trên bàn đẳ một giỏ trúc lam.
Lạc Mộ Thiên ngượng ngùng cười, hắn thực hiểu lầm nàng.
Tống Thanh Linh hừ nhẹ, nâng tay hắn cắn một ngụm, thấy hắn đau đến nhíu mày, nang mới mỉm cười. Xem về sau anh
có dám thế không nữa!
Lạc Mộ Thiên mang trúc lam tiến vào văn
phòng, thuận tay khóa cửa. Theo ý nàng đặt trước kính cửa sổ. Rồi lại
lấy tất cả thức ăn ra. Tống Thanh Linh lấy ra khăn ăn (Khăn để trải đồ
dã ngoại ak ), rồi vui vẻ kéo Lạc Mộ Thiên ngồi xuống ăn.
” Coi bộ Uy tẩu đối xử thật tốt với anh, chỉ trong thời gian ngắn mà chuẩn bị toàn đồ ngon, tôm hương tô tôm,
mật trấp hỏa chân, cá nướng chanh, còn có mang quả (Cái này là từ
convert, ta k dịch được =.=, đồ ăn toàn tên cứ như thơ ý )…… Di, khai
dương bạch đồ ăn da! Món trứng sốt đậu hủ, canh rau dưa, thọ ti của em.
Oa, nhiều đồ như thế, khó trách nặng như vậy.” Nàng vui vẻ quan sát bàn
ăn, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.
Coi nàng cười nói xinh đẹp tiếu bộ dáng, Lạc Mộ Thiên không khỏi có chút tâm dương khó nhịn. (Sói đói rồi )
” Thanh Linh……” Hắn ngồi trên khăn ăn, hai tay ôm nàng:” Giờ em có đói không?”
” Sẽ không ak, hiện tại là 12h, bình
thường phải hơn 12h rưỡi em mới ăn. Anh uống đi……” Nàng mở một chiếc
cốc:” Chén mật chanh là do em làm, hương vị tốt lắm.”
” Chờ một chút rồi hãy uống.” Hắn bỏ cốc xuống, để một bên, hai tay nhanh chóng cở nút áo Tống Thanh Linh.
Tống Thanh Linh thích mặc quần áo đơn
giản, cho nên hiện giờ là áo sơmi, quần bò. Nhưng khác trước là mấy bộ
quần áo này đều dùng những vật liệu may mặc tốt nhất.
” Anh đang làm cái gì?” Tống Thanh Linh ngạc nhiên nhìn hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo của nàng.
” Em nói đây?” Hắn hoàn thành động tác,
ám muoji nháy mắt vài lần, hai tay thu về kéo rớt caravat, vứt xuống
đất, nhanh chóng cởi đồ của bản thân.
Với kinh nghiệm phong phú, mặc kệ là cởi đồ của hắn hay ngời khác, đều đồng dạng nhanh nhẹn.
Lạc Mộ Thiên ôm thân trên trần trụi của
nàng, cúi ầu ngậm lấy điểm anh đào hồng đỏ trên bọ ngực sữa tuyết trắng, tham lam hấp duyện. Đầu lưỡi tham lam liếm lát thân thể mềm mại.
Nàng bất lực run rẩy, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ, chỉ có thể gắt gao ôm chặt hắn. Cảm thụ
từng nụ hôn, đóa anh đòa vì nụ hôn của hắn mà trở nên ướt át, đứng thẳng lên.
” Này…… Ngô…… Văn phòng…… Có người……
Nga……” Lời của nàng còn chưa thoát ra khỏi đôi môi, thay thế vào đó là
từng tiếng thở dốc, rên rỉ. Hai tay giữ chặt lấy bờ vai rắn chắc, cong
lên bộ ngực sữa, không nói gì mà chỉ yêu cầu nhều hơn……
” Sẽ không…… Cửa…… Đã khóa.”
