"Lý Quân, cậu tới đâu rồi? Đừng quên đến triển lãm hôm nay đấy.”
Lý Quân đi được nửa đường thì Chu Bỉnh Khôn gọi điện đến.
"Ông chủ Chu yên tâm đi, tôi sẽ đến sớm thôi." Sau khi cúp điện thoại, chiếc xe đã dừng lại ở bãi đỗ xe. Lý Quân cầm túi nhựa đen bước ra khỏi xe.
"Lương Dũng, ông bận việc gì thì đi trước đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông."
Lý Quân phất tay với Lương Dũng.
Anh phát hiện Lương Dũng ở lại Sở Châu, ngoài việc giúp anh làm việc thì ông ta còn bận rộn những việc khác, chắc là do lão đầu ra lệnh.
Nhưng Lương Dũng không nói, anh cũng không hỏi.
Lúc này, xung quanh lối vào bảo tàng đã có rất nhiều người.
Bọn họ đều mặc quần áo thời thượng, đeo đồng hồ nổi tiếng, khí chất phi thường. Họ đều là những người ưu tú của xã hội thượng lưu Sở Châu.
Đến xem đồ cổ chỉ là việc phụ, chủ yếu là họ hy vọng có cơ hội làm quen với Chu Bỉnh Khôn - chủ tịch phòng thương mại.
Lý Quân còn chưa kịp bước vào bảo tàng thì đã nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng: "Lý Quân, sao anh cũng đến đây?"
Anh quay đầu lại, nhìn thấy em gái Bạch Vi, chú Bạch Kính Đình và Chu Vũ Hân cũng vừa bước tới cửa.
"Anh nghe nói có một cuộc triển lãm đồ cổ cho nên đến xem thôi." Lý Quân cười nói.
"Lý Quân, cậu đến nơi này làm gì? Tôi đã nói cậu rồi, dù không tìm được công việc tốt sau khi ra tù thì cũng không nên lang thang cả ngày như vậy chứ?” Bạch Kính Đình bất mãn khiển trách.
Gần đây, ông ta càng ngày càng bất mãn với Lý Quân.
"Con đến xem coi có ngọc nào tốt không thì mua một cái." Lý Quân thành thật nói.
"Mua ngọc sao? Cậu có biết ngọc bích ở đây đắt đến mức nào không? Ít nhất là mấy trăm ngàn, vậy mà cậu cũng dám mạnh miệng.”
“Còn nữa, trong cái túi nhựa đó là cái gì hả?” Vẻ mặt Bạch Kính Đình tràn đầy khinh thường.
Ông ta sợ rằng Lý Quân đã học được thói xấu gì đó trong tù, lại định có ý đồ xấu trong buổi triển lãm đồ cổ hôm nay.
“Trong đó là tiền mặt.” Lý Quân đáp.
Anh không sợ chú mình biết tình hình hiện tại của mình.
Thật ra chú anh là người luôn nhìn anh không vừa mắt.
"Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày à!"
"Bỏ đi, tôi cũng lười xem. Nhưng cậu nên nhớ kỹ, hôm nay có rất nhiều người quyền quý ở đây, phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng có gây rắc rối gì cho tôi đó.”
Bạch Kính Đình hừ lạnh một tiếng, sau đó ông ta lại nở nụ cười như gió xuân, đối mặt với một tên béo.
"Giám đốc Trần, anh cũng ở đây à."
"Hóa ra là giám đốc Bạch, tôi cũng không muốn đến đâu, nhưng chính chủ tịch Chu gọi điện mời tôi, tôi làm sao dám không cho chủ tịch Chu thể diện chứ!"
Bạch Kính Đình lập tức đứng hình.
"Chủ tịch Chu là một nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu của chúng ta, tôi hy vọng giám đốc Trần có thể thay mặt tôi giới thiệu..."
Lý Quân lười ở đây nhìn chú mình vuốt mông ngựa.
Nhân lúc chú anh đang trò chuyện với giám đốc Trần, anh liền đi thẳng vào bảo tàng.
"Anh là Lý Quân đúng không?"
Ngay khi anh bước vào bảo tàng thì một người đàn ông đeo nơ liền ra chào đón.
Lý Quân gật đầu: “Là tôi."
"Chủ tịch Chu và mấy ông chủ khác đang trò chuyện trong phòng, để tôi dẫn anh lên."