Hắn càng dùng sức hôn mút, đôi môi không ngừng đi xuống…… Lạc Mộ Thiên nhìn khắp văn phòng, rồi ôm lấy nàng, đi
đến bàn làm việc. Vung tay lên, quét sạch đống đồ, rồi đặt nàng lên
trên. Kéo xuống chiếc quần trên người nàng, thân hình xinh đẹp, trắng
nõn lập tức hiện ra trước mắt hắn……
Tách đùi nàng ra, thân mình lẻn vào
giwax hai chân, đôi tay vỗ về từng đường cong xinh đẹp mê người. Ánh mắt tham lam nhìn kỹ thân thể làm hắn nhớ thương suốt 5 ngày 5 đêm.
Ngũ quan không diễm lệ, nhưng lại thập
phần sinh linh nhã trí, nhanh chóng thu hút tầm mắt của hắn. Thân thể có mùi hinh hương đặc biết, bộ ngực không lớn, nhưng lại co dãn, dẻo dai,
làm hắn yêu tiếc, vô cùng yêu quý……
Hai tay nắm chặt thành quyền, nhắm mắt,
thở hào hển, cả người chìm trong biển lửa, mở rộng hai chân nàng, đôi
môi hắn đi tới địa phương bí mật. ầu lưỡi tà ác tham tiến đóa hoa xinh
đẹp, nhanh chóng đi vào, hấp duyện……
” Úc…… Mộ Thiên, không cần……” Nàng kinh
suyễn, lắc đầu kịch liệt, không thể chống cự hắn cuồng dã phóng tứ.
Trong cơ thể bốc lên ngọn lửa kỳ dị, từ khi môi hắn chạm nhẹ vào nơi nữ
tính bí mật kia, truyền đến tứ chi bách hải. Thân thể vặn vẹo, cả người
nóng lên……
Hắn cười, nam tính cương cứng, cáng to lớn hơn nữa, làm cho ngời ta đỏ mặt tim đập.
” Mộ Thiên…… Mộ Thiên……” Khuôn mặt nhỏ nhắn trướng hồng, vẻ mặt mê loạn bất lực run rẩy.
” Thanh Linh, mấy ngày nay có nhớ anh
không?” Nàng cao đùi nàng, đặ lên đôi vai rắn chắc, hai tay giữ chặt eo
nhỏ của nàng, nam căn thong thả, nhẹ nhàng ma sát nơi da thịt mẫn cảm
giữa hai chân.
” Anh……” Nàng cắn moi, thân tể khô nóng, vặn vẹo, hướng lên định áp sát người hắn.
” Có nhó không?” Hắn lùi lại, không
nguyện ý, rồi laị cố tình đưa vật đàn ông chạm nhẹ lên đóa hoa ướt át……
Giờ phút này, hắn tựa như tên thợ săn, nhìn nàng vì hoan ái khó nhịn,
đôi mắt đen bắn ra vô số hào quang, tần sắc đắc ý.
” Anh…… Tưởng…… Em rất nhớ anh!” Không
thể tránh được việc hắn ác ý trêu đùa, lại không thể phủ nhận yêu cầu
mãnh liệt của cơ tể, nàngvung tay đạp loạn trên bàn.
” Nhớ cái gì nha?” Chậm rãi, chậm rãi
đẩy cái vật nóng rực vào hoa tâm, chỉ một nửa thôi, cũng không đi vào
nữa, đã vậy còn nhẹ nhàng cọ xát tại động khẩu.
Không thể chịu được thất bại cùng tu nhục, làm nàng thực không tể lập tức chết đi.
” Nhớ anh, em nhó anh, em rất…… A!”
Thừa lúc nàng phân tâm, hắn mãnh lực
cuồng đỉnh, vật kiên đĩnh đi thẳng vào nơi sâu nhất, làm nàng hít mạnh
một hơi, trống ngực dồn dập, cái miệng nhỏ hé mở rên rỉ.
Hắn tê hống, vứt hết toán bộ lý trí, bàn tay nắm chặt lấy thân tể nàng, không cho nàng thời gian thích ứng, bắt
đầu cuồng bạo va chạm. Vật nóng rắn dùng sức ra vào, mạnh mẽ đẩy vào,
rời khỏi, rồi lại lập tức tiến lên, càng lúc càng mạnh mẽ…… Luật động
cuồng dã nahnh chóng lấy đi hết thảy lý trí, dục hỏa kịch liệt thiêu
cháy cả hai người, triền miên.
Một lần rồi lại một lần trèo lên đỉnh cao dục vọng, Lạc Mộ Thiên rốt cục thỏa mãn, mặc quần, ngồi vào thảm ăn.
Tống Thanh Linh mặc vội chiếc áo sơmi hắn để lại, chiếc hai chiếc
cúc, lộ ra hơn nửa bộ ngực sữa tuyết nộn cùng đường cong tuyệt mỹ.
Bình thường nếu không phải đọc sách, thì cũng là làm thêm kiếm tiền,
bơi vậy trong suốt 20 năm cuộc đời, nàng cơ hồ chưa có lúc nào thực sự
thảnh thơi, thoải mái. Lạc Mộ Thiên biết vạy, cho nên mới đồng ý cho
nàng đi dã ngoại, nhưng thực sự là hắn không ề nghĩ là sẽ nhớ cô ngốc
này đến mức như thế, thậm chí chỉ vì không nhận được điện thoại của nàng mà hồi hộp, lo âu.
Chỉ có mặc cái quần dài, Lạc Mộ Thiên ôm nàng bao lại trong lòng,
thừa dịp nàng vẫn còn thở dồn dập, hôn nhẹ một cái, rồi tiện tay mớn cho nàng đồ hắn ăn một nửa. Mỹ vị đã ngon, thêm tình cảm lại càng tăng
thêm. Cho đến khi Lạc Mộ Thiên đã được ăn no cả ề dục vọng lẫn cái bụng
rỗng thi đó đã là chuyện lúc 3h chều.
Bế Thanh Linh đang say ngủ vì mệt mỏi vào phòng nghỉ riêng, Lạc Mộ
Thiên nhanh chóng tắm rửa qua, tinh lực dồi dào lại tiếp tục làm việc.
Thần sắc vui mừng, thần thanh khí thích, làm cho cả đống nhân viên
cấp dưới, đã chuẩn bị sẵn cả đơn từ chức thở phào nhẹ nhõm. Không biết
vị Tổng tài này vừa đổi người hay sao, tự nhiên lại hạ lệnh cảnh báo.
Tuy nhiên họ có thể xác định một điều: Bão đã tan rồi!
=============================================================
Tiếng chuông kết thúc giờ học vừa vang lên, Tống Thanh Linh nhàn nhã
bước chậm trên đường, say mê nhìn xung quanh. Trời đã sang thu, thời tết cũng bắt đầu mát mẻ hơn.
Nàng vừa đi vừa nghĩ— Có nên gia nhập khoa của thầy Trần không? Nếu
như vào khoa nghiên cứu, thì sẽ giúp rất nhiều, cũng có nhiều ưu đãi,
nhưng…… Tham gia thì sẽ mất rất nhiều thời gian, hắn nhất định sẽ không
đáp ứng! Tống Thanh Linh thở dài, đá bay mẩu đá dưới chân.
Có tiếng cãi nhau từ bên kia vọng đến, mà chỗ kia là nơi hẹn hò trong truyền thuyết. Đến tám phần là tình nhân đang cãi nhau rồi! Nàng dừng
chân,do dự, hay là bỏ đi thì tốt rồi—
” A—” Tiếng hét của cô gái vang lên!
Tống Thanh Linh vội vàng chạy tới, tiến vào bụi cây, nhìn tấy có hai
gã đàn ông hợp lực lại ôm lấy một cô gái ngã vào bụi cây. Mà cô gái kia
quần áo xộc xệch, kịch liệt giãy dụa.
” Dừng tay, dừng tay!” Tống Thanh Linh chạy lại gần, phát hiện ra nữ
nhân kia là bạn học-Triệu San San.” Hai gã đàn ông bắt nạt một cô gái,
thật vô sỷ!”
” Tránh ra!” Hai gã đàn ông chẳng những không dừng tay,một gã lại còn ác độc kéo Tống Thanh Linh, quát:” Cút đi, nếu không mày phải hối hận!”
” Không, Tống Thanh Linh, không cần đi, xin cô!” Triệu San San kinh
hoàng giãy dụa, cơ hồ cả mặt đều là nước mắt cầu cứu Tống Thanh Linh:”
Hai người kia định cường bạo tôi, cứu tôi đi, xin cô!”
” Các người, đồ cầm thú!” Tống Thanh Linh vừa nghe tới hai chữ ‘cường bạo’, cảm thấy khó chịu. Chạy nhanh tới, chân đá lên, mặt một gã thân
mật tiếp xúc với chiếc giày thể thao hàng hiệu. Tống Thanh Linh lắc mình né tránh, đồng thời chặn lại nắm đấm của gã kia, gã còn chưa kịp làm
gì, lộn một vòng nằm lăn trên mặt ất. (Đòn ippon của Judo hay sao ấy =
=)
Tống Thanh Linh vốn sôngd ngay bên cạnh một quán vũ đạo. Ông chủ quán này luôn cho nằng con gái không nên học võ, nhưng ít nhất cũng nên có
năng lực tự bảo vệ mình. Cho nên Tống Thanh Linh cũng tập vài năm võ
thuật, mà nàng thường bị Lạc Mộ Thiên chộp đi bơi lội, đánh cầu lông,
tennis, cũng nhờ thế mà động tác nhanh nhẹn. Chỉ một, hai chiêu khiến
cho hai gã yêu râu xanh đo đất, vội vàng ôm ầu chạy như chuột tấy mèo.
” Triệu San San, cậu…… Muốn báo cảnh sát hay không? Có bị thương?”
Tống Thanh Linh phủi bụi trên, lập tức đi đến Triệu San San, ngồi trên
đất run rẩy. Liếc thoáng quần áo, chỉ xộc xệch, hầu như không có thương
tổn gì.
” Mình…… Mình không có việc gì, không có việc gì!” Nàng xụi lơ trên
cỏ, hai tay run rẩy sửa sang lại quần áo, tóc tai, cố nở ra nụ cười so
với khóc còn khó coi:” Cám….. Cám ơn. Mình…..” NÀng đột nhiên ấu hổ
không nói nên lời. Bình thường các nàng tự nhận gia cảnh tốt đẹp, thường xuyên coi thường Tống Thanh Linh, không hề nghĩ thế nhưng nàng lại mạo
hiểm cứu mình!
” Đừng như thế, thấy người khó khăn nên giúp đỡ. Huống chi chúng ta
là bạn học, cậu không có việc gì là được!” Tống Thanh Linh nhẹ nhàng
giúp nàng xử lý mái tóc, có chút buồn bực nói:” THể lực mình không tốt,
chỉ có tể đuổi bọn họ đi, không bắt được, để họ chạy thoát. Nhưng mình
nhớ rõ diện mạo của họ. Mình có tể làm chứng.”
” Không!” Triệu San San kinh hoảng kêu to, Tống Thanh Linh bị nàng
làm cho sợ run, cô nàng lập tức mềm giọng, khẩn thết:” Đừng báo cảnh
sát? Được không, đừng gọi….. Nói báo, không biết sẽ bị người ta nói ra
sao nữa…..”
” Được được, cậu không muốn thì thôi.” Tống Thanh Linh có thể hiểu
được, nhưng nếu làm thế, bọn người ấu lại cứ nhơn nhơ ngoài vòng pháp
luật.
” Bọn họ biết cậu nhận sao? Hôm nay tha cho họ, hôm khác có thể……”
Tống Thanh Linh di động cổ tay có chút đau, hỏi. Mấy gã sắc lang kia
thật đáng sợ, làm chuyện xấu bị phát hiện mà còn không sợ, nhìn kỹ có lẽ họ biết Triệu San San.
” Không đâu, cho dù bọn họ chưa từ bỏ ý định; mình cũng không để họ
sống khá.” Mhix mình ngu ngốc đi theo họ vào chỗ vắng vẻ này, nàng lại
cảm thấy phát lạnh. Nàng ôm vòng cơ thể, vừa khóc lại cười:” Cậu biết
không? Hai cái tên này là bạn của bạn trai mình.”
” Dát?” Tống Thanh Linh ngây ngẩn.
Triệu San San sĩ láy tay lau nước mắt, nói:” Đáng giận nhất là bạn
trai mình,…… Nga, là ‘bạn trai trước’, cũng là kẻ đốn mạ. Từ tám trăm
năm trước mình đã vứt rồi.” Nàng phẫn nộ chửi rủa vài câu:” Mình có
mang, buộc hắn đưa tiền để xử lý. Hắn chẳng những không cho, lại còn
tung tin đồn, nói mình là ngời ‘chỉ cần có tền là bán’. Hai ngời kia
cũng thế, cứ tưởng có tiền là đùa bỡn mình.”
” Phá thai!?” Tống Thanh Linh không biết nên nói như thế nào mới
được:” Đứa bé vô tội, cậu…… Thực đã phá rồi sao?” Nghĩ nếu thực sự giết
chết đ một sinh mệnh, nàng thật không nhẫn tâm:
” Mình sao lại là ngời không hểu chuyện? Cái gã kia như thế, không
chịu trách nhiệm, lại phá hủy danh dự của mình, mình đã không giết hắn
là may, sao lại phải sinh con cho hắn?” Nàng nghiến răng:” Cho dù có
sinh ra, mình cũng không thể yêu thương nó, sao lại sinh ra làm gì. Thà
bỏ quách cho xong!” Nàng vốn không phải là ngời có lòng dạ bao dung gì,
không thích lấy ân báo oán. Hơn nữa làm mẹ chưa hôn thật ất vả, nàng
không muốn làm!
” Cậu nghĩ kỹ là được, chỉ cần về sau đừng hối hận!” Trên đời này vốn có nhiều chuyện, mà chuyện của mình thì ngời khác không tể giúp được.
Tống Thanh Linh tự nhận không thể làm gì, cũng không khuyên nữa.
Triệu San San cảm ơn Tống Thanh Linh, cũng không cần nàng tiễn, tự về nhà.
Nhìn bóng người kiên cường, đến Thanh Linh thầm cầu nguyện, hy vọng
Triệu San San đã nhận được giáo huấn, về sau sẽ sống tốt hơn!
Đêm thu, nơi nơi không có tiếng động……
Trong phòng ngủ rộng lớn tại lầu ba, chỉ hắp sang chiếc đền bản ngủ,
nằm sâu trong chăn, Tống Thanh Linh sớm chẳng biết trời đất, đang cùng
Chu bá bá hạ vài bàn cờ, nhìn nàng cười ngọt ngào, chắc là đã chiến
thắng rất oanh liệt!
Đồng hồ điện tử đặt trên đầu giường hiện 11h.
Cửa phòng khẽ mở, Lạc Mộ Thiên tham gia tiệc xong, ngời đầy mùi rượu trở về.
Đêm nay sao lại ngủ sớm như thế? Chỉ cần hắn không xuất ngoại, Thanh
Linh sẽ chờ hắn trở ề. Hai ngời trò chuyện một lúc, sau đó ôm nhau ngủ.
hắn lặng lẽ đi tới bên giường, cúi ngưofi chạm nhẹ vào cái trán nàng,
cảm nhận được độ ấm bình thương, thở nhẹ.
Hoàn hảo, không phải sinh bệnh!
Chăm chút hai năm, nàng lại làm hắn thất vọng thật sự, trừ bỏ bộ phận nào đó— Mắt đen hẹ dài nhắm bộ ngực phập phồng— Có chút to lớn hơn,
ngoài ra không có gì cải thiện cả, gầy tong teo! Cho dù nàng ất ít khi
bị bệnh, nhưng hắn thật rất lo cho tình trạng sức khỏe của nàng.
Thên hạ đang lúc mơ ngủ nhíu mày, giật giật cái mũi nhỏ, như ngửi
được cái gì đó, ‘um’ một tiếng, đôi mà tuyệt đẹp cũng nhăn lại.
Bộ dạng kia đáng êu biết nhiêu, làm hắn yêu thương không thôi. Hàm
răng trắng bòng lóe lóe dưới ánh đèn (Quảng cáo PS được đó ca ak~ ) Biết rõ là nàng vì mùi rượu trên người, con ngươi chuyển a chuyển, ai bảo
nàng bỏ mặc hắn đi ngủ trước!
Hắn phôi tâm úng cái mũi nhỏ:” Hô—”
” Ngô…… Hôi…… Chán ghét!” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, toàn thân vùi vào đống chăn gối cọ cọ, rồi tiếp tục ngủ.
” Cáp” Hắn thiếu chút nữa bật cười. Trêu cợt nàng thêm vài lần nữa, khiến nàng lộn trái lộn phải quanh giường để trốn.
Hàng mi như đôi quạt nhỏ hé mở nhẹ, biểu hiện cho việc không chịu nổi. Hắn thấy thế chột dạ, chạy vội vào phòng tắm.
Chờ hắn ra khỏi phòng tắm, thân thể mùi hương thơm ngát. Theo thói
quen ngủ trần, hắn vứt áo tắm đi, vén chăn lên, chuẩn bị vào nằm. Đột
nhiên, vết xanh tím mờ nhạt khiến hắn chú ý, cũng làm mặt hắn đen đi
phân nửa.
Hắn bậ đèn (Đèn trần ak ), lập tức ngồi dậy, quấn chăn quanh hạ thân
không để cho khí lạnh luồn vào. Ôm nàng vào lòng, dùng chân quặc, cẩn
thận xem xét vết thương trên tay, càng xem càng giận tím mặt.
” Tống Thanh Linh, mau đứng dậy, không được ngủ! Em mau nói, làm sao
để bị thương? Nói mau! Không nói rõ, đêm nay em đừng mơ có thể ngủ!” Tuy đã dán Salonpas, nhưng cổ tay vẫn tím bầm, không giảm bớt.
Hắn vừa hét vừa lắc, sợ cả ngời cết cũng phải vùng dậy, huống chi là Thanh Linh.
” Phát sinh cái— Mộ Thiên? Anh đã về rồi!” Nàng miễn cưỡng mở mắt,
không nhịn được ngá một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn theo thói quen nép vào
vồng ngực to lớn.
Hắn vội vàng kéo nàng dậy, vỗ nhẹ vào đôi má, kêu:” Dậy! Tay em sao bị thương? Như thế nào lại bị? Vì sao không nói cho anh?”
” Mộ Thiên, có việc cũng không thể chờ ngày mai……” Đôi mắt vừa nhìn
sắc mặt trầm hắc, kia nghĩa là— Không thể. Không được chịu thua cái tên
bá đạo này!
” Ân—” Hắn dài giọng, uy hiếp trừng mắt.
” Chỉ thương nhẹ mà thôi, không có gì……” Nếm qua rất nhiều đau khổ
nàng đã biết rõ đạo lý ‘Gặp uy vũ lập tức khuất phục’ cùng ‘Kẻ thức thời trang tuấn kiệt’ vì thế vội vàng giản đơn báo cáo ‘sự tích’ anh dũng
cứu người, nguyên tưởng rằng dù không tán dương nàng, ít nhất cũng sẽ
đồng tình, không nghĩ tới……